Vừa lên lớp vừa tán tỉnh
← Ch.207 | Ch.209 → |
"Long Kỳ kỳ thực là người tốt, điểm này tớ biết."
"Hắc, chủ yếu nhất là hắn cùng với cậu rất xứng đôi ..."
"..." Tiểu Mạn làm sao... lại nữa rồi? Cô thực sự muốn điên lên mất!
"Ting..." Cuối cùng thì tiếng chuông của tiết học cuối cùng đã vang lên rồi. Nhưng lúc này, ... Long Kỳ trái lại lại bất động, thân thể ngồi thẳng tắp, trong mắt cũng không hiện ra bất cứ tia sáng nào.
Dao Dao đứng bên nhìn thấy đều bị hù chết: "Long Kỳ, anh không sao chứ?"
"Xuỵt, đừng nói chuyện, đây là thời gian lên lớp, yên tĩnh chờ giáo viên đến."
Hắn còn biết đây là thời gian lên lớp a? Vậy tại sao ba tiết đầu hắn đều gục xuống bàn ngủ gật chứ? Thật là kỳ quái mà, tại sao tiết 4 này hắn lại trở nên chăm chú như vậy cơ chứ?
Làm Dao Dao cảm thấy thật nghi vấn, thì..."Kỳ lão sư" đã chậm rãi tiến vào trong phòng học. Lúc này cô đã rõ tại sao Long Kỳ... thái độ lại khác thường như vậy rồi!
Chào mọi người. (Tiếng Anh)
"Này, Dao Dao, anh ta... anh ta... Là Ngự Ngạo Thiên phải không?" Cung Tiểu Mạn căng thẳng lôi dưới cánh tay cô.
Ha, hắn chính là Ngự Ngạo Thiên nhưng thật có vấn đề a, hắn làm sao lại chạy đến đây làm giáo viên tiếng anh cơ chứ? Chẳng lẽ hắn không cần đến công ty nữa sao?
Trước nữa tiết học, Dao Dao vẫn mất tập trung, cuối thấp đầu xuống, bởi vì cô chỉ cần ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mặt của Ngự Ngạo Thiên mà không thể nào rời khỏi được?
"Ai có thể phiên dịch cho tôi nội dung của mục 6 trong sách nào?" (tiếng Anh)
Nghe được câu hỏi của Ngự Ngạo Thiên, Long Kỳ ngồi ở hàng ghế đầu tiên liền chuyển động con mắt, vội vàng mang quyển sách trong tay đẩy lên trước mặt Dao Dao.
Ê? Long Kỳ làm cái gì vậy? Cô hoang mang lo sợ nhìn sang.
Long Kỳ giả vờ lo lắng nhíu mày: "Lão sư gọi cô phiên dịch nội dung trong sách, cô hay mau phiên dịch đi."
Thật không?
Cô ngây người, căn bản là không hiểu Ngự Ngạo Thiên đang nói cái gì, cũng không biết là rốt cuộc anh có đang gọi mình dậy trả lời bài không nữa.
Không nhìn Ngự Ngạo Thiên một chút, cô trực tiếp đứng lên.
Trên bục giảng, Ngự Ngạo Thiên im lặng, nhíu mày không nói gì.
Chỉ nghe, Dao Dao dựa theo nội dung mà Long Kỳ đã phiên dịch cho mình mà nói: "Hai năm qua em vẫn không thể nào quên được anh, hai năm qua em không có cách nào để quên đi được tất cả, bóng hình của anh đã thật sự khắc sâu trong lòng em rồi, em yêu anh. Ngạo..." Đọc đến đây, cô rốt cuộc mới cảm giác được có gì đó không bình thường. xoay khuôn mặt tức giận về phía Long Kỳ: "Anh đưa tôi cái gì đây hả?"
"Ha ha ha..." Long Kỳ không nhịn được mở miệng cười thật to, các bạn học trong lớp cũng đồng loạt che miệng cười xấu xa.
"Đừng cười nữa!" Ngạo Thiên gầm nhẹ, khắp nơi trong lớp học tất cả mọi người đều lập tức ngưng cười lại.
Trước mắt các bạn học "kỳ lão sư" là người dịu dàng không nghĩ tới khi thầy ấy nổi giận lại đáng sợ đến như vậy?
Long Kỳ rất rõ ràng, lập tức biết mình đã gặp xui xẻo rồi.
Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên một bước tới trước mặt Dao Dao, đoạt lấy quyển sách trên tay cô, trong sách có kèm theo một mẫu giấy trong đó là nội dung mà khi nãy cô đã phiên dịch."Long Kỳ, ra ngoài đứng ngay cho tôi!"
"Nên vậy!" Dao Dao lúc này mới có thể mở miệng mang theo chút ác khí.
"Chậc. Thật là thiên vị với ngực phẳng mà!" Long Kỳ lẩm bẩm linh tinh, một mặt không cam lòng hưởng về phía cửa mà đi đến.
Đúng lúc này...
Ngự Ngạo Thiên chỉ tay về phía Dao Dao gầm nhẹ: "Cô! Đi đến cuối phòng học đứng cho tôi!"
"... Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là hắn chỉnh cho em mà?"
"Nếu không phải cô lên lớp thất thần thì hắn có cơ hội chỉnh cho cô sao?"
"...." Quên đi. Cô vẫn nên là bị phạt đứng thì tốt hơn. Dao Dao bất đắc dĩ đi về phía cuối phòng học, ngẩng đầu lên, Long Kỳ đứng sau cửa trước trừng mắt nhìn cô cười khiêu khích.
Khốn nạn! "Phi!" Cô hung tợn trừng mắt nhìn Long Kỳ, mặt không cảm xúc đứng ở cuối lớp.
"Được rồi, phía dưới các bạn tự học đi, bạn học Lạc Dao Dao, em có thể tạm thời ngồi ở hàng cuối cùng."
Quá tốt rồi... Phải biết là từ lúc sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên cô bị phạt đứng.
"Bảo bối, bắt đầu từ hôm nay chuyển về nhà ở nhé." Các bạn học đã đều chăm chỉ ngồi tự học, Ngự Ngạo Thiên mới chậm rãi đi bộ xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng nói.
"Không muốn." Cô thật vất vả mới có thể rời khỏi tên Đại Điểu này vì thế không thể nào chủ động quay về đâu.
"Chắc chắn chứ?" Ngự Ngạo thiên đẩy gọng kính lên, liếc nhìn toàn bộ phòng học một lần sau đó nhìn về Dao Dao.
"Chắc chắn!"
"Oh" Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười tà mị, hắn chậm rãi giơ cây thước dạy học trong tay lên nhẹ nhàng quét qua...
Này cây thước ấy quét qua ngực cô!
Dao Dao trong lòng căng thẳng, hoàn toàn choáng váng, Ngự Ngạo Thiên muốn làm gì? Sẽ không phải là làm ngay trong lớp học này chứ?
"Nha? Bạn học Lạc Dao Dao của chúng ta có vấn đề gì không hiểu nào?"
Ngự Ngạo Thiên bất thình lình nói một câu làm cho đầu óc cô càng mơ hồ, rõ ràng là lúc nào cô nói mình có vấn đề gì không hiểu chứ?
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên tiến tới ngồi bên cạnh Dao Dao, hai tay bao lấy thân thể cô, ánh mắt chắm chú nhìn về quyển sách trên bàn cô.
"Anh, anh muốn làm gì vậy?" Chỉ sợ các bạn học nhìn thấy điều gì không phải, cô vặn vẹo lại thân thể, hạ thấp giọng hỏi.
Ngự Ngạo Thiên hai con mắt lóe lên, đầu chậm rãi gần sát tai cô, nhẹ giọng nói: "Em đoán thử xem?"
Tai nàng nghe thấy có gí đó rất ám muội, có chút ngứa, cô cảm thấy có một luồng dự cảm không lành nổi lên trong lòng.
Một giây sau Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười tà mị, một bàn tay lớn theo cổ áo cô mà dò xét đi vào...
Hắn... hắn định làm gì vậy?
Tuy rằng hàng cuối không có ai nhưng chỉ cần hàng trước quay đầu lại thì có thể thấy bọn họ đang làm gì. Ngự Ngạo Thiên quả thực quá điên cuồng rồi!
Hoảng loạn, bàn tay lớn không an phận trên áo cô: "Không được như vậy!"
"Suỵt bảo bối, em không phải muốn các bạn học biết chúng ta đang làm gì à?"
Khốn nạn, Ngự Ngạo Thiên thật là cái gì cũng dám làm, cô bất an nhìn chằm chằm các bạn học ở trước, nếu như cùng hắn phân cao thấp chỉ sợ động tĩnh càng lớn hơn nếu vậy thì hắn có thể buông tay ra không? Mà cũng có khả năng bởi vậy mà hắn không còn hứng thú thì liền thôi ngay?
Dao Dao chỉ có thể ôm loại tâm lí máy mắn này mà buông bàn tay nhỏ mình ra.
Vốn Ngự Ngạo Thiên cũng không có mục đích như vậy, làm sao khiến hắn dừng tay đấy?
Bàn tay lớn ấm áp theo cổ nàng thuận tiện tiến vào áo lót cô, ngón tay nhẹ nhàng khuấy động nhũ hoa của cô.
Bị Ngự Ngạo Thiên trêu chọc như vậy khắp cơ thể cô vừa căng thẳng vừa xấu hổ nhưng vì càng căng thẳng nên thân thể cô lại càng trở nên mẫn cảm.
"Bảo bối, có phải là rất kích thích không?"
"Mới..." Mới vừa nói ra một chữ, Dao Dao lập tức đóng chặt miệng lại, mặc kệ âm thanh nhỏ cỡ nào, cô sợ sệt các bạn học đột nhiên quay đầu lại. Cô căng thẳng lắc đầu, gò má đỏ ửng, hơi thở bắt đầu trở nên ồ ồ rồi.
← Ch. 207 | Ch. 209 → |