Vương tử u buồn dưới cây anh đào
← Ch.172 | Ch.174 → |
"Em cầu xin anh, Ngự Ngạo Thiên, hãy cho em cơ hội giải thích được không?"
"Lên xe." Môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ, trên người hắn tỏa ra hàn khí khiến cái nóng chói chang của mùa hè trong nháy mắt biến thành trời đông giá rét.
"Cầu xin anh..." Hoảng sợ nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, cô cảm giác toàn thân không nhịn được run rẩy. Ao ước, ao ước hắn có thể cho cô một chút cơ hội giải thích, cho dù chỉ là một chút cũng được, tối thiểu cho cô một chút cơ hội được biện giải, cho dù cô biết có giải thích như thế nào đi nữa cũng không đấu lại lời nói dối tinh vi của người đàn ông kia.
"A."
Bên tai, đột nhiên truyền đến tiếng cười âm lạnh quỷ dị của Ngự Ngạo Thiên, còn không chờ cô kịp phản ứng lại...
Chiếc xe thể thao kia trong nháy mắt tăng tốc lên cả trăm dặm giống như mũi tên vọt ra ngoài.
Hai tay cô không nắm kịp cửa xe, cả người bị chiếc xe hất văng ra ngoài, sau đó té xuống đất thật nặng...
"A, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, cô bé kia giống như bị xe tông trúng thì phải?" Người qua đường dồn dập vây quanh. Khi thấy bộ dáng của cô không khỏi sợ hãi: "Nhanh, nhanh gọi một trăm hai mươi đi."
Haiz, coi như xe cứu thương đến rồi thì có thể làm được gì? Hiện tại ai có thể cứu cô? Ai có thể đây?
Dùng hết sức để ngồi dậy, vết máu đỏ tươi từ trên trán cô chậm rãi chảy xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Đưa mắt nhìn vết thương khắp thân thể và cái trán đang không ngừng chảy máu, cô đột nhiên cảm thấy thật kỳ lạ! tại sao không có cảm giác đau đớn? Hơn nữa cũng không khóc? Hay là...
Cô đã quên làm sao để nước mắt chảy xuống rồi?
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, cô loạng choạng hướng về phía trước.
Những người đang vây quanh xem bị bộ dạng lúc này của cô dọa đến không biết phải làm sao: "Em gái, chúng tôi gọi 120 đến, cô ở đây chờ xe cứu thương nha."
Vô dụng, vô dụng, bây giờ làm gì cũng đều vô dụng.
Cô hướng về phía những người tốt bụng kia khoát khoát tay, khóe miệng kéo lên nụ cười cứng ngắc. Hai hàng máu từ trán theo hai gò má chảy xuống, làm cho người ta không nhìn rõ rốt cuộc là nước mắt hòa cùng máu, hay chỉ là máu thôi.
Hình dáng nhỏ nhắn đầy vết thương mang theo bất lực và tuyệt vọng dần dần biết mất trong tầm mắt của mọi người. Cô hi vọng ở thời điểm khi đó trực tiếp chết đi, đáng tiếc... Trên người cô còn mang quá nhiều sứ mệnh, mặc dù không dám quay trở lại, không muốn đối mặt với Ngự Ngạo Thiên nhưng cô biết, cô nhất định phải đi đối mặt với chuyện này để chứng minh cô vô tội...
Đứng dưới đèn đường u ám, Dao Dao đưa tay chặn chiếc xe ta-xi.
Có thể do khuôn mặt cô đầy vết máu, khắp toàn thân thì vết thương có tài xế nào dám chở cô đây?
Phải đi bộ trở về sao?
Nơi này cách biệt thự của Ngự Ngạo Thiên ít nhất mấy chục cây số, lại thêm vết thương trên người...
Nâng đôi mắt mê mang nhìn con đường phía trước, lúc này, một chiếc Bugatti Veyron hét lên và dừng lại bên cạnh cô.
Liếc nhìn biển số xe, một hàng năm số, thêm hình dáng của chiếc xe...Là Ngự Ngạo Thiên! Ngự Ngạo Thiên quay lại đón cô sao?
Một khuôn mặt nhỏ trắng xám nở nụ cười nhàn nhạt, cô lảo đảo chạy về phía trước. Nhìn xuyên qua cửa của xe mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe...
Không sai, chính là Ngự Ngạo Thiên!
Không nói lời nào, cô kéo cửa xe ra ngồi xuống bên cạnh: "Ngự Ngạo Thiên, hãy nghe em giải thích..." Ạch...
Khi thấy người đàn ông bên cạnh, Dao Dao ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông này màu da trắng như bạch ngọc, trên khuôn mặt đẹp trai là đôi mắt đen láy nhưng đôi mắt này lại tỏa ra một nét u buồn làm cho người khác nhìn thấy sẽ không kiềm lòng được muốn đi tìm kiếm bí mật trong đôi mắt kia.
Khí chất của người này thật phức tạp, giống như vương tử u buồn đứng dưới cây anh đào, lại giống như vương tử bị giam cầm bên trong pháo đài, cao quý lại mang theo một chút thương cảm.
Rõ ràng cảm giác giữa người này và Ngự Ngạo Thiên chênh lệch nhiều như vậy nhưng tại sao cô lại nhận sai bọn họ là cùng một người? Nếu như có thể che đi đôi mắt u buồn kia, màu da của hắn hơi khỏe mạnh một chút thì hắn và Ngự Ngạo Thiên sẽ giống nhau mấy phần, không lẽ vì vậy mà cô nhận lầm anh ta sao?
"Xin, xin lỗi, Tôi, tôi nhận nhầm người." Sửng sốt nửa giây, Dao Dao vội vàng hối hận, muốn xuống xe. Cô sợ bộ dáng bây giờ của mình sẽ làm anh ta sợ hãi. Nghĩ lại, giữa đêm tối, đột nhiên xuất hiện một cô gái người đầy máu leo lên xe mình, hình ảnh đó sẽ đáng sợ biết bao nhiêu.
"Cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?" Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói tinh tế dịu dàng, phối hợp cùng đôi mắt u buồn này của hắn, làm cho người khác không khỏi đem hình ảnh này liên tưởng đến vương tử dưới cây anh đào kia.
Quay đầu lại, mắt anh cong lên, xem ra cũng không có bị bộ dạng này của cô hù dọa: "Cám ơn anh, tôi không cần đến bệnh viện."
"Ha ha, với bộ dạng thế này thì cô khó bắt ta-xi lắm." Anh vừa nói vừa móc từ trong túi ra một hộp khăn giấy, đưa tới.
Cô chậm rãi nhận lấy, nhè nhẹ lau sạch vết máu trên trán... "Á." Chạm đến vết thương, cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ha ha." Hắn bất đắc dĩ cười, ngừng xe lại ven đường: "Để tôi giúp cô." Cầm lấy khăn, anh cẩn thận giúp Dao Dao lau sạch vết máu trên mặt.
Nhìn người này ở khoảng cách gần như vậy, trên người hắn tỏa ra không khí trong lành làm lòng cô đang nổi sóng cũng từ từ, từ từ yên tĩnh lại.
Cũng thật lạ, rõ ràng chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng lại không có cảm giác đột ngột, tiếp xúc với người khác phái không quen biết, thế nhưng cô đối với người đàn ông này không cảm thấy xa lạ chút nào. Cả thế giới dường như yên tĩnh và hài hòa hơn dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí trong lành từ người đàn ông này tỏa ra.
"Cảm ơn."
"Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."
"Không, tự ý lên xe của anh là tôi đã rất có lỗi với anh rồi."
"Không sao, có khi tôi lại lừa gạt đem cô đi đó." Hắn đột nhiên pha trò.
Cô nở nụ cười nhàn nhạt, càng ngày càng cảm thấy người này gần gũi hơn: "Tôi muốn đi...phố Oran."
Biệt thự của Ngự Ngạo Thiên nằm trên đỉnh núi ở phố Oran, có thể cả ngọn núi đều là của hắn, trước giờ hắn không cho phép bất kỳ ai lái xe vào. Vì vậy, cô chỉ có thể nói ra tên đường.
Xe khởi động, hắn tập trung nhìn về phía trước con đường.
Dao Dao thinh thoảng nhìn vào gương phản chiếu, trong lúc vô tình đối diện đôi mắt của người đàn ông này, anh nở nụ cười mê người.
Chậc.
Cô vội vàng dời xa tầm mắt của mình ra khỏi hắn.
"Cô gái..."
"Vâng?"
"Chúng ta, đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?" Hắn nghiêng đầu mỉm cười.
Nói thật, cô cũng rất muốn biết bọn họ có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không, trời sinh cô ra là loại người không thể nhớ rõ mặt người khác, coi như nếu có gặp qua chắc cũng quên mất rồi: "Có lẽ là không, tôi mới vừa về nước."
"À, trước kia cô ở nước nào?"
"Tôi ở Nhật Bản."
"Ha ha." Hắn lại nở nụ cười, lần thứ hai nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Tôi nghĩ là, có khi chúng ta đã gặp nhau ở Nhật Bản thật rồi ấy."
"Hả." Lời này của hắn là có ý gì?
"Trước đây tôi sinh sống ở Nhật Bản, mới về nước được hai năm."
← Ch. 172 | Ch. 174 → |