Phong thần dật thật là tốt
← Ch.103 | Ch.105 → |
"Ông nội! Mẹ!"
Vừa đến thứ bảy, Dao Dao lại vào bệnh viện. Đây là ngày nghỉ đầu tiên sau khi cô làm tình nhân của Ngự Ngạo Thiên, cô cảm thấy hôm nay rất tự do nhưng một tuần chỉ có một ngày nghỉ như vậy thật là khó chịu.
"Dao Dao bảo bối, yêu rồi có khác ha."
Hả? Thấy trên mặt mẹ nở nụ cười hiền hòa, sao cô luôn cảm thấy những lời này có điểm quái lạ nhỉ?
"Mẹ, bỗng nhiên mẹ nói chuyện này làm gì?"
"Haiz, nhìn con kìa, đã lớn như vậy rồi mà động chút là đỏ mặt."
Á, tại sao hôm nay đến cả ông nội cũng như vậy?
"Ông nội, mẹ, hai ngươi như vậy là sao?"
Ông Lạc và mẹ Lạc đưa ánh mắt kỳ dị nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
"Ông nội và mẹ rất hài lòng về bạn trai của con."
Ngự Ngạo Thiên... Đã đến đây?
"Dao Dao, ban đầu mẹ còn tưởng rằng con... làm mẹ lo lắng rất lâu nhưng vừa thấy bạn trai con, rốt cục mẹ cũng hoàn toàn yên tâm nhưng dù có như thế, mẹ vẫn nên mau chóng trả lại khoản tiền kia cho cậu ấy."
Nói đến đây, mẹ Lạc cùng ông Lạc không khỏi lộ ra chút áy náy.
"Đúng đó, thằng bé tốt như vậy, con không nên chỉ biết lo công việc biết không?"
Nghe mẹ nói ta một câu con một câu, trong đầu Dao Dao càng thêm choáng váng.
Quả thực cô đã nói với mẹ là gần đây cô ở ký túc xá của công ty nhưng rõ dàng cô vẫn luôn ở bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, tại sao không biết là hắn có tới? Không đúng... Không hợp lý.
"Mẹ, ông, hai người có thể nói cho con biết... Bạn trai con, nói với hai người những gì rồi?"
"Ha ha, Thần Dật nói..."
Thần... Dật? Phong... Phong Thần Dật đã tới đây? "Lộp bộp" trong lòng cô như có một tảng đá đè nặng xuống, trước đó Phong Thần Dật không phải đã nói...
Vì sao? Hắn lại chạy tới nói với ba mẹ hắn là bạn trai của cô? Vì sao?
"Dao Dao? Con làm sao vậy? Sao sắc mặt bỗng nhiên kém như vậy?"
Kìm nén cơ thể đang run rẩy của mình, cô cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười:
"Con, con không sao. Mẹ nói tiếp đi..."
"Thật ra, sau khi mẹ nhận khoản tiền kia, luôn sợ con... sợ con vì cứu ba con mà ủy khuất chính mình, đến tìm người đàn ông kia làm... làm tình nhân. Nhưng ngày hôm sau, mẹ gặp được Thần Dật."
"Khi nhìn thấy cậu ấy, mẹ rất yên tâm, cậu ấy tuổi còn trẻ, chín chắn, lại rất hiếu thuận, lễ phép, mọi thứ đều xuất chúng như vậy, mẹ thật sự sợ con không xứng với người ta. Nhưng sau đó thì sao, cậu ấy kể cho ông nội và mẹ nghe rất nhiều chuyện giữa con và cậu ấy khi ở Nhật Bản, hơn nữa còn rất kiên nhẫn nói chuyện phiếm với ông nội con, mẹ phát hiện, cậu ấy thực sự, thực sự rất yêu con, nếu không sẽ không có kiên nhẫn cùng chúng ta nói chuyện như vậy."
"Cách hai ngày cậu ấy lại đến đây một lần, mỗi lần đều ở lại một, hai tiếng đồng hồ, mẹ cảm thấy công việc của cậu ấy vô cùng bận rộn, bởi vì điện thoại của cậu ấy kêu lên không ngừng nhưng vẫn kiên trì đến đây."
"Haiz, con cũng hiểu tính cách của mẹ rồi, Lạc gia chúng ta chưa bao giờ dám trèo cao, cũng không màng tới vật chất cao sang. Thậm chí cũng không hi vọng con sẽ có một người bạn trai không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Nhưng Thần Dật là một ngoại lệ, cậu ấy không có một chút kiêu ngạo, quan trọng nhất là... mẹ cảm thấy cậu ấy là một người tốt, là một người đàn ông đáng để dựa vào."
"Dao Dao, tuy Thần Dật lớn hơn con ba tuổi nhưng vì thế mẹ mới nhận ra được cậu ấy rất biết cách để chăm sóc tốt cho con. Có điều, con cũng thật là, ở Nhật Bản rõ ràng đã qua lại với người ta, vì sao không nói cho ba mẹ biết?"
Sau khi nghe xong những lời tự thuật của mẹ, cả ngày cô đều ở trong trạng thái đờ đẫn, cho đến buổi chiều lúc rời khỏi bệnh viện, trong đầu đều là những lời nhận xét tốt đẹp của mẹ đối với Phong Thần Dật.
Đúng!
Cô không phủ nhận, ở bên cạnh Phong Thần Dật ba năm, thực sự hắn chăm sóc cô rất tốt. Mặc dù hắn rất ngang ngược nhưng lại đối xử với cô rất dịu dàng.
Nếu không phải do xảy ra sự việc kia, có lẽ... Cô đã nhận định hắn là người đàn ông cả đời của cô. Nhưng hình như mẹ cô đã nhìn nhầm rồi, Phong Thần Dật không có tốt đẹp như bà thấy.
Làm sao như vậy? Chuyện này rốt cuộc là làm sao? Không phải lúc đó đã trở thành kẻ thù rồi sao? Tại sao bây giờ hắn lại đối tốt với gia đình cô như vậy? Hiện giờ mẹ cô đã thừa nhận Phong Thần Dật là con rể tương lai, chuyện này cô làm sao giải quyết đây?
"Dao Dao? Dao Dao?"
Nghe có người gọi tên, cô bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man, ngẩng đầu lên nhìn:
"Hạ... Hạ Nhậm Lương? Tại sao anh lại ở bệnh viện?"
"Mẹ tôi bị bệnh, tôi qua đây thăm bà. Còn cô?"
"Trùng hợp như vậy?"
Hạ Nhậm Lương cười cười:
"Vừa hay, bây giờ là năm giờ rồi, tôi có việc muốn đến văn phòng của Ngự tổng, tôi chở cô đi cùng luôn."
"Ừ, được vậy làm phiền anh."
Bọn họ cùng nhau lên xe của Hạ Nhậm Lương đỗ ở cổng bệnh viện.
Thắt dây an toàn xong, ánh mắt cô vô tình chăm chú nhìn Hạ Nhậm Lương trên người là bộ âu phục ưu nhã màu xanh thẫm...
Nếu cô không nhầm thì bộ âu phục này chính là Armani mới nhất của năm nay, ít nhất cũng hơn mười vạn. Ánh mắt cũng vô thức nhìn xuống, mẫu giày hắn đang mang kia không phải là thương hiệu Bottega Veneta sao?
Tính toán sơ bộ đồ hắn mang trên người ít nhất là hai mươi vạn, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ bé của bộ phận tài chính mà thôi, làm sao có nhiều tiền mua hàng hiệu như vậy, lẽ nào?
"Anh..."
"Sao vậy? Dao Dao?"
Quên đi, đó là việc riêng của người ta, cô không nên tò mò.
"Không, không có gì, anh lái xe đi."
"Ngạo Thiên?" Ở cửa bệnh viện, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên dừng bước, Mạc Tuyết Đồng nghi ngờ nhìn hắn. Nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy, Lạc Dao Dao đã lên xe của một người đàn ông.
"Tuyết Đồng, người đàn ông kia là..."
"Hạ Nhậm Lương!" Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng đáp.
Nhưng đối với cái tên này Ngự Ngạo Thiên vẫn có chút xa lạ:
"Ồ, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi."
"Anh ta là..." Mạc Tuyết Đồng nhón chân lên ghé vào tai hắn nói thầm một câu.
Nghe xong, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên khẽ cong lên ý cười:
"Thì ra là hắn! Rất thú vị."
Hắn xoay người, cùng với Mạc Tuyết Đồng đi thẳng đến phòng bệnh của ba Dao Dao.
"Bác gái, bác trai, xin chào." Mạc Tuyết Đồng đẩy cửa bước vào.
Sau khi thấy cô bước vào, mẹ Lạc cùng ông Lạc không khỏi sửng sốt:
"Cô là?"
"Ha ha, bác gái, con là bạn của Dao Dao, người này là bạn trai của con, Ngự Ngạo Thiên."
← Ch. 103 | Ch. 105 → |