Các ông chú và nhóm nữ sinh
← Ch.209 | Ch.211 → |
"Mấy giờ về nhà?"
"Chắc khoảng..."
"Leng keng." Dao Dao chưa nói hết câu thì chuông cửa đã vang lên.
Ngự Ngạo Thiên nghe thấy thì nhìn Hàn Ly Thương và Long Diệp: "Chúng ta lên lầu nói tiếp." Cực kì phong độ nhường chỗ.
"Long Diệp, các cậu thật sự không phải tấm gương tốt để Dao Dao học hỏi." Vừa vào phòng Ngự Ngạo Thiên liền tức giận ngồi lên ghế xoay.
"Có sao?" Long Diệp ra vẻ vô tội nhún nhún vai: "Sao tôi lại thấy như vậy rất tốt, cậu hiện tại là đang nuôi dạy Tiểu La Li như một phụ nữ sao? Hay là tôi hiểu lầm cái gì?"
Thật ra không cần Long Diệp nhắc nhở hắn cũng sớm có cảm giác này, cùng vật nhỏ kia ở chung một chỗ hắn luôn cảm thấy bản thân như một ông già lớn tuổi vậy. Có lẽ cậu ta nói đúng, càng ngày Dao Dao càng như một bông hoa dần nở rộ, hắn cũng không muốn cả đời phải sống chung với một đứa trẻ.
"Này Ngạo Thiên, rốt cuộc cậu có hỏi Tiểu La Li đã nói nhỏ chuyện gì với Lôi lão đại không? Tôi vẫn rất tò mò." Long Diệp nói xong theo bản năng nhìn Hàn Ly Thương bên cạnh, quả nhiên khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh lùng cũng có vẻ tò mò đối với chuyện này.
"Có hỏi, cô ấy nói với Lôi lão đại mình là con gái của Lạc Thiên Minh."
"A, xem ra Tiểu La Li đã hiểu "quy tắc ngầm" của xã hội này, có tiền đồ, có tiền đồ."
Đột nhiên Hàn Ly Thương dùng khuỷu tay đụng cánh tay Long Diệp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngự Ngạo Thiên trên ghế xoay.
Hắn tò mò nhìn qua chỉ thấy gương mặt bây giờ của Ngự Ngạo Thiên cực kì khó coi, hắn lúc này mới nhớ ra Lạc Thiên Minh và Ngự Ngạo Thiên có mối quan hệ vô cùng tế nhị.
"Ngạo Thiên, bác của... Tiểu La Li đã bị mang về nước, Ngự Long Xã cũng đã thẩm vẫn ông ta rồi."
Hai mắt hắn xẹt qua tia sáng u ám: "Kết quả?"
"Bác của Dao Dao cũng không biết chuyện của Lạc Thiên Minh nhưng ông ta hứa hẹn với Ngự Long Xã sẽ đi hỏi mẹ của Tiểu La Li."
"A, hỏi người phụ nữ kia sao?" Ngự Ngạo Thiên cười lạnh, không muốn tiếp tục nói về chuyện này.
"Tiếp theo nói chuyện của công ty đi."
"Vâng."
"Tập đoàn Phong thị đã đấu thầu được dự án vừa rồi, bất động sản của Long Mã..."
"A!"
"A!"
"Ha ha ha!"
Dưới lầu truyền tới tiếng cười đùa của nữ sinh lập tức cắt ngang báo cáo công ty của Hàn Ly Thương.
Ngự Ngạo Thiên không kiên những nhíu mày: "Chết tiệt!"
"Cậu tìm một cô nhóc làm tình nhân thì nên nghĩ tới kết quả này." Hàn Ly Thương lạnh lùng khép văn kiện trong tay lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này...
"Răng rắc." Cửa phòng bị mở ra Long Kỳ bước vào: "Ách, tại sao không khí lại kì lạ như vậy? Không phải lại muốn đi giết người chứ? Hì."
"Giết em thì có, chỉ biết giết người!" Long Diệp cầm tập văn kiện trên bàn vỗ mạnh vào đầu hắn.
"Long Kỳ tại sao cậu cũng ở đây?" Ngự Ngạo Thiên khó hiểu nhìn Long Kỳ đang đứng trước mặt.
"Hiện tại tôi đi học cùng ngực phẳng có phải hay không? Đương nhiên là cùng nhau đến đây. Qua trọng nhất là những nữ sinh kia muốn tới nhà Dao Dao luyện tập, tôi thấy cô ấy khó xử nên đã bảo các cô tới nhà tôi tập."
Tình huống này là do Long Kỳ dẫn đám người kia tới đây?
"Đây cũng đâu phải nhà của cậu?"
"Cũng hết cách rồi, tôi cũng không thể dẫn bọn họ tới chỗ ở của chúng ta đúng không?"
Điều này cũng đúng, chỗ ở của bọn họ là bí mật ngoài Dao Dao không ai biết được. Nghĩ vậy Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ khoát tay: "Cậu đi xuống đi, bảo bọn họ yên lặng một chút."
"Ừm."
Ngự Ngạo Thiên tưởng có Long Kỳ dưới lầu bọn họ sẽ yên lặng một chút ai ngờ...
"Ha ha!" Tiếng cười sảng khoái của Long Kỳ cũng pha lẫn vào tiếng ồn ào kia.
Không khí trong phòng lần nữa rơi vào lạnh lẽo, khóe miệng Long Diệp run rẩy, xoay mặt nhìn Hàn Ly Thương bên cạnh:
"Em trai tôi vẫn rất trẻ con tôi cũng sớm biết sẽ có kết quả này. Ly Thương cậu không cần phải nói gì đâu."
Không thể không nói Long Kỳ khi ở cùng bọn người Ngự Ngạo Thiên đã áp chế tính trẻ con rất nhiều, thật ra mọi người đều biết cuộc sống của thiếu niên mười chín tuổi phải như thế nào, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ đau lòng. Hiện tại Long Kỳ đã tìm được những người bạn cùng tuổi, đây giống như cá gặp nước vậy.
"Thôi được rồi, hôm nay bàn bạc công việc tới đây thôi, những ông già chúng ta nên nhường chỗ cho những người trẻ tuổi vậy." Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ cười, đứng dậy cùng Long Diệp, Hàn Ly Thương ra khỏi thư phòng.
Bọn họ vừa tới đầu cầu thang liền thấy đám nữ sinh kia và Long Kỳ đang đùa giỡn, tình cảnh này giống như một đám hỗn độn hoàn toàn không giống đang luyện tập.
"Ách..." Mười mấy nữ sinh đồng loạt nhìn về phía cầu thang: "Ngự... Chủ tịch Ngự!"
Miệng Dao Dao mở lớn, Ngự Ngạo Thiên tại sao lại xuống đây?
"Long Kỳ! Tại sao chủ tịch Ngự lại ở nhà của anh?"
Long Kỳ cứu mạng! Cô nhìn Long Kỳ cầu xin.
"À, chủ tịch Ngự là bạn của anh trai tôi, bọn họ bàn công việc ở trên lầu."
"Chào các em." Một tay Ngự Ngạo Thiên để trong túi, tao nhã mỉm cười.
"Xin chào chủ tịch Ngự." Tất cả nữ sinh cung kính cúi đầu, Dao Dao và Tiểu Mạn cũng ở trong đó giả vờ không biết hắn.
"Long Kỳ, Long Kỳ, anh trai của anh thật đẹp trai!"
"Đúng rồi, người đứng bên cạnh anh trai anh là ai vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy, giới thiệu cho chúng tôi đi." Các nữ sinh nhỏ giọng nói với Long Kỳ.
Cung Tiểu Mạn thấy vậy liền nhíu chặt mày, nhanh chóng chạy tới chỗ Hàn Ly Thương: "A, ông chú lưu manh cũng ở đây à."
"Ông chú lưu manh?" Các nữ sinh sửng sốt, khó hiểu nhìn Cung Tiểu Mạn.
"Đúng vậy, các cô đừng nhìn bộ dáng đẹp trai của hắn, thật ra hắn chính là một tên lưu mạnh, mới gặp đã sờ ngực của người ta." Cung Tiểu Mạn còn thở dài ra vẻ bất đắc dĩ.
Nữ sinh vẫn là nữ sinh nghe như vậy thì đàn ông có đẹp trai cũng cảm thấy đáng sợ. Ánh mắt sùng bái Hàn Ly Thương đều trở thành sợ hãi.
"Nhóc con câm miệng lại cho tôi!"
"A, còn dọa tôi sợ nữa!"
"Cô!" Mỗi lần Hàn Ly Thương nhìn thấy Cung Tiểu Mạn đều sẽ phát điên.
Lúc này Ngự Ngạo Thiên và Long Diệp lại ăn ý mỗi người một bên cùng nói vào tai hắn:
"Cậu bị cô nhóc kia quấn lấy nên sớm biết sẽ có kết cục này."
Lúc này xem như bọn họ hòa nhau, không ai nói ai được.
"Được rồi Long Kỳ, mọi người cứ chơi đi, chúng tôi..."
"Chủ tịch Ngự em đã nghe rất nhiều chuyện truyền kì của anh ở Bác Sâm, hay là kể cho tụi em nghe một chút chuyện ở Bác Sâm đi. Được không?" Một nữ sinh đột nhiên cắt ngang lời Long Diệp, nhanh chóng đi tới kéo cách tay của Ngự Ngạo Thiên.
"Đúng vậy chủ tịch Ngự, em cũng muốn nghe."
"Em cũng muốn nghe." Tất cả nữ sinh lần lượt vây kín Ngự Ngạo Thiên.
Thấy tình cảnh này Long Diệp và Hàn Ly Thương liền liếc mắt nhìn nhau, vừa muốn chuồn đi... Kết quả...
"Anh trai của Long Kỳ, anh cũng ở lại nói chuyện phiếm với tụi em đi, được không?" Vẫn bị mấy nữ sinh phát hiện bắt trở về.
Không thể nghi ngờ hôm nay bọn họ không thể thoát thân.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |