Ngự ngạo thiên nhìn thấy phong thần dật cùng…
← Ch.213 | Ch.215 → |
"Khả Hinh, anh mới là người nên hỏi em ở đây làm cái gì? Nếu không phải là anh nể tình em là em gái của anh thì anh đã bảo Dao Dao tát vào mặt em!" Phong Thần Dật lạnh lùng đứng lên đẩy em gái đang cản đường rồi đi nhanh đến chỗ Dao Dao kéo cô từ dưới đất lên.
Phong Khả Hinh nhìn lên...
"Anh hai, anh cùng... anh cùng... anh cùng Lạc Dao Dao quen biết nhau sao?"
Phong Thần Dật im lặng không nói mà chỉ lạnh lùng liếc em gái rồi kéo Dao Dao bước nhanh biến mất khỏi lễ đường...
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" Phong Khả Hinh tức giận đạp đổ phương tiện chụp ảnh trước mắt, cuối cùng trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía đạo diễn: "Tại sao ông lại nghe theo lời của anh trai tôi?"
"Khả Hinh, cô còn không biết tính cách của Phong tổng sao? Ngày hôm nay tôi mà đắc tội với ngài ấy thì về sau làm sao có thể tồn tại trong vòng giải trí được chứ?" Đây là đạo diễn mà trường học thuê nên ông ấy nằm ngoài tầm kiểm soát của trường học. Ông ấy chỉ phụ trách tạm thời thôi nhưng ông ấy đã được giám đốc chi nhánh giải trí của Phong thị thuê nên nào dám đắc tội với Phong gia.
"Ý của ông chính là dám đắc tội với tôi rồi đúng không? Anh trai của tôi có quyền lực, có sức mạnh thực sự. Tôi chính là sinh viên, ông không nể mặt mũi tôi sao?"
"Ôi, bà cô Khả Hinh, tôi nào có ý đó. Tôi cầu xin các người, hai anh em nhà các người hãy bỏ qua cho tôi. Tôi cũng không dễ dàng gì khi làm việc này."
"Đúng vậy, Khả Hinh." Vài người bạn học của Phong Khả Hinh cũng ủng hộ đạo diễn: "Cậu đừng làm khó đạo diễn nữa. Nhưng tại sao anh hai của cậu lại không che chở cậu mà lại che chở cho Lạc Dao Dao chứ?"
"Tớ làm sao mà biết được chứ? Hôm nay tớ chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện của cậu nhưng không ngờ kết cục lại như thế này." Phong Khả Hinh càng nghĩ càng thêm tức giận. Ngày thường anh hai rất thương mình nhưng ngày hôm nay chắc hẳn vì Lạc Dao Dao mà quay sang chửi mình. Hơn nữa còn là ngay trước mặt của nhiều người như vậy, hiện tại cô chỉ cảm thấy mặt mũi của mình hoàn toàn bị mất sạch sẽ.
"Phong Thần Dật, anh buông tay tôi ra! Buông tay tôi ra! Nơi này là trường học!" Ở ngoài cửa khán phòng, Dao Dao dùng sức gỡ bàn tay của Phong Thần Dật.
Hắn nhíu mày: "Ở trường học thì sao? Em sợ bị người khác chứng kiến cảnh anh lôi kéo tay em ư?"
Phong Thần Dật nào biết trường học này Ngự Ngạo Thiên cũng có cổ phần, nói không chừng hắn sẽ đột nhiên qua đây cộng thêm Long Kỳ cũng ở trường học này. Nếu một ngày truyền tới tai Ngự Ngạo Thiên thì chuyện tiếp theo cô cũng không dám tưởng tượng ra.
"Tôi không có ý này." Phiền toái nhất chính là Dao Dao hiểu quá rõ về tính cách của Phong Thần Dật. Nếu cô không hy vọng hắn làm gì thì đến cuối cùng hắn sẽ làm sự việc tệ hại hơn, cô chỉ có thể ôn tồn khuyên bảo rồi.
Bơi quanh hai người đàn ông bá đạo như vậy thật đúng là khổ cực.
"Vừa rồi... Cám ơn anh, Thần Dật."
"Ừm..." Đôi mắt sâu thẳm của Phong Thần Dật vừa chuyển động: "Hôm nay thái độ của em đúng thật là ngoài ý muốn."
Vô lý, hiện tại cô chỉ muốn Phong Thần Dật có thể đi nhanh một chút nên nói vài điều tốt đẹp. Ánh mắt của cô lóe lên không ngừng dò xét ngang dọc."Ha ha, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi tiếp tục đi luyện tập đây."
"Đợi đã." Phong Thần Dật dừng một chút, từ trong túi móc ra một tấm khăn trắng, hắn muốn tự tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao.
Cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
Có thể hành động này lại chọc giận hắn!
Bàn tay to giật mạnh cổ tay của cô rồi dùng sức kéo một cái...
"Mặt của em sưng lên rồi kìa." Chiếc khăn màu trắng nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Vào thời khắc này ánh mắt vô tình lạnh lùng của hắn cũng dần dần được bao trùm bởi một tia ôn nhu.
Cô quan sát khuôn mặt đẹp trai này một cách cẩn thận, khung cảnh quá khứ không khỏi tràn ngập trong đầu.
Cô thật sự vẫn không thể quên được người đàn ông làm mình vừa ghét vừa thương. Nếu anh ấy đã hết tình cảm với cô thì chắc hẳn sẽ không quan tâm đến tình hình của cô.
Một suy nghĩ chợt lóe lên, ngẫm lại ngày hôm nay Long Kỳ chưa đến luyện tập vậy có nghĩa là hôm nay hắn không đến trường sao?
Không phải! Không đúng! Tại sao mình lại có loại suy nghĩ này chứ? Lẽ nào Long Kỳ không tới thì mình lại ve vãn Phong Thần Dật sao?
Cút đi, ý nghĩ như vậy thực sự quá hèn hạ. Cô cũng nên xin lỗi Ngự Ngạo Thiên, không phải sao?
"Ngạo Thiên, đang nhìn cái gì vậy?"
Trong hành lang lớp học, Ngự Ngạo Thiên đứng ở vị trí cửa sổ, hắn đứng xa xa nhìn hai bóng người kia.
"Người kia là... Phong Thần Dật sao?"
Long Diệp nhìn theo hướng tay hắn chỉ: "Đúng, chính là Phong Thần Dật. Hắn tới nơi này làm gì? Hắn đang đứng cạnh người phụ nữ nào vậy? Chẳng lẽ hắn có cùng sở thích với anh thích các sinh viên nữ sao?"
Bởi vì nữ sinh kia đang đứng quay lưng về phía bọn họ cho nên bọn họ nhìn không thấy dáng vẻ của nữ sinh kia.
"Nếu như anh ghen tỵ thì có thể tìm một nữ sinh để tâm sự mỗi ngày."
"Ách... Nhưng tôi là người thật lòng đó." Long Diệp nói tới chuyện này thì vội vàng chuyển qua chuyện khác: "Nói đi Ngạo Thiên, mấy ngày nay anh một mực đeo đồng hồ chiếc đồng hồ này là sao? Anh bị điên hả? Anh có nhiều đồng hồ vậy sao lại không đeo?"
Ngự Ngạo Thiên câu môi cười, hắn quét mắt qua mặt chiếc đồng hồ cũ nát đang đeo trên tay. Chiếc đồng hồ này chính là Dao dùng tiền lương tháng đầu tiên mua cho hắn.
Khi đó bởi vì hắn nóng giận nên ném đi nhưng sau đó lại vô tình nhặt được chiếc đồng hồ này tại bãi đỗ xe.
Đối với một cái gì đó mất đi mà tìm lại được thì Ngự Ngạo Thiên rất quý trọng nó. Tại thời điểm này hắn đã tìm tất cả thợ sửa đồng hồ tốt nhất để được đeo nó trên tay.
"Vậy anh cứ coi như tôi bị điên là được rồi."
"Này, chúng ta có nên tới chào hỏi Phong Thần Dật không?"
Ngự Ngạo Thiên quét mắt lần thứ hai đến vị trí đó...
"Vừa lúc, tôi cũng muốn đến giảng đường để gặp cô gái nhỏ kia, đi qua đi."
"Được."
"Cảm ơn... Cảm ơn! Tự tôi đi là được rồi." Dao Dao vội vàng đưa tay kia ra đoạt lấy chiếc khăn trên gò má, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Phong Thần Dật đang nắm chặt cổ tay cô. Cô hy vọng hắn có thể buông tay cô ra nhanh một chút.
"Em gái anh bị chiều hư rồi, em đừng để ý." Phong Thần Dật nói rồi cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô, hai tay tự nhiên nhét vào trong túi áo.
Hô...
Dao Dao thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu: "Không sao."
"Tin tưởng sau này sẽ không có ai làm khó em nữa."
Ồ, xem ra Phong Thần Dật không quan tâm đến em gái cũng không hiểu tính cách của cô ta. Hai anh em nhà này có tính tình kiêu ngạo từ trong xương tủy. Cô cũng không biết nếu chuyện này đổi lại là Phong Thần Dật thì anh ta có biết dừng tay như vậy không? Tương tự, Phong Khả Hinh cũng sẽ như vậy, chỉ sợ sau thời gian này mọi thứ mới bắt đầu...
"Lần trước anh xuất hiện ở sân bay là muốn tìm em gái sao?"
"Đúng, anh nhận được điện thoại từ trường học nói em gái anh tại thời điểm khảo sát đột nhiên mất tích nên anh liền qua đây xem."
← Ch. 213 | Ch. 215 → |