Năng lực đặc biệt
← Ch.20 | Ch.22 → |
~ Vút
Hôm nay không phải là một ngày nắng lắm mà thay vào đó là gió thổi vi vu. Theo phản xạ, Annette đưa tay lên và hất mái tóc lộng gió ra khỏi mặt. Mái tóc vàng của cô lấp lánh ánh bạch kim, hệt như sợi lanh trong ngày nhiều mây. Khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn, một đoạn của cuốn sách cô đang đọc trước đó đập vào mắt cô.
'... Hồi quy là một trải nghiệm cực kỳ hiếm gặp, nhưng một khi bạn hồi quy, bạn có thể có được một năng lực đặc biệt mà trước đây bạn chưa từng có. Một ví dụ điển hình là quý cô phi thường Natalie, người có khả năng thu hút đàn ông bằng cách giải phóng pheromone đặc biệt sau khi hồi quy. Bằng cách này, những người hồi quy lần lượt có được những khả năng hiếm có, từ kỹ năng tinh linh đến khả năng tạo ra những viên đường ở cấp độ nhỏ. '
Annette khịt mũi một chút trước cụm từ ' khả năng tạo ra những viên đường'.
Tuy nhiên tâm trí cô trở nên phức tạp. Đó là vì suy nghĩ về khả năng đặc biệt của cô. 'Mình hy vọng nó không làm cho khoai tây chiên thò ra từ lỗ mũi. ' Annette không thích đồ chiên cho lắm.
'Dù nó là gì, làm ơn, tôi ước nó là một khả năng hữu ích. '
Thật không may, cuốn sách này không cho biết khi nào và làm thế nào những người hồi quy nhận ra khả năng mới của họ. Ngay từ đầu, có quá ít trường hợp hồi quy được biết đến. Annette không giấu được sự thất vọng và nhìn lại xem có điều gì cô bỏ lỡ không.
Đúng lúc đó, một cơn gió bất chợt thổi bay cuốn sách cô đang đọc. Đồng thời, gấu váy của Annette bị tung bay lên. Annette ngạc nhiên vội vàng kéo váy xuống và cúi xuống tìm cuốn sách đã lăn đi.
"Ôi trời, mình phải làm gì đây?"
Annette đứng dậy và chạy về phía cuốn sách. Hôm nay trời khá ẩm nên cô sợ sách bị ố vàng. Cuốn sách được lấy từ thư viện của Hầu tước Carnesis, và nếu nó bị hư hỏng, cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp Rafael.
~ Vút
Cơn gió đùa nghịch làm tung bay mái tóc tết của cô. Trước khi cô kịp nhận ra, gần như một nửa mái tóc của cô đã bung ra khỏi chiếc kẹp tóc mỏng. Mái tóc vàng tung bay cứ che khuất tầm nhìn của cô. Annette vốn đang cúi đầu gấp gáp nhặt sách lên, đã không kịp cảm giác cây cột trước mặt.
"Oái!"
Đột nhiên mắt cô chớp nháy, và cô ấy cảm thấy đau nhói ở thái dương bên trái. Annette cầm cuốn sách bằng một tay, tay kia chạm vào trán. Vết sưng dường như bị bỏng, và một chất lỏng ấm áp chảy xuống giữa các ngón tay của cô.
"Máu... không phải là máu sao?"
Annette giật mình. Là một cô gái được nuôi dạy rất tốt, cô hầu như không bao giờ bị thương. Hơn nữa cô ấy là một người rất thận trọng. Annette vuốt ve nơi máu chảy một cách vô vọng. Cô bối rối và không biết phải làm thế nào.
May mắn thay, những kiến thức cô từng thấy trong một cuốn sách đã sớm hiện ra trong đầu cô. Trong trường hợp này, để cầm máu, cô phải băng vào vết thương. Annette cố gắng giữ bình tĩnh và ấn vào vết thương. Tuy nhiên, lý thuyết và thực tế rất khác nhau.
"Ahh... Uii!!"
Khi cô dùng tay đè lên vết thương, cô đau đến mức nước mắt rơi lã chã. Cuối cùng, Annette đã từ bỏ việc cầm máu và lấy tay ra khỏi thái dương, nhưng máu chảy xuống và làm bẩn chiếc váy. Cô cảm thấy rằng cô có thể cần giúp đỡ.
Annette loạng choạng và quay về phía cửa trước của biệt thự. Đúng lúc đó, một bức tường kiên cố đột nhiên hiện ra trước mắt cô. Cô ngạc nhiên đến mức không thể hét lên và cơ thể cô ấy cứng lại.
"Cô bị thương sao?"
Thứ xuất hiện trước mặt cô không phải là một bức tường, mà là Rafael. Anh cao và có thân hình tốt đến nỗi đôi mắt bối rối của Annette nghĩ rằng đó là ảo ảnh. Rafael, nhìn xuống Annette với ánh mắt bất mãn, đưa tay ra nhìn trán cô.
May mắn thay, vết thương của Annette không to. Vùng da bao phủ các mạch máu bị rách, nhưng có vẻ như máu chảy rất nghiêm trọng. Đối với Rafael, người đã dành phần lớn thời gian trên chiến trường, đó chỉ là một vết thương nhỏ.
Tuy nhiên, khuôn mặt nhợt nhạt của Annette và vết máu đỏ thẫm trên mái tóc vàng nhạt của cô ấy trông rất tệ. Rafael cảm thấy mình như một người bị đẩy lùi khỏi vách đá. Nỗi đau của Annette khiến trái tim anh chùng xuống. Bằng cách nào đó, anh cảm thấy như mình đã trải qua một chuyện như thế này trước đây.
Rafael, cố gắng rũ bỏ cảm giác khó chịu này và lên tiếng trách móc cay đắng.
"Cô có bị ngốc không? Cô nghĩ đôi mắt đó là để trang trí hả?"
Annette mở miệng và nhìn xuống một cách yếu ớt. Cô á khẩu, vì đúng là cô hết đập đầu vào cột rồi lại dại dột đập đầu vào người anh. Nhưng trước những lời nói khó nghe của Rafael và sự ngạc nhiên khi nhìn thấy vết máu, Annette cảm thấy vô cùng khó chịu và nước mắt cô trào ra.
Annette chớp mắt và cố gắng hít vào để khỏi bật khóc. Nhưng, vô tình, một tiếng sụt sịt nhỏ phát ra. Vào lúc đó, bàn tay đang lướt trên trán Annette của Rafael cứng lại. Annette ngước nhìn anh, tự hỏi tại sao anh lại làm thế này.
P/S: Nếu bạn thích bộ truyện này, hãy ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận hoặc review cho những đọc giả khác tham khảo bên dưới nhé. Mình sẽ cố gắng dịch ít nhất 2 chương một ngày. Hãy tiếp tục theo dõi mình nha. Cám ơn bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành! <3
← Ch. 20 | Ch. 22 → |