Ngự ngạo thiên là người đàn ông tốt
← Ch.240 | Ch.242 → |
Đợi Dao Dao rời đi, căn phòng rơi vào khoảng không im lặng, Ngự Ngạo Thiên khẽ thở dài:
"Ngạo Vân! Trong lòng em bây giờ đau có thể chết được đúng không?"
Giọng nói của hắn bình thản đến bất thường, cũng không giống như một người anh bình thường nói với người em.
Không nhìn ra hắn là một ông trùm xã hội đen, cũng như thân phận một vị chủ tịch cao cao tại thượng.
"Ngự Ngạo Thiên! Anh tàn nhẫn đủ rồi? Lúc tôi đến tìm anh đòi Dao Dao thì anh đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay sao? Ha ha, với tính cách của anh, nếu lúc đó tôi không đưa Dao Dao cho anh, nhất định anh sẽ làm ra những chuyện quá đáng hơn với Dao Dao. Còn hơn là những chuyện như thế này, tôi đã vui vẻ giao cô ấy cho anh, ngược lại cô ấy sẽ an toàn hơn."
Ngự Ngạo Thiên không phủ định rằng lúc đó chấp thuận lời đề nghị của em trai, tuy có một chút tức giận nhưng vì bảo vệ tương lai của Dao Dao không bị Kỳ Liên Ngạo Vân làm tổn thương, mới có những hành động này.
Như Long Diệp nói, Ngự Ngạo Thiên bất luận làm việc gì đều có mục đích của anh ta.
Đây có lẽ là lần rút lui tiếp theo, thỏa mãn đề nghị của em trai, nói để họ ở cùng nhau, cuối cùng để trái tim của em trai tan nát triệt để, Dao Dao cũng sẽ được an toàn tuyệt đối.
"Ha ha ha, Ngự Ngạo Thiên con người của anh mỗi khoảnh khắc đều như chơi đùa, có điều, anh thực sự có đủ can đảm? Anh cũng không sợ tôi cướp Dao Dao đi dù chỉ một chút sao?"
Như vậy được coi là can đảm sao? Cũng có thể nhưng hay là câu nói đó, Ngự Ngạo Thiên không bao giờ đánh cược mà không chắc chắn.
"Cậu bình thường luôn nói anh máu lạnh vô tình, kỳ thực Ngạo Vân cậu so với anh còn máu lạnh vô tình hơn nữa đấy!"
"Cậu qua lại với bao nhiêu bạn gái, bên cạnh lại có bao nhiêu người con gái vây quanh cậu, anh không phải là không biết nhưng đối với cậu chỉ có tình yêu đầu là yêu thật lòng, từ trước giờ anh chưa nhìn thấy cậu thật sự yêu người con gái nào thật lòng. Cho đến khi...
"Lần trước lúc ở trong văn phòng trường, tối hôm đó sự quan tâm của cậu đối với Dao Dao thì anh đã hiểu rõ rồi, cậu làm sao có thể làm ra cái chuyện khiến Dao Dao có thể hận cậu suốt đời chứ?"
Ngự Ngạo Thiên thật là quá hiểu rõ người em trai này của mình rồi, nào sợ một ánh nhìn của anh, một hành động nhỏ, hắn đều biết em trai mình muốn làm gì.
Mặc dù Kỳ Liên Ngạo Vân bên ngoài có biểu cảm dịu dàng và u sầu nhưng bên trong là một tính cách đen tối.
Nhưng Ngự Ngạo Thiên biết, một khi em trai mình dùng trái tim của mình yêu ai thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tổn thương tới người đó!
"Anh là anh trai của em, là người chứng kiếm em lớn lên, anh hiểu em!"
Lời nói của Ngự Ngạo Thiên xuất phát từ trái tim chân thành, đứng lên và vỗ vào vai của Kỳ Liên Ngạo Vân.
Tức thì, đôi má trắng trầm xuống, đột nhiên gạt bàn tay của Ngạo Thiên ra: "Ngự Ngạo Thiên, hãy bớt cho mình là đúng đi, anh vốn dĩ một chút cũng không hiểu tôi, anh nhớ lấy! Sẽ sớm có một ngày tôi sẽ tự tay kéo anh xuống."
Dứt lời, anh quay người và rời đi rất nhanh.
Lúc mở cửa, Dao Dao đang nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Hạo Liên không cắn môi quay đầu rời đi...
Tính ra Kỳ Hạo Liên đang phủ nhận Ngự Ngạo Thiên không hiểu rõ mình, cũng nên thừa nhận, anh chưa từng ép buộc qua Dao Dao, thật sự sợ... sẽ bị cô ghét.
"Tại sao em lại là người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên?"
Mấy hôm nay, Kỳ Liên Ngạo Vân luôn hỏi nhiều câu hỏi này, Dao Dao không hiểu rõ ý nghĩa của câu hỏi này lắm.
Nhưng Kỳ Liên Ngạo Vân thì hiểu rất rõ, tự mình tại sao lại không ngừng nói câu nói này, chỉ vì...
Anh thật là, thật là rất yêu Dao Dao, loại tình yêu mà vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến anh cũng không hiểu rõ tại sao, sao lại sâu đậm như thế.
Nếu như cô không phải là người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên hoặc là anh sẽ từ từ theo đuổi cô, yêu và bảo vệ cô.
Nhưng tối hôm đó, Kỳ Liên Ngạo Vân biết quan hệ của cô và Ngự Ngạo Thiên trước kia, hắn để lại cho họ một nụ cười tinh tế nhưng quay người đi, lại mang trên mặt là bất mãn, hận thù, bất lực.
Hắn hận Ngự Ngạo Thiên, yêu Dao Dao, yêu người chính là hận người yêu của người con gái mình yêu.
Ngoài cuộc đấu tranh tâm lý gần như điên rồ đó, hắn dường như đã bị những suy nghĩ mù quáng làm mờ mắt.
Vì vậy đêm đó hắn trở lại biệt thự, đến Ngự Ngạo Thiên đòi Dao Dao vì lý do đơn giản báo thù anh trai? Hay là muốn biến Dao Dao thành của mình? Đến hắn tự mình cũng không biết được.
"Anh đối với Kỳ Liên học trưởng thật tốt."
Dao Dao chậm rãi bước vào phòng ngủ bên trong phảng phất khói thuốc chưa tan, trên mặt lộ ra một cảm giác buồn bã.
"Ừ, anh là một người anh tồi, không thì em trai anh sao lại hận anh như vậy!"
Hắn mỉm cười và bước đến cạnh giường, trong mắt chứa đầy nỗi bất lực.
"Không phải đâu, tuy em không biết tại sao Kỳ Liên học trưởng lại hận anh như vậy nhưng... sớm muộn gì anh ấy cũng hiểu anh là người tốt."
Đúng, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Vừa rồi hai anh em họ nói chuyện, Dao Dao ở ngoài đã nghe thấy hết, khẩu khí của Ngự Ngạo Thiên vĩnh viễn đều là những lời nói từ tận đáy lòng, đó là sự kiên nhẫn, cô từ trước giờ chưa nhìn thấy ở Ngự Ngạo Thiên, nói thật nó như sự khoan dung của người anh trai đối với đứa em trai thật là hiếm thấy. Đặc biệt là ở người đàn ông bá đạo như Ngự Ngạo Thiên.
Kỳ Liên học trưởng thực sự không hiểu ý tốt của Ngự Ngạo Thiên rồi.
Nhưng, sao tự mình lại biết như vậy.
Nếu như không nghe trộm cuộc trò chuyện của hai anh em họ, hay là cả đời này của cô không cách nào rời xa được Ngự Ngạo Thiên, để tự mình đến với Kỳ Liên. Cô tự trách mình, bực bội hắn, nguyền rủa hắn, thậm chí hận không được thì anh ta sẽ chết.
Nhưng sự thật thì sao?
He, cô hiểu Ngự Ngạo Thiên được bao nhiêu?
Anh có lẽ rất cô đơn, một người đàn ông không giỏi giải thích, một người đàn ông hay dấu mình, sẽ bị người khác hiểu lầm cũng chỉ có một mình âm thầm chịu đựng.
Thậm chí không có lấy một người đứng trên lập trường của anh để nghĩ cho anh, Ngự Ngạo Thiên đúng thật...thật đáng thương!
Cô mím môi, hít một hơi dài, cô chậm rãi bước đến cái tủ bên cạnh đầu giường lấy ra một chiếc hộp rất đẹp: "Cái này, cảm ơn anh!"
Vốn dĩ không muốn lại nhắc đến chuyện sinh nhật kia với Ngự Ngạo Thiên nhưng qua chuyện của Kỳ Liên Ngạo Vân, cô cảm thấy mình bắt buộc phải đối mặt với Ngự Ngạo Thiên, đối mặt với anh xong, dùng trái tim để cảm ơn người đàn ông vừa cô đơn vừa không quá cao ngạo này.
"Ừ? Đây là?"
Ngự Ngạo Thiên cầm lấy chiếc hộp từ tay Dao Dao mở ra: "Cái tên Long Diệp chết tiệt này, thật là biết cách mà!"
"Ô! Làm sao anh biết là tổng giám đốc Long làm?"
"Ngoài anh chàng lắm chuyện này ra, còn có thể là ai nữa?"
Nói thật... cái nhìn sâu sắc của Ngự Ngạo Thiên, thật là làm cho người khác sợ mà tránh xa, nếu sau này cô lỡ nói dối thì sẽ bị anh ta phát hiện sao? Rốt cuộc anh ta thông minh đến mức nào?
"Nào, bảo bối đến đây!"
"Hả!"
"Đến đây!"
"Ồ!"
Dao Dao đi về phía Ngạo Thiên.
← Ch. 240 | Ch. 242 → |