Ham Muốn Của Kỳ Liên
← Ch.192 | Ch.194 → |
Nằm trong túi ngủ, khoảnh khắc ấm áp lan tỏa khắp người cô:
"Kỳ Liên học trưởng, anh cũng... nằm cùng nhé!"
Lúc đưa ra lời mời này, cô cảm thấy má của mình có thể luộc chín được quả trứng nữa.
Cơ bản điều này giống như mời một người đàn ông lên giường với mình vậy, thật là xấu hổ.
"He he, em cứ ngủ đi, anh không sao!"
Kỳ Liên Ngạo Vân xua tay từ chối.
Nhưng vấn đề là đêm càng khuya thì trời càng lạnh, Kỳ Liên học trưởng sẽ bị cảm lạnh mất. Cô nắm chặt nắm đấm, không làm đều trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, quan hệ nam nữ giữa họ là bình thường thì ngủ cùng nhau một đêm cũng chả nói lên điều gì.
Ánh mắt kiên định nhìn vào anh:
"Em tin anh! Kỳ Liên học trưởng!"
Cô tin những lời mình nói ra Kỳ Liên học trưởng sẽ hiểu.
Nhưng...
Kỳ Liên học trưởng rất muốn nói với cô bé độc thân ngốc nghếch này rằng có một số nam nhân nhìn có thể là vô hại nhưng bản chất cũng giống như nhau.
Cô ấy như vậy chỉ kéo nguy hiểm lại gần hơn thôi, nơi khóe miệng nở một nụ cười khó chịu:
"Anh còn không tin tưởng chính mình, đồ ngốc, ngủ ngon!"
Âm thanh ấm áp dịu dàng truyền đến tai cô, còn không đợi Dao Dao kịp phản ứng, anh cúi người xuống, đôi môi mềm mại như nước lướt nhẹ trên trán cô....
"Thình thịch." Tim như bị bóp nghẹt không thể giải thích được, không ngờ rằng Kỳ Liên học trưởng sẽ đột nhiên...
Cô căng thẳng cắn môi, lén nhìn Kỳ Liên học trưởng ngồi bên cạnh.
Biểu cảm của hắn vẫn điềm tĩnh như màn đêm kia, nhìn như kiểu không cảm xúc vậy.
Xem ra cái hôn này cũng chỉ là cái hôn chúc ngủ ngon phổ thông đúng không? Không sai, đúng là như vậy. Cô không nên nghĩ nhiều.
"Ừ, ngủ ngon nhé Kỳ Liên học trưởng, nếu như anh lạnh quá thì gọi tôi dậy, chúng ta hoán đổi vị trí nhé!"
"He he." Trời đang lạnh, anh cũng sẽ không nỡ lòng gọi một cô bé dễ thương như vậy ra khỏi đống chăn để đông cứng, lại còn nói cái gì mà hoán đổi vị trí? He đúng là kẻ ngốc mà.
Phát hiện Dao Dao đã đi dần vào giấc mộng, đôi má trắng như ngọc của Kỳ Liên ửng đỏ.
Trong ánh mắt, mơ hồ lóe lên một suy nghĩ mang dục vọng của người đàn ông...
"Đáng chết." Đêm nay thực sự rất khó...
"Kỳ Liên học trưởng, Dao Dao! Hai người không sao chứ?"
Mới sáng sớm những người cứu hộ đã đến kịp lúc để đưa họ ra khỏi hang.
"Không sao."
"Kỳ Liên học trưởng, mặt anh trông thật khó coi!"
"Đúng vậy, có phải là bị cảm lạnh rồi không?" Những cô gái quan tâm vây quanh anh.
"Dao Dao, Dao Dao." Cung Tiểu Mạn lợi dụng tình thế kéo Dao Dao sang một bên cười đầy ẩn ý:
"Cô nam quả nữ ở cùng nhau một đêm, lại ở trong trường hợp nguy nan như vậy, cậu và Kỳ Liên học trưởng có làm gì không thế?"
"Tiểu Mạn! Cậu nghĩ cái gì vậy? Kỳ Liên học trưởng là một người rất tốt!"
"Vậy cũng có nghĩa là không có xảy ra chuyện gì?"
"Xì! Cậu hy vọng mình và Kỳ Liên học trưởng sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Cắt, không có chuyện đó!"
Nhìn bộ dạng chạy mất tích của Tiểu Mạn, Dao Dao lắc đầu ngao ngán. Xem ra Tiểu mạn vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Ngự Ngạo Thiên.
"Tiểu Minh, tìm thấy Phong Khả Hinh chưa?" Kỳ Liên Ngạo Vân hỏi phó hội trưởng.
"Trước mắt vẫn chưa thấy."
"Vậy cậu phụ trách hộ tống các cô gái ra sân bay, những người cứu hộ cùng tất cả nam sinh phụ trách chia ra tìm kiếm Phong Khả Hinh, nội trong vòng một tiếng nếu như không tìm thấy cô ấy chúng ta sẽ lập tức thông báo cho nhà trường và gia đình."
Kỳ Liên hướng dẫn xong, mọi người bắt đầu chia ra hành động.
"Phong Khả Hinh, Phong Khả Hinh!"
Một tiếng rưỡi trôi qua rồi, khắp ngọn núi lớn không thấy âm thanh của Phong Khả Hinh đâu, lúc Kỳ Liên đang chuẩn bị bỏ cuộc...
"Kỳ Liên học trưởng! Là anh sao?"
Phía ngoài không xa truyền tới giọng nói yếu ớt của một cô gái. Thuận theo tiếng nói mà đi, cuối cùng hắn tìm thấy Phong Khả Hinh bên cạnh một cái cây lớn:
"Có bị thương ở đâu không?"
Cơ thể cô đổ dựa vào thân cây, liếm liếm đôi môi khô nứt, dùng chút sức lực chỉ vào vai phải mình:
"Tôi, hình như... Bị rắn cắn rồi!"
Không thể chối cãi, vừa nghe xong câu này, Kỳ Liên học trưởng dứt khoát mở cổ áo ra.
"Này! Kỳ Liên học trưởng! Anh..."
"Bị cắn khi nào?"
"Khoảng, khoảng một tiếng trước, tối qua tôi lạc đường, ngồi đây nghỉ ngơi, sau đó thì..."
Khi Phong Khả Hinh nói những lời này rõ ràng biểu hiện của cô không tự nhiên, tính cách kiêu ngạo của một nữ vương dường như cũng thay đổi, trên mặt có một chút xấu hổ.
Xét cho cùng xuất thân từ một gia đình danh giá, bị một người đàn ông xa lạ cởi bỏ khuy áo thì không tránh khỏi xấu hổ.
"Một tiếng trước có lẽ là vẫn còn kịp!"
Kỳ Liên Ngạo Vân tự nhủ, một ánh sáng u sầu thoáng qua trong con bọ cạp lạnh lùng, anh cúi đầu mở miệng hút vết thương của cô.
"Này! Kỳ Liên... học..."
Trong một khoảnh khắc khuôn mặt nhỏ của Phong Khả Hinh ửng đỏ, có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc và đẹp trai của Kỳ Liên cô không thể không cảm thấy hâm mộ.
Trái tim đập liên hồi.
...
Sân bay.
"Dao Dao, cậu không biết đâu, sau khi biết tin cậu mất tích Kỳ Liên học trưởng như bị sét đánh." Cung Tiểu Mạn vừa đi vừa nói với Dao Dao.
"Ê, không phải chứ nhưng Kỳ Liên học trưởng xem ra không phải rất..."
"Vì vậy mình mới đặc biệt nói cho cậu biết chuyện này, để cậu vĩnh viễn không thể quên người đàn ông ấm áp ấy."
Nghe thấy Tiểu Mạn bà tám như vậy, Dao Dao phản ứng:
"Tiểu Mạn! Cậu đặc biệt nói cho tớ biết những chuyện này rốt cục là có ý gì?"
"Này này! Tớ nghi ngờ Kỳ Liên học trưởng anh ta..."
"Ôi thật ngầu!"
"Là minh tinh sao?"
Một số cô gái đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt mơ mộng hướng về phía một người đàn ông mặc bộ đồ tây.
Hắn ta đeo một cái kính đen, toàn thân toát lên một vẻ lạnh lùng, đằng sau hàng tá vệ sĩ. Điều này trở thành tâm điểm chú ý ở sân bay.
"Minh tinh gì chứ! Đó là tổng giám đốc của Phong thị, Phong Thần Dật"
Phong Thần Dật!
"Phong Thần Dật? Cung Tiểu Mạn và Dao Dao nhìn nhau, nhìn váo ánh mắt mọi người, quả thật là...
"Dựa vào cái gì mà ở nơi này tôi cũng có thể gặp được Phong Thần Dật chứ?"
Đáng ngạc nhiên là không chỉ riêng Tiểu Mạn mà ngay cả Dao Dao cũng vô cùng ngạc nhiên, sao thế giới lại có thể nhỏ như vậy?
Đoàn VIP đi qua Phong Thần Dật cũng nhìn thấy Dao Dao, hắn ta lạnh lùng dơ tay hướng về những người vệ sĩ đó:
"Tôi đi chào hỏi bạn, các anh đứng đây chờ tôi được rồi."
"Vâng! Phong tổng!"
"Này! Này! Mọi người xem, chàng đẹp trai đó đến đây kìa."
"Thật nghiêm túc!"
Những cô gái đang đứng yên như bất động trầm trồ ngưỡng mộ.
Tuy nhiên bước chân của Phong Thần Dật dừng lại trước mặt Dao Dao:
"Sao lại ở đây?"
← Ch. 192 | Ch. 194 → |