Đợi chờ không thay đổi
← Ch.08 | Ch.10 → |
"Lam Hàng, báo cáo ngân sách khoa học tự nhiên của cậu được duyệt chưa?" Thầy Chu đầu hơi hói quay sang anh ta hỏi. Thầy Chu vừa nhìn là biết nhân vật cỡ hướng dẫn Tiến Sĩ, bề ngoài cũng rất trừu tượng.
"Vẫn chưa thầy à, uỷ ban ngân sách đang xét duyệt." Dương Lam Hàng nói.
"Loại đề tài này nghiên cứu từ trên xuống dưới rất vất vả, lại không thu bao nhiêu lợi ích, tôi khuyên cậu vẫn là nên nghiên cứu theo chiều ngang thôi.
"Sức lực tôi có hạn..." Tầm mắt Dương Lam Hàng chuyển tới trên người Bạch Lăng Lăng, khẽ cười, nụ cười tràn ngập tự tin và ôn hòa: "Tôi cũng không muốn em Bạch Lăng Lăng quá vất vả."
"Còn nói khuông muốn tớ vất vả?" Lăng Lăng nhỏ giọng ở bên tai cô nói thầm: "Chỉ còn thiếu không bóc lột lớp da của tớ!"
Vừa hát xong quay về, nghe thấy thế, Tiếu Tiếu lập tức bất mãn phản bác: "Thôi đi, cậu phải tranh thủ mà vui, chúng tớ mỗi ngày đều ở phòng thí nghiệm làm tạp dịch, mỗi ngày đều phải làm việc mười tiếng, còn không có tiền lương, đến xã hội chiếm hữu nô lệ còn tiến bộ hơn chúng tớ."
"Xã hội nô lệ không cần cậu học thành tiến sĩ!"
"Khư, thầy Dương nghiêm khắc với cậu chứng tỏ thầy cho rằng cậu đáng giá để thầy hao phí tâm huyết trên người cậu, nếu không quan tâm cậu, cậu mới nên tự mình kiểm điểm một chút." Tiếu Tiếu đáp trả Lăng Lăng bằng một thái độ có phúc mà không biết hưởng. Tiếu Tiếu bưng ly bia đến chỗ trống bên cạnh Dương Lam Hàng ngồi xuống, cười ngọt ngào nói: "Thầy Dương, em có thể mời thầy một ly không?"
"Được." Hai tay anh cầm ly lên để Tiếu Tiếu rót đầy bia, một hơi uống cạn hết."Cám ơn em, em hát hay lắm!"
Lễ tiết rõ ràng, đúng chỗ, chỉ là sau khi uống xong ánh mắt nhíu lại, hai gò má trắng nõn lập tức ửng đỏ, thoạt nhìn là biết không quen uống bia.
"Thầy Dương, em tên Tiếu Lệ"
"Tôi biết, em đã từng chọn lớp của tôi, lần nào cũng đều ngồi ở hàng đầu."
Mấy nữ sinh ngồi ở bên cạnh vừa nghe, lập tức hăng hái chạy qua, hỏi Dương Lam Hàng có biết tên mình hay không còn nói anh đáp không được sẽ phạt bia. Không ngờ anh nói đúng tên từng người từng người, tiếng kinh hô vang lên không dứt.
Tiểu Úc nhất thời hưng phấn, cũng đứng lên: "Thầy Dương, thầy biết em tên gì không?"
Lăng Lăng ở bên cạnh nháy mắt cô mấy cái, cắn chiếc đũa, cười trộm đến run rẩy. Dương Lam Hàng cũng cười, đôi mắt sáng ngời đảo qua Tiểu Úc, lại nhìn về phía Lăng Lăng đang cười trộm bên cạnh.
"Phạt bia!" Thầy Chu bên cạnh anh cũng ồn ào theo."Phạt bia!"
"Em là Quan Tiểu Úc, đúng không?"
Tiểu Úc hoàn toàn bái phục. Vậy cũng đoán được!!! Tiểu Úc thầm nghĩ Dương Lam Hàng là một thiên tài.
So với anh ta thứ trong đầu cô là đồ bỏ đi, giữ gì cũng là thứ vô dụng.
Dương Lam Làng nhìn ra sự tò mò của cô, liền bật mí: "Tôi đã thấy em một lần rồi."
"Thế ạ?" Sao cô lại không có ấn tượng.
"Ở sân trường, Ivan nói cho tôi biết cô chính là Quan Tiểu Úc..."
Tiểu Úc oán hận ngồi xuống, anh ta thật ngu ngốc sao lại đi khắp nơi giới thiệu người ta chứ!
"Ivan?" Lăng Lăng nhỏ giọng hỏi: "Ivan biết sếp của tớ sao?"
"Sếp cậu là anh họ của anh ta."
"Khéo thế!"
"Đúng vậy! Đúng là khéo như vậy."
Ai cũng đều đến kính rượu thầy giáo, Lăng Lăng đương nhiên cũng không thể ngoại lệ. Cô cầm ly bia ngồi vào vị trí Tiếu Tiếu nhường cho, rót đầy bia vào ly của Dương Lam Hàng, lại rót cho mình một ly: "Thầy Dương, em mời thầy một ly. Cảm ơn thầy lo lắng cho em, những điều em học được ở thầy cả đời cũng không học hết."
Lăng Lăng vừa định nâng ly, Dương Lam Hàng đột nhiên đưa tay nắm chặt ly bia của cô, đồng thời cũng chạm vào ngón tay nhu nhược không có xương của cô.
"Bia này rất lạnh" Giọng anh tràn đầy sự quan tâm: "Uống vào không tốt cho dạ dày."
Cô nhìn anh, ánh mắt dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu dần dần trở nên mông lung, mê ly.
Anh nhìn cô, ánh mắt luôn điềm tĩnh ở trong tiếng nhạc ngân nga dần dần trở nên dịu dàng, say đắm.
Tiếng nhạc vang lên bài hát chín trăm chín mưoi chín đoá hồng, thầy Chu bị đám sinh viên kéo đi ca hát, khi tất cả mọi người đều vây quanh vỗ tay, cười trộm nghe thầy ấy ca hát, chỉ có Tiểu Úc trong bóng tối lặng lẽ nhìn thời gian.
Nửa phút đồng hồ trầm mặc, nửa phút đồng hồ nhìn nhau thật lâu. Lâu, như chờ đợi một đời.
Thầy Chu hát cũng không phải đặc biệt khó nghe, chỉ là rất ầm ỹ, khiến Tiểu Úc không nghe được bọn họ đang nói gì.
"......"
"......"
Cô xê dịch ghế dựa, tới gần, tới gần, cuối cùng nghe được Dương Lam Hàng nói: "Kỳ thật, tôi bắt em học nhiều, là muốn chờ sau khi em tốt nghiệp Tiến Sĩ, xin cho em ở lại trường dạy học..."
Dương Lam Hàng che miệng hắng giọng, tầm mắt chuyển dời sang ly bia màu hổ phách: "Tôi không nên tự ý sắp xếp cuộc sống cho em. Nếu em thật sự không muốn theo tôi học lên Tiến Sĩ, tôi trở về sẽ lập tức kí giấy đề cử em..."
"Thầy Dương, em......"
"Lăng Lăng, em đã trưởng thành, có thể tự quan tâm chăm sóc chính mình! Về sau, em không cần tôi lo lắng cho em nữa!"
"Thầy Dương, cám ơn thầy! "
Thấy Lăng Lăng bưng ly rượu hồn xiêu phách lạc về, Tiểu Úc đi sát theo sau ngồi trở lại."Lăng Lăng, cậu nói anh ta biến thái? Cho tới bây giờ tớ chưa thấy qua sếp nào tốt như vậy, nằm mơ cũng chưa gặp qua!"
Lăng Lăng cúi đầu, lén lau nước mắt ở khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Anh ta đối với tớ rất tốt, ngay cả ba ba của tớ cũng chưa quan tâm tớ như vậy!"
"Cho nên ông trời cho cậu gặp được một thầy giáo tốt có thể dẫn đường cho cậu cả đời."
"Có lẽ thế! Tương lai anh ta nhất định là người cha tốt."
"Theo tớ thấy sẽ là người chồng tốt!"
"Cậu nhìn trúng anh ta rồi à?" Cô ngừng khóc mỉm cười, gương mặt xinh đẹp trắng trong thuần khiết như hoa sen sau cơn mưa."Anh ta không phải quá già sao? Làm chú của cậu còn được"
"Nói đùa, anh ta năm nay mới hai mươi chín!"
"Theo tớ thấy anh ta già đến nỗi sắp vào quan tài."
Nói giỡn một trận, Lăng Lăng đột nhiên hỏi: "Tiểu Úc! Cậu với Ivan làm sao vậy?"
"Ivan! Cậu đoán xem tên tiếng Trung của anh ta là gì?" Tiểu Úc biết Lăng Lăng không có khả năng đoán được, nói luôn đáp án: "Tên là Âu Dương Y Phàm"
Biểu tình của Lăng Lăng còn khoa trương hơn Tiểu Úc đoán, miệng anh đào nhỏ ước chừng có thể nhét vừa một cái trứng gà!
Phỏng chừng cho dù bồ của người yêu cô đứng ở trước mặt, nhiều lắm cũng giật mình thành như vậy mà thôi.
"Cậu không phải yêu anh ta chứ?" Lăng Lăng nuốt nuốt nước miếng, ngữ khí như là thiên tai nhân họa sắp đổ xuống tới nơi.
Tiểu Úc khoát tay, cố ý cười đến rất lớn tiếng: " Nói đùa! Chỉ là gọi điện thoại, nói chuyện phiếm, có thể có cảm tình sâu bao nhiêu?"
Lúc cười, cô cố dùng lý lẽ để thuyết phục chính mình tin tưởng lời vừa nói, đáng tiếc cái gì đều có thể giả bộ chỉ duy nhất cảm tình là nguỵ trang không được. Quen nhau mới hai tháng thôi, làm sao có thể rung động?
Thế mà vẫn rung động!
Ăn xong bữa cơm, ngoại trừ Lăng Lăng nói sẽ không uống rượu nên rượu chưa thấm, ai nấy đều có chút men say, nhất là thầy Chu, uống mơ mơ màng màng, nhàn rỗi không có việc gì liền đoạt lấy mi*cro*phone, hát bài chín mươi chín đoá hoa hồng một lần nữa.
Dương Lam Hàng thấy mọi người vẫn còn muốn chơi nữa, nên bao một cái phòng giải trí cho bọn họ chơi suốt đêm.
Thầy Chu tự nhiên vọt vào ghế lô KTV cùng với một nhóm sinh viên cầm microphone tiếp tục hát, một nhóm nam nữ khác chạy đi chơi mạt chược, đánh bài tú-lơ-khơ, còn lại Tiểu Úc, Lăng Lăng cùng Tiếu Tiếu ở trong đại sảnh nhàm chán nói chuyện phiếm.
Tiểu Úc nghĩ nghĩ, sợ ba mẹ lo lắng dùng di động của Lăng Lăng gọi điện thoại về nhà.
Mẹ Quan vừa nghe thấy giọng cô, tức giận đến phát run: "Con đã chạy đi đâu? Điện thoại không mở, phòng ngủ cũng không có người, Y Phàm tìm con cả buổi tối, khắp nơi đều đi tìm."
"Con không sao, con đi chơi với bạn học, ngày mai sẽ trở về."
"Con là nha đầu không tim không phổi"
"Cứ như vậy nha mẹ, tạm biệt!"
Vội vàng tắt điện thoại, nhân viên tạp vụ đúng lúc mang đến mấy ly cà phê.
Tiểu Úc chạy nhanh tới lấy một ly để giải khát, cho đỡ sợ. Hương vị cà phê đặc biệt, mùi hương nồng đậm chẳng những không giảm vị đắng của cà phê, ngược lại càng tăng thêm hương thơm. Sữa trắng, cà phê đen ở trong ly quấn quít gi*ao hòa, giống như tình yêu ngọt ngào hòa quyện cùng nỗi chua xót.
"Hương vị không tồi!" Tiếu Tiếu uống một ngụm, tựa hồ thực thích, hỏi nhân viên tạp vụ: "Đây là cà phê gì?"
"Là cà phê Nã Thiết nhập khẩu từ Italia, vị tiên sinh kia cố ý gọi cho quý khách." Nhân viên phục vụ đưa tay chỉ chỉ vào Dương Lam Hàng ở quầy bar, anh ta cũng đang tinh tế nếm cà phê.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trong âm nhạc, chỉ có trên người anh còn giữ lại phần tĩnh lặng, rời xa sự huyên náo này.
"Nã Thiết, sao tên lạ vậy?" Tiếu Tiếu hỏi
"Tiếng Italia là Cafe* Lat*te!"
Lăng Lăng bừng tỉnh hiểu ra, khuấy đều cà phê trong ly, lại uống một ngụm: "Lat*te thì ra là cà phê, tớ còn tưởng là rượu! Một ly cà phê có thể làm người ta say sao..."
"Cậu thử xem sẽ biết." Tiểu Úc nói.
"Mời quý khách từ từ thưởng thức." Người phục vụ vừa định rời đi, Lăng Lăng gọi lại: "Xin hỏi chị, nơi này của có thể lên mạng không?"
Đến đây chơi cũng không quên lên mạng. Tiểu Úc âm thầm lắc đầu, Lăng Lăng là con sâu mạng, nếu xuyên không khẳng định sống không nổi!
"Có thể! Nếu cô muốn lên mạng, tôi có thể dẫn cô qua đó."
"Các cậu có đi không?" Lăng Lăng nhìn về phía Tiểu Úc cùng Tiếu Tiếu.
"Tớ đi." Tiểu Úc bưng cà phê đứng lên, không phải muốn lên mạng, mà là nếu muốn quên cái gì, thì không nên để chính mình thật yên tĩnh.
Tiếu Tiếu càng không ngừng hướng về quầy bar nhìn xung quanh: "Tớ nghĩ nên đi trò chuyện với thầy Dương, một mình thầy chắc rất nhàm chán."
Lăng Lăng cười lắc đầu: "Tình yêu thầy trò là loạn luân nha."
"Xì! Đây là thời đại nào mà tư tưởng của cậu còn phong kiến như vậy!"
***
Nhân viên phục vụ dẫn Lăng Lăng cùng Tiểu Úc vào một cái phòng, bên trong vừa vặn có mấy cái máy vi tính tinh thể lỏng.
Tiểu Úc vừa ngồi xuống khởi động máy, đang suy nghĩ chơi trò gì để giết thời gi*an, liền phát giác Lăng Lăng có chút khác thường. Cô ấy giống như mất đi linh hồn.
Lăng Lăng nhìn màn hình máy vi tính, tay theo con chuột lướt xuống, bàn tay bỗng buông lỏng.
"Làm sao vậy?" Tiểu Úc đẩy đẩy, cô ấy gắt gao cắn môi dưới không nói được một lời.
Tiểu Úc nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy trên QQ cô ấy có một lời nhắn nhắn vào buổi sáng:
『Nếu...... anh đột nhiên cầm nhẫn kim cương đứng trước mặt một cô gái, xin cô ấy đem tương lai gi*ao cho anh, em cảm thấy cô ấy sẽ trả lời như thế nào?』
Hỏi vấn đề này, rõ ràng là lấy đao đâm vào tim Lăng Lăng mà!
Ai...!Đàn ông khắp thiên hạ đều không có lương tâm a! Lăng Lăng nhìn những chữ tối đen trên máy vi tính, ngón tay nửa trong suốt chạm đến bàn phím, giống như đang sờ bảo vật quý hiếm nhất trên thế giới.
Tiểu Úc nghĩ Lăng Lăng sẽ gục xuống trên bàn nghẹn ngào khóc rống, hay ít nhất cũng nên chảy vài giọt lệ, nhưng không, mặt cô vẫn không chút thay đổi, môi bị cắn đến xanh tím.
Cô giật nhẹ Lăng Lăng: "Lăng lăng!"
Cô lắc đầu, thản nhiên cười cười: "Tớ không sao, tớ không sao...Chúng tớ là bạn bè, bạn bè bình thường!"
Lúc cô nói, ngón tay trỏ từng chữ từng chữ chạm vào bàn phím, giống như đứa nhỏ vừa mới học đánh chữ.
Qua thật lâu, thật lâu, cô mới đánh ra bốn chữ:
『Chúc anh thành công!』
Tin vừa gửi đi, cô nói: "Từ trước đến nay chúng tớ chỉ là bạn bè."
Cô đỡ ghế dựa đứng lên, hai mắt trống rỗng, xoay người. Những lời này, không biết là nói với Tiểu Úc, hay là nói với chính mình.
Không biết từ khi nào, Dương Lam Hàng lặng lẽ đi tới, đứng ở phía sau Lăng Lăng, yên lặng nhìn tin nhắn trên màn hình của cô.
Ánh sáng màu lam nhạt chiếu không rõ cảm xúc trong mắt anh.
Thời gi*an trong khoảnh khắc đó dừng trôi, bên ngoài huyên náo trong khoảnh khắc đó cũng giống như dừng lại.
"Bạch Lăng Lăng!" Dương Lam Hàng bắt lấy tay Lăng Lăng, nắm chặt ở lòng bàn tay.
Cô hơi cử động thân thể một chút, ngửa đầu cười nhẹ.
Mỉm cười mà không hề có ý cười, như hoa tulip màu đen nở trong bóng tối.
Xinh đẹp vàvô vọng, chỉ vì vĩnh viễn không nở rộ!
Cô chậm rãi rút tay ra, nghiêng người đi qua sát vai anh.
"Anh ta..." Dương Lam Hàng đuổi theo, lại giữ chặt Lăng Lăng một lần nữa, chỉ chỉ cái máy tính đang tắt, hỏi: "Anh ta đối với em mà nói chỉ là bạn bè bình thường?"
"Anh ấy với em là bạn bè trên mạng..." Lăng Lăng dừng một chút, giận chó đánh mèo miệng nói: "Thầy là thầy giáo, không phải ba của em!"
Cũng khó trách Lăng Lăng nổi giận, tự vạch áo cho người xem lưng!
Có thể thấy cô ấy đang rất kiềm chế, ở mặt ngoài không biểu hiện, nhưng đoán chừng ở trong lòng đang thế mạnh như nước...
"Bạch Lăng Lăng, mặc kệ anh ở trong lòng em là gì, cũng không để ý em có thể chấp nhận anh hay không, anh muốn nói cho em biết...Anh yêu em!"
Tiểu Úc nghĩ mình đang nghe lầm, nhất định là nghe lầm!
Gần đây rất mệt mỏi nên đã nghe lầm!
Thấy Lăng Lăng cũng ngây ngốc. Chẳng lẽ cô ấy cũng nghe lầm sao.
Lăng Lăng sửng sốt thật lâu, mới bỏ tay anh ra, lạnh lùng nói: "Thầy Dương... thầy say rồi!"
Lăng Lăng mới vừa đi hai bước, Dương Lam Hàng bước nhanh vọt đến trước mặt ngăn cô lại.
Cô nhất thời không phản ứng kịp, đâm vào trong ngực anh.
"Anh đã bỏ lỡ một lần, không thể lại bỏ qua lần thứ hai!" Anh thuận thế đem Lăng Lăng ôm thật chặt vào trong lòng, dán vào khuôn mặt có vài sợi tóc hỗn độn."Cuộc sống của anh là một con đường thẳng, chuyển biến chỉ vì cùng em gặp nhau, em không thương anh cũng không sao, hãy cho anh một cơ hội, cho anh chứng minh anh yêu em nhiều thế nào!"
Lăng Lăng rất chấn kinh, đến nỗi ngay cả phản kháng cũng đã quên!
Tiểu Úc gãi gãi đầu, tình huống này, cô có nên tránh đi hay không đây? Hay là nên đi qua ngăn cản vị phó Giáo Sư này quấy rối tình dục nữ sinh của mình.
Nói thật lòng thì cô rất chờ mong xem tiếp!
Dưới ánh đèn màu lam nhạt, một chàng đẹp trai thâm tình ôm lấy một người đẹp, ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng đều bị tình yêu nóng bỏng của anh đốt cháy.
"Anh..." Lăng Lăng ở trong lòng anh cuối cùng từ trong chấn động đến hồn phi phách tán thức tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, tức giận đến xanh mặt, miệng mồm lanh lợi đều tức đến không còn: "Anh, anh!"
Anh, cúi mặt xuống, môi mỏng khẽ mở, dừng ở môi của cô trăn trở, cướp đoạt hương thơm anh khát vọng, si ngốc quyến luyến.
Hàm răng Lăng Lăng khẽ nhếch, đối với môi mỏng linh hoạt của anh hung hăng cắn xuống.
Anh ngừng một chút, một bàn tay giữ chặt thân thể đang giãy dụa của Lăng Lăng, tay kia kéo gáy của cô, hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt.
Đây là nụ hôn đam mê và mãnh liệt nhất. Cái gọi là gắn bó dây dưa đúng là phương pháp hôn như thế này...
Đau cũng là một loại hạnh phúc!
Nụ hôn tình cảm mãnh liệt rốt cục chấm dứt, Lăng Lăng vừa mới giãy khỏi trói buộc mất đi thăng bằng lui ra phía sau mấy bước, vừa đứng vững, phất tay chính là một bạt tai đánh qua.
Không phải vang bình thường a!
Vết máu nổi lên trên má trắng nõn của Dương Lam Hàng "Anh......"
Lăng lăng phất tay lại một bạt tai "Kiếp sau đừng để tôi gặp lại anh!"
Cô lại nói thêm một câu nữa!
*****
Trầm mặc một lúc, hơi thở Lăng Lăng dần dần bình ổn. Cô khẽ vuốt những sợi tóc đen trên trán, mắt hoe hoe đỏ nhưng quật cường."Thầy Dương, nể tình thầy là thầy của em... Em không so đo, nhưng em hy vọng sau khi tốt nghiệp Thạc Sĩ sẽ không gặp lại thầy..."
"Em ghét anh vậy sao? Cả một cơ hội cũng không cho anh?"
"Cơ hội?!" Vẻ mặt Lăng lăng cố nén mệt mỏi, cười nhạo, "Thầy yêu em! Thầy yêu điều gì ở em? Thầy hiểu em được bao nhiêu?"
Dương Lam Hàng nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp như ánh sáng trong đêm, giọng anh trầm thấp như tiếng đàn violon mà uyển chuyển.
"Không ai có thể hiểu em bằng anh! Em mặt ngoài luôn giả vờ kiên cường, giả vờ không sao, kỳ thật em cũng yếu đuối và sợ hãi sự mất mát như những cô gái khác. Em thích nói lời lạnh nhạt, đùa cợt cuộc sống, đó là vì đáy lòng em cô độc, nên mới cố ý ở trước mặt người khác dùng nụ cười che dấu nỗi đau trong lòng. Em chưa bao giờ đối xử tốt chính mình, bởi em hy vọng sẽ có người cẩn thận quan tâm, che chở, chăm sóc em..."
Lăng lăng ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh sáng xanh nhạt, sắc mặt dần dần ửng hồng.
Không phải vậy chứ! Rất đặc sắc a! Nếu đã bắt gặp nhất định không được bỏ lỡ cơ hội! Mối tình kinh điển thổ lộ tình cảm nhất, bi tráng nhất đang diễn ra...
Đừng nói nụ cười Lăng Lăng cứng ngắc, như bị điểm trúng huyệt ngốc. Ngay cả Tiểu Úc thiếu chút nữa vì lời thổ lộ của Dương Lam Hàng suýt phấn khích vỗ tay. Ai nói người có chỉ số thông minh cao thì khô khan, chính chỉ số thông minh cao mới có thể vận dụng tốt tình huống này.
"Đừng kéo em, cho em nhìn thêm một phút nữa đi?!" Những lời này... là Tiểu Úc nói với tên ngu ngốc, đến âm thầm từ nãy giờ, đang kiên quyết kéo cô đi.
Không cần thắc mắc, thế giới này chỉ còn một người ngu ngốc vậy thôi!
"Còn xem chưa đủ à!" Âu Dương Y Phàm nhỏ giọng ghé vào tai cô nói:"Một cái đèn tiết kiệm năng lượng một ngàn watt cũng không sáng bằng em, em không thấy em rất chướng mắt sao?"
Tiểu Úc liền bị kéo ra ngoài, lúc cô ráng ôm cửa kính nghe thấy thầy Dương nói câu cuối cùng:" Anh không nhớ lầm, thiếu một ngày không phải thời gian, mà là khoảng cách... Là khoảng cách anh vượt Thái Bình Dương..."
Là sao? Quả thật muốn làm nghiên cứu khoa học phải là người tư duy logic không bình thường.
Tầm mắt cô còn dán vào tấm kính trên cửa, tên ngu ngốc đặc biệt kia giơ đồng hồ Rolex của anh ta lên trước mặt cô: "Em nhìn cho rõ nha!"
"Có cái gì đẹp, khó coi chết đi được!" Tiểu Úc đẩy tay anh, ngồi trở lại trên ghế.
"Anh cho em nhìn thời gian, mười một giờ kém năm mươi lăm phút, còn chưa qua mười hai giờ... Em đã nói, nếu anh trước mười hai giờ tìm được em, em sẽ lấy anh."
"Em nói làm bạn gái anh." Cô nghiêm khắc phản bác.
"Em còn nhớ!"
Thấy âm mưu được thực hiện anh cười xấu xa, Tiểu Úc mới đột nhiên ý thức mình bị mắc mưu. Đang ảo não, ánh mắt không tự giác nhìn nhìn miệng vết thương trên trán chưa được băng bó xử lý, vết máu khô còn dính vài sợi tóc, cũng không biết có ảnh hưởng não không......
"Cái gì chứ! Anh mơ đi! Đã mười hai giờ, còn không mau biến mất, coi chừng Porsche của anh biến thành quả bí đỏ thối."
"Anh nếu biến cũng phải biến thành ếch."
"Phi!" Tiểu úc liếc trắng mắt, "Anh đừng sỉ nhục ếch được không?"
"Anh....."
"Làm người ếch cũng được, tuy rằng bề ngoài hơi khó coi, nhưng anh cũng không thể sỉ nhục nhân cách của nó nha......" Cô vỗ vỗ vai anh, bắt chước giọng điệu của thầy giáo dạy tiểu học, nói:"Làm người phải hiền hậu, nói chuyện phải có đạo đức!"
Tiểu Úc đột nhiên phát hiện tính tình của tên ngu ngốc thật giống ông Jesus, cô vùi dập anh như vậy anh còn tươi cười nhìn cô như thể đang khinh bỉ cô ngây thơ.
"Nhìn cái gì, chưa thấy qua người xinh đẹp à!"
"Gặp rồi, nhưng chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy." Đôi mắt anh khép hờ bắn mị lực ra bốn phía dẫu trong bóng tối cũng không che dấu được.
Dưới ánh mặt trời nụ cười anh ôn hòa như ngọc, trong bóng đêm lại như nhiễm vài phần tà khí. Con ngươi đen, mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong, khi bóng đêm và ánh sáng kết hợp với nhau, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, càng xem càng dụ hoặc!
Thật là muốn mạng mà! Hồn cô......
Đối mặt với loại người hư hỏng điển hình này làm cho người ta không biết nên hận hay là nên yêu. Tiểu Úc không thể không thừa nhận, một giây đó tim cô lạc nửa nhịp, tinh thần có điểm hoảng hốt, tuyệt đối chỉ có một giây thôi a!
Trên mặt cô là cái gì vậy?
Tay anh từ khi nào lại chạm mặt cô?
Mặt anh ta từ khi nào đến gần như vậy?
"Anh muốn làm gì?!" Tiểu Úc tức giận đẩy tay anh, né qua một bên tức giận xoa xoa mặt.
"Anh xem thử em có choáng váng không, đã qua một phút mà thấy em cứ im lặng."
Quả không hổ là cao thủ tình trường, làm gì cũng không giận không nóng khiến người ta khó chống cự.
Cô vuốt vuốt trái tim có chút say, tìm chỗ ngồi xuống. Cô uống một hơi hết ly nước lạnh, tinh thần hoảng hốt cuối cùng mới ổn định, người cũng bình tĩnh.
"Âu Dương tiên sinh." Cô quyết định nói rõ ràng: "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lại hiểu lầm, em cũng tiếc, em cảm thấy có lỗi vì đã nói xấu anh! Anh là bề trên rộng lượng, xin đừng chấp người kém hiểu biết như em."
"Không vấn đề gì, anh đã sớm quên rồi."
"Vậy anh vì sao cứ quấn lấy em? A, em hiểu rồi..., hiện giờ em đã biết anh là cao thủ tình trường, em cam tâm chịu thua, anh tha em đi"
"Anh không phải giận hờn gì em, anh thật sự thích em."
Trời nóng quá a!
Cô lại cầm một ly nước lạnh, một hơi uống hơn phân nửa.
Anh ta lấy ly nước cô vừa uống dở, đặt bên môi, đôi môi vừa vặn ngậm lên dấu môi son để lại trên ly, ánh mắt nhìn cô dụ hoặc nói không nên lời.....
Lúc tìm em, anh suy nghĩ em và các cô gái kia có gì khác. Bây giờ anh đã biết câu trả lời, em sống chân thật, không cần lớp trang điểm thật dày che dấu chính mình, không cần mặt nạ dối trá với bất kỳ ai, em thẳng thắn và chân thành. Nét đẹp của em như hoa cúc trắng, hương thơm từ từ nở rộ cần tinh tế thưởng thức. Lúc mình bên nhau, em chưa bao giờ hỏi bối cảnh gia đình anh, không hỏi anh làm gì, ngay cả tên tiếng Trung của anh cũng không cần biết. Không phải bởi vì em ngốc, mà căn bản là em không cần...Trong mắt em, anh chính là anh. Cho nên, ở trước mặt em, anh cũng hiểu được mình không phải Âu Dương Y Phàm, mà là Ivan, một người đàn ông rất bình thường!"
"Em đây đổi nghề rồi sao?"
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, cười lớn tiếng đến mức ngay cả hai người đang nói chuyện ăn ý bên trong cửa kính cũng giật mình. Dương Lam Hàng xoay mặt nhìn về phía bên này, thấy tên ngu ngốc cũng kinh ngạc không kém, dịu giọng nói mấy câu với Lăng Lăng, sau đó dẫn Lăng Lăng đi tới.
Điểm mấu chốt là – họ cư nhiên nắm tay!
"Y phàm, sao cậu lại tới đây?" Dương Lam Hàng kéo ghế dựa bên cạnh để Lăng Lăng ngồi, mới ngồi đối diện.
Rõ ràng là nét đẹp nhờ văn hóa cao cấp Tây phương hun đúc.
"Em tới tìm vị hôn thê của em."
Tiểu Úc thấy Âu Dương Y Phàm chỉ vào cô, vội né tránh:"Làm gì có? Em còn chưa từng nghe nói qua."
"Lúc em nói anh là vị hôn phu em, cũng chưa trải qua sự đồng ý của anh a!"
Cô cắn răng, cúi đầu uống một ngụm lớn nước lạnh.
Không hiểu lúc ấy cô nghĩ gì nữa, lời vô trách nhiệm thế cũng dám nói.
Không đợi Dương Lam Hàng giới thiệu Lăng Lăng, Âu Dương Y Phàm đã dõng dạc nói: "Hàng, chúc mừng anh cuối cùng giải được vấn đề nan giải. Chị dâu tương lai, em là Âu Dương Y Phàm."
Lăng lăng tất nhiên hào phóng đưa tay:"Từ lâu đã nghe danh! Tôi rất muốn trông thấy người thật."
"Phải không?"
"Đúng vậy, tôi vẫn muốn thỉnh giáo một chút, tên của anh vì sao luôn xuất hiện cùng các người đẹp khác nhau."
"Ah...Lăng lăng!" Âu Dương Y Phàm vẻ mặt tỉnh ngộ, khóe miệng nhẹ nhàng khơi mào: "Trước kia nghe Tiểu Úc nhắc đến cô, từ khi tôi ra đời mới biết đánh giá của cô thật sự kinh điển, thì ra bạn bè mỗi lần gặp tôi, đều dùng câu kia nói xấu tôi."
"Tiểu Úc?" Lăng lăng nhìn cô hỏi
Cô cố gắng nhớ, cuối cùng mới nhớ:" Anh ta có bao nhiêu bạn gái phải dùng CPU dual – core mới thống kê hết."
Aizz da!
Chân đau cô quá a, hôm nay Lăng Lăng nhất định là mang giày cao gót.
Tiểu Úc cố hết sức nở nụ cười, vụng trộm xoa xoa cái chân đau.
Cô bị oan a, lúc trước cô làm sao biết anh ta chính là Âu Dương Y Phàm!
Cô nếu biết sớm, có thể đẩy người vào hố lửa chứ?
Dương Lam Hàng vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng cơ bên tai rung rung, chắc là đang cười trộm.
Muốn cười thì cười đi, việc gì phải giữ thể diện cho tên ngu ngốc đó!
Âu Dương Y Phàm hiển nhiên nhìn biểu tình Dương Lam Hàng hết sức bất mãn, cổ họng lớn tiếng hỏi:"Sao anh mua cái cravat khó coi thế? Từ khi nào G. A có nhà thiết kế sáng tạo như vậy?"
"Mẹ anh cũng nói như em." Dương Lam Hàng cúi đầu nhìn cravat: "Cũng không khoa trương như vậy chứ."
Lúc này nhân viên phục vụ bưng lên bốn ly cà phê, Lăng Lăng đặc biệt chuyên tâm uống.
Tiểu Úc vụng trộm liếc nhìn Lăng Lăng đang vùi đầu uống cà phê một cái, "cực kỳ tốt bụng" giúp cô giải thích một chút: "Chủ yếu là nữ sinh mcủa anh ấy sáng ý, biết thầy giáo mình mang cravat gì đều rất tuấn tú, cho nên cố ý ở chợ đồ cũ bỏ hai trăm năm mươi đồng ra mua."
"Khụ! Khụ!" Dương Lam Hàng nghe xong liền bị sặc cà phê, ho khan vài tiếng mới áp chế được, nhìn Lăng Lăng quả thực nói không ra một câu.
Lăng Lăng vờ vô tội ngẩng đầu, cười cười: "Kỳ thật cũng không phải rất khó xem."
Âu Dương Y Phàm không có tu dưỡng tốt như Dương Lam Hàng, cười đặc biệt khoa trương, sau khi cười xong còn không quên thuyết minh một chút: "Nhãn hiệu này có ở đại lý của dì tôi... Hàng, lúc ấy sao dì không dùng cái cravat này thắt chết anh?"."Anh nghĩ......" Dương Lam Hàng lại không tự giác nới lỏng cravat: "Lúc ấy anh chưa nói Bạch Lăng Lăng tặng, nhưng xem biểu tình của bà mà suy đoán, có khả năng là biết!"
"Mẹ anh biết em?" Lăng lăng kinh ngạc hỏi.
"Biết một chút mà thôi."
"Lẽ nào không biết?!" Âu Dương Y Phàm nghe vậy, lập tức phản bác nói:"Nếu không phải Hàng ngăn cản, dì đã sớm đến trường tìm cô. Dì muốn hỏi một chút con dì rốt cuộc có chỗ nào không tốt?"
"A!" Lăng lăng nghe được cả kinh, ly cà phê trong tay cũng buông lỏng."Mẹ anh có phải bề ngoài rất khí chất, mũi và đôi mắt rất giống anh hay không?
Dương Lam Hàng kinh ngạc, "Em đã gặp qua?"
"Gặp qua một lần!" Lăng lăng cúi đầu nhìn ly cà phê, nhỏ giọng nói:"Em cùng Tiếu Tiếu từ trên phòng thí nghiệm xuống lầu, ở thang máy có gặp qua bà lúc ấy em có nói vài câu không nên nói."
Cô thấy ba người đều dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn cô, cô ngượng ngùng cười cười nói:"Tiếu tiếu nói: 'Lăng lăng, con gái nếu phải chồng nhất định phải lấy người như sếp cậu. ' em tùy tiện nói 'Muốn lấy người biến thái Dương Lam Hàng tớ tình nguyện cả đời ở với heo!' "
Dương Lam Hàng bất hạnh lại bị sặc cà phê, lần này biểu tình còn thống khổ so với lần trước.
Lăng Lăng liếc nhìn sắc mặt Dương Lam Hàng một chút mới nói tiếp: "Lúc ấy mẹ anh còn hỏi em, ' Dương Lam Hàng không tốt chỗ nào?' em trả lời 'Không thay đổi có thể ba mươi tuổi còn chưa tìm được bạn gái!"
Dương Lam Hàng không nói gì chỉ nhìn Lăng Lăng cười khổ.
Âu Dương Y Phàm lần này quên cả cười, trừng mắt nhìn Lăng Lăng."Đàn ông như Hàng sẽ không tìm được bạn gái!? Lời này mà cô cũng dám nói, nếu đổi lại là người khác nói, dì tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với người đó."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
"Dì tôi giới thiệu con gái tốt cho anh ấy chưa tới một ngàn thì cũng tới mấy trăm người, anh ấy ngay cả gặp cũng không gặp, bởi vì..."
"Y Phàm!" Dương Lam Hàng ngắt lời
Không biết là ai, lại mở bài [Si tâm tuyệt đối], giọng hát Lí Thánh Kiệt vẫn da diết vang:
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương...
Lăng Lăng im lặng, cúi đầu uống cà phê, những giọt nước trong suốt đọng trên ly cà phê, dần dần tan ra.
Tiểu Úc quen Lăng Lăng lâu như vậy rất ít khi thấy cô ấy đau lòng như thế, trừ phi là nhắc tới người bạn trên mạng kia.
Chẳng lẽ là?
Cô nhìn ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý, một ý tưởng rất kỳ quái nảy ra.
Vừa định hỏi, đã nghe Lăng Lăng tâm sự:" Em chờ ngày này hết năm năm."
Lần này đổi lại Tiểu Úc sặc cà phê, Dương Lam Hàng thật sự là người bạn trên mạng của Lăng Lăng......
Đây quả thật có thể nói là cặp tình nhân trên mạng đặc biệt nhất từ trước tới nay, không, chính xác là tình yêu thầy trò!
"Tiểu Úc, sao hôm nay hình như rất sáng." Tiểu Úc đang đắm chìm trong rung động và cảm xúc, giọng Âu Dương Y Phàm đột nhiên phát ra, cô định vùi dập anh ta mấy câu, thì thấy anh ta nháy mắt, lập tức hiểu ý, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Thật là đẹp, chúng ta đi ra ngoài ngắm một chút đi."
Cô bước theo sau Âu Dương Y Phàm rời đi, khi đi tới cửa lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy Dương Lam Hàng đưa tay giúp Lăng Lăng lau đi nước mắt...
← Ch. 08 | Ch. 10 → |