Cô bị mất tiền rồi!
← Ch.169 | Ch.171 → |
Ký ức ùa về, cô lại chớp chớp mắt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên, hắn, đang rất mong chờ món quà mình tặng sao?
Không!
Chắc chắn là ở trong nhà của hắn có quá nhiều đồng hồ, vì vậy hắn căn bản sẽ không để ý đến việc mất đi một, hai cái, càng không phải cái sự thương yêu gì đó mà nhân viên phục vụ nói đến, nhất định không phải!
"Hây, cô ơi." Nhân viên khó xử trước nụ cười của cô."Cô gái, ở đây chúng tôi không có Patek Philippe, hay là cô xem thử đồng hồ của hãng Vacheron Constantin này nha, cũng rất đẹp ạ!"
"Không, cảm ơn lời đề nghị của anh, tôi chỉ định... Tôi chỉ định mua một chiếc đồng hồ trị giá dưới hai ngàn."
"..." Đột nhiên, những người nhân viên nhiệt tình đó lập tức rơi vào trạng thái giống như là đóng băng vậy.
"Mua xong rồi. Chúng ta đi thôi." Dao Dao cầm túi xách vui vẻ bước đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên.
Hắn lướt qua thứ trong tay cô, từ từ duỗi cánh tay ra...
Á! Hành động này của Ngự Ngạo Thiên? Không phải là muốn mình đeo đồng hồ lên tay hắn chứ? Tên nam nhân bá đạo này, tự hắn không biết đeo đồng hồ hay sao?
Mặc dù trong lòng cô không mấy thoải mái nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo đồng hồ lên tay của hắn. Bởi vì cô không xác định được nếu cô từ chối hắn sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào.
"Anh rất thích." Ngự Ngạo Thiên ngắm nhìn chiếc đồng hồ nam cực kỳ bình thường trên tay, mỉm cười mãn nguyện.
Hình ảnh phản chiếu trong mắt của Dao Dao lúc này giống như một hồ nước biển, ánh sáng chiếu xuống mê hoặc lòng người.
"Thịch, thịch." Nhịp đập của trái tim không sao hiểu nổi, hắn thật sự thích một chiếc đồng hồ bình thường như vậy sao? Không lẽ...
Đây chỉ là một loại phép lịch sự gọi là thi thoảng gặp dịp thì mua vui thôi!
"Đưa tay của em ra đây."
"Á?" Lấy lại tinh thần, Dao Dao ngẩn người một lúc, hắn muốn làm gì? Cô liền đưa tay ra tò mò.
Ai biết sau đó...
Ngự Ngạo Thiên đeo lên cổ tay cô một chiếc đồng hồ nữ.
"Đây là?"
"Đi thôi." Không cho Dao Dao cơ hội nói tiếp, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Này, tôi cứ nghĩ là đã gặp được một khách hàng lớn, ai mà biết cô gái kia mua chiếc đồng hồ trị giá hai ngàn nhân dân tệ." Cô nhân viên vừa nãy cứ chào hỏi Dao Dao, bây giờ lại thất vọng phàn nàn với đồng nghiệp.
"Cô than thở cái gì? Lúc cô gái kia mải chọn đồng hồ, anh kia lén lút mua cho cô ấy chiếc... Breguet trị giá tám mươi bốn vạn đấy!"
"Á? Thật hay giả vậy?" Nhân viên phục vụ đó lấy lại tinh thần, lập tức lộ ra gương mặt đầy ngưỡng mộ: "Quá nhiều tình yêu rồi, tôi cũng muốn có một anh trai thương yêu mình như vậy, không cần để ý quá nhiều, thực thế sao lại có nhiều việc khiến người ta cảm động như vậy. Thật muốn khóc quá đi à!"
"Ê, Ngự Ngạo Thiên! Sao rồi. Ngạo Thiên, anh đây là có ý gì?" Dao Dao đuổi theo hắn, khuôn mặt nghi ngờ chặn trước mặt hắn.
Hắn một tay nhét vào túi quần, cười gian nói: "Thay anh giữ gìn cẩn thận cái đồng hồ đó, nếu như em dám tháo nó xuống, anh sẽ bóp chết em!" Nên biết, đây là món quà đầu tiên mà hắn chủ động tặng cho cô, dù sao "người phụ nữ" này trong mắt của hắn cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
"Lý do này, cũng thật là..." khiến người ta không có cách nào để từ chối. Dao Dao đành miễn cưỡng cười cười, nhìn lại chiếc đồng hồ hàng chục vạn trên tay của mình, haiz, nhất thời cảm thấy cổ tay nặng trịch.
"Ha ha ha, thắng lợi trở về." Mua đồ xong, Dao Dao bèn trở về bãi đỗ xe, cô ngồi trong xe vui vẻ mà nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình.
Ngự Ngạo Thiên ở bên cạnh miễn cưỡng lắc đầu: "Thắng lợi trở về? Là cho người khác thắng lợi trở về sao?" Những món quà to nhỏ đó không giống như vì mua vì bản thân cô ấy. Điều quan trọng nhất là, vừa rồi rõ ràng đi qua rất nhiều cửa hàng sang trọng, cô ấy thậm chí nhìn vào cũng không. Là cô tuổi còn trẻ quá hay là cô thật sự không muốn cái gì cả!
"Chết rồi!" Đột nhiên sắc mặt Dao Dao thay đổi.
"Sao thế?"
"Tiền, tiền, tiền của em... tiền của em đâu rồi?" Cô lo lắng kiểm tra lại khắp người mình, rất chắc chắn rằng số tiền còn lại của cô đều nằm trong túi xách, vậy sao túi xách của cô trống rỗng? Lẽ nào..."Tiền của em... hình như bị ăn trộm rồi."
Vừa rồi suốt quãng đường dài Ngự Ngạo Thiên đều ở bên cạnh cô, với sự cảnh giác của mình thì không phát hiện ra tên trộm nào cả, chỉ có lúc Dao Dao đi vệ sinh là hắn không ở cạnh cô mà thôi."Mất rồi thì thôi."
"Cái gì mà mất rồi thì thôi? Đó là lương của em đó! Phí sinh hoạt tháng sau của em, còn có tiền đưa cho mẹ! Anh sao lại nói dễ dàng như vậy?"
Sắc mặt của Ngự Ngạo Thiên chìm xuống: "Em đang mắng anh à?"
"Hic." Nhận thấy bản thân đáng lẽ không nên mất bình tĩnh trước Ngự Ngạo Thiên như vậy, cô cúi mặt xuống: "Em xin lỗi, em không cố ý to tiếng với anh." Nước mắt lã chã "lạch tạch lạch tạch" rơi xuống thuận theo hai gò má, đây là "hủ vàng" đầu tiên mà cô kiếm được trong đời, lại trong nháy mắt tan vỡ rồi.
Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên rút ra một sấp giấy bạc đưa đến trước mặt cô.
"Ớ?" Cô nhanh chóng lau nước mắt, tò mò nhìn qua đó: "Anh làm gì vậy?"
"Phí sinh hoạt của em, còn cả tiền đưa cho mẹ nữa. Đủ rồi chứ?"
Nhìn thấy xấp tiền dày cộp đó cũng phải hơn một vạn nhưng cô biết đây là tiền của Ngự Ngạo Thiên, không phải tiền của cô đã mất: "Không giống nhau." Đẩy xấp tiền của hắn ra, cô lại cúi đầu xuống.
"Có gì mà không giống nhau, em cứ như trước giờ em chưa mất tiền."
"Nếu là như vậy, anh phải bỏ ra rất nhiều tiền rồi?"
Anh vừa mới phát hiện ra cô gái này sao lại không hiểu tình hình như vậy? "Anh không để ý số tiền này!"
"Nhưng em để ý!" Cô đột nhiên lên giọng.
Ngự Ngạo Thiên thật muốn nổi giận nhưng nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên má của cô, cơn giận của hắn lại mau chóng tan biến đi.
"Em biết anh có tiền, em càng biết là anh không để ý số tiền này nhưng không giống nhau chính là không giống nhau, tiền của anh là do anh kiếm được, chứ không phải là gió thổi đến. Vì vậy em không thể nhận. Bỏ đi... mất rồi thì là mất rồi vậy. Ít nhất cũng đã mua quà được cho mọi người rồi." Dao Dao chỉ có thể lấy lý do này để tự an ủi bản thân mà thôi.
"Nếu đã nói không để ý rồi sao còn khóc?"
"Nước mắt tự nhiên nó cứ rơi xuống, em làm sao mà biết được!"
Thấy cô lại đang lên giọng với mình, Ngự Ngạo Thiên nổi hết gân lên, rõ ràng cô để ý việc tiền của mình bị mất vậy sao lại không để ý đến tiền của mình chứ? Cô gái này cũng thật là cứng đầu!
"Mẹ nó!" Ngự Ngạo Thiên tức giận bỏ đi, để Dao Dao xuống xe một mình với khuôn mặt u ám.
Khoảng một tiếng sau.
Ngự Ngạo Thiên đi đâu vậy? Không lẽ tức giận bỏ đi rồi? Vậy mình có phải cũng nên đi nhưng chiếc xe này phải làm sao? Trong xe, Dao Dao đã dần dần không còn buồn nữa về nỗi đau mất tiền nhưng cô đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết là nên đi hay là về nhà đây.
Nhưng một lát sau, Ngự Ngạo Thiên cuối cùng cũng về trong xe.
"Anh..." Không để Dao Dao nói thêm nữa, chỉ thấy hắn lạnh lùng đặt một chiếc phong bì nhăn nheo vào người cô ấy.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |