Truyện:Thoát Cốt Hương - Chương 75 (cuối)

Thoát Cốt Hương
Trọn bộ 75 chương
Chương 75 (cuối)
Khoảnh khắc vĩnh hằng (kết cục)
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tất cả xảy đến quá đột ngột.

Giang Lưu cảm thấy vạn vật xung quanh đều chết lặng, anh từ từ tới trước thi thể Giang Tiểu Tư.

"Hài tử ngốc, không có con, con bảo ba làm thế nào để sống sót đây?"

Anh run rẩy lấy hai hạt châu ra khỏi lòng mình, đó là của anh và Giang Tiểu Tư. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh ngưng kết hết ngàn năm đạo hạnh vào trong đó, sau đó nhét chúng vào nơi bị đâm thủng ở bụng Giang Tiểu Tư. Luồng sáng màu hồng tỏa ra rực rỡ, vết thương từ từ khép lại rồi lành hẳn, hạt châu trở thành một phần thân thể của cô.

"Giang Lưu, anh làm gì vậy?" Thẩm Khấu Đan đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của anh, anh đã bị thương rất nặng rồi.

"Tiểu Tư chết rồi, con bé chết rồi."

Giang Lưu suy yếu lắc đầu: "Con bé không chết, con bé không thể chết được, nó là con gái của Triệu Tật cơ mà. Sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Tiểu Tư, nghe thấy không. Dù là làm người hay làm cương thi đi nữa, ba cũng sẽ giúp con sống sót."

Không quan tâm sự ngăn cản của Khấu Đan, Giang Lưu đem tất cả pháp lực của bản thân truyền cho Giang Tiểu Tư, dù sao anh cũng không định sống thêm nữa, chỉ cần cứu được Tiểu Tư về là đủ rồi. Hy vọng lúc này ông trời sẽ mở mắt, đừng tiếp tục tra tấn bọn họ nữa. Hy vọng sẽ có kiếp sau, khi đó, nhất định anh sẽ trân trọng lấy mọi cơ hội, chắc chắn sẽ không dễ dàng mà mang tình yêu tặng cho người khác nữa.

Dốc hết toàn lực dồn nén sức mạnh vào cơ thể Giang Tiểu Tư, nếu là xác chết của người bình thường, muốn biến thành cương thi cũng không khó, nhưng Giang Tiểu Tư đã từng uống Thoát Cốt Hương, vậy nên Giang Lưu chỉ có thể cược một lần, một mạng đổi một mạng.

Nửa nén hương qua đi, Giang Lưu vốn đã trọng thương, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, ngã xuống. Đồng thời, thi thể bị bao phủ trong ánh sáng hồng nhàn nhạt của Giang Tiểu Tư, lại đang dần có dấu hiệu sống lại.

Tiểu Tư, khó khăn lắm còn mới biến thành người, ba lại tự quyết định đem con biến lại thành cương thi, hy vọng khi con tỉnh, sẽ không oán trách ba......

"Giang Lưu......." Thẩm Khấu Đan ôm lấy anh, khóc không thành tiếng. Đừng, đừng tàn nhẫn như vậy. Đừng để cho cô phải đồng thời mất đi ba người quan trọng nhất trong sinh mệnh.

"Khấu Đan, thực xin lỗi......"

"Đừng bỏ lại em, Giang Lưu, đừng như vậy, em thích anh, em vẫn luôn thích anh, anh bảo em phải làm sao đây........"

"Anh biết, anh vẫn biết mà........... Em là một cô gái kiên cường, quên hết những quá khứ đau buồn đi, sau đó sống thật tốt, trở lại làm chính mình, được không? Hứa với anh đi...."

Thẩm Khấu Đan cố gắng gật đầu, nước mắt như hạt châu, nặng nề rơi xuống khuôn mặt Giang Lưu.

Giang Lưu mỉm cười, thật tốt, khi anh chết đi, hóa ra cũng sẽ có người ôm lấy anh, khóc vì anh.......

Thẩm Khấu Đan run run nâng tay phải lên, lột tầng da mặt cuối cùng, để lộ ra khuôn mặt gần hai mươi năm không thấy ánh mặt trời của mình.

"Giang Lưu, nhìn em, nhìn em....... Đây mới là khuôn mặt của em, anh nhớ kỹ chưa? Em không phải Thẩm Khấu Đan, em là Thẩm Khấu Thanh, Khấu Đan là chị em, chị ấy chết rồi, còn em là Khấu Thanh. Giang Lưu, nhớ kỹ tên em, nhớ kỹ khuôn mặt em..... Từ nay về sau, em sẽ trở lại làm chính mình........"

Thẩm Khấu Đan ôm chặt lấy Giang Lưu, người đàn ông này biết hết, ngay từ đầu đã biết. Biết cô vì áy này, vì đau xót, luôn luôn giả làm người kia mà sống, tự quên đi hình dáng thật sự của chính mình. Nhưng mà, khi cô vừa hạ quyết tâm trở lại làm chính mình, anh đã phải rời xa cô.

Giang Lưu nhẹ nhàng gật đầu, cô gái trước mắt anh có làn da tái nhợt trong suốt, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ, trông giống như đóa bách hợp nở rộ trong sương sớm, thanh khiết, đẹp đẽ, mĩ lệ hơn khuôn mặt mà cô dịch dung thành biết bao nhiêu.

Anh nâng tay lên, lau đi giọt lệ bên khóe mắt cô, rồi vẫn như thường ngày, mỉm cười dịu dàng với cô. Có thể tìm lại được chính mình, thì một ngày nào đó, em cũng có thể tìm được hạnh phúc.

Giang Lưu từ từ nhắm mắt lại, sau đó thi thể anh lập tức tiêu biến, hóa thành một đống xương tàn.

Thẩm Khấu Đan đau đớn gọi tên anh, tiếng khóc vang vọng trong Vãn Nguyệt Cốc, thật lâu.....

*****

Thẩm Mạc đi vào không gian hỗn độn, không ăn không ngủ, trải qua không biết bao nhiêu năm. Những ký ức thời thơ ấu trong anh dần phai nhạt, đau đớn phẫn nộ khi bị diệt môn dần phai nhạt, thù hận với Mai Tân cũng dần phai nhạt, ngay cả nỗi đau khắc cốt ghi tâm khi Giang Tiểu Tư chết đi, anh cũng dần quên đi. Dường như anh cũng đã quên đi sự tồn tại của bản thân, quên mình đang ở đâu.

Nhưng mà suốt bao năm qua, nhưng hồi ức vui vẻ bên Giang Tiểu Tư, anh vẫn không thể quên được. Từng câu nói, từng nụ cười của cô cứ ngày càng rõ ràng trong trí óc. Tựa như những chữ mà anh lấy tay khắc lên vách đá này, tựa như dấu vết mà cô đóng lên sau gáy anh, cho tới bây giờ, vẫn chưa từng mờ đi.

Không biết sau bao lâu, trong không trung bỗng có ánh sáng lóe lên, hồn phách Mai Tân bay vào, hóa thành hình người, đứng trước mặt anh.

Thẩm Mạc hoang mang ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống, ngón tay di trên mặt đất, khắc từng nét, từng nét.

"Thẩm Mạc, ngươi còn nhớ rõ ta không?"

Thẩm Mạc không trả lời.

"Tuy rằng ngươi bị nhốt trong tháp còn chưa tới bảy trăm năm, nhưng với trạng thái tinh thần này của ngươi, nếu cứ để vậy có lẽ cả chính mình là ai ngươi cũng không biết nữa. Thật vô dụng, còn kém xa ta. Đi ra ngoài đi. Cơn giận của ta cũng vơi đi gần hết rồi, chuẩn bị đầu thai đi tìm Ngư Đồng đây, không muốn tiếp tục gây khó dễ cho ngươi nữa."

Mặt Thẩm Mạc vẫn tràn đầy tĩnh mịch.

"Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, đừng xen vào việc của ta." Dù anh có ra ngoài thì cũng còn ý nghĩa gì nữa?

Mai Tân chậc chậc hai tiếng, nhìn hai vách đá trong tháp và mặt sàn tràn ngập tên Giang Tiểu Tư, lại không thể lý giải được trong từng nét chữ kia bao hàm theo bao nhiêu cố chấp, bao nhiêu không cảm lòng và nhớ nhung.

Hắn khẽ thở dài, nói: "Không phải ngươi muốn gặp cô ấy sao? Cô ấy tới đón ngươi đó. Nói thật, lúc đầu ta thật sự muốn nhốt ngươi ở đây cả đời, nhưng bị cô ấy đằng đẵng đuổi giết một năm, ta cũng phiền muốn chết, ngươi mau đi ra ngoài cho ta."

Mai Tân túm lấy Thẩm Mạc, bay lên đỉnh tháp, ném anh ra ngoài.

Thẩm Mạc ngã sấp xuống một thảm cỏ, sóng hồ đang nhẹ nhàng vuốt ve đôi bờ,  cảnh sắc xung quanh có đôi chút quen thuộc. Anh lảo đảo đứng dậy, trận ác chiến đẫm máu trăm năm trước như hiện ra trước mắt làm anh choáng váng mắt hoa. Cố gắng đè nén xuống vị mặn tanh trong cổ họng, anh run run nắm tay, từ từ nhắm mắt lại.

Chính tại nơi đây, Vãn Nguyệt Cốc, anh đã mãi mãi mất đi chân tình..........

Mai Tân đã bay đi rất xa, buông bỏ thù hận dai dẳng bao năm, nhưng mà anh vẫn còn bị nhốt giữa tuyệt vọng bi thương, vẫn chưa thể giãy thoát.

Trời đêm thăm thẳm như biển, ánh trăng bàng bạc rọi khắp mọi nơi.

Một bóng trăng lưỡi liềm phản chiếu xuống hồ, gió nhẹ phất qua, làm nó vỡ tan thành vô số mảnh pha lê lấp lánh. Đom đóm bay khắp mọi nơi, cỏ lau nhẹ nhàng lay động, bồ công anh bồng bềnh bay giữa không trung, lướt qua đầu vai anh.

Một mùi hương ngọt ngào phảng phất trong gió nhẹ, như có như không. Trong nháy mắt ấy, Thẩm Mạc ngây dại, anh nhìn cô gái mặc váy vải bông màu trắng kia từ từ lướt sóng lại gần, tóc dài như tơ tung bay trong gió, trước ngực đeo một chiếc chìa khóa màu bạc. Mặt cô mang theo nét bi thương lẫn mừng rỡ, đôi mắt giống như được những giọt sương mùa thu gột rửa qua, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Thân thể Thẩm Mạc bắt đầu run rẩy kịch liệt, Giang Tiểu Tư..........

Cho dù có trải qua bao lâu, bị ngăn cách bao xa, dù cô không còn dung nhan ngây ngô khi trước, anh vẫn sẽ không nhận sai.

Giang Tiểu Tư đứng trước mặt Thẩm Mạc, xác định chắc chắn trong đôi mắt đen như mực của anh có bóng dáng màu trắng của mình.

Còn chưa kịp cất thành lời, nước mắt hai người đã rơi.

"Em còn chưa chết........"

Thẩm Mạc dè dặt vươn tay vuốt ve hai má trắng nõn của cô, giống như đang chạm vào bảo vật bằng sứ trân quý nhất trên thế gian vậy.

Là thật, không phải là ảo ảnh, Tiểu Tư không chết, cô đã trở lại rồi.

Đè xuống tiếng nức nở, Thẩm Mạc chậm rãi lấy từ trong lòng ra chiếc nhẫn bạc dính đầy máu khi xưa, run run đeo vào ngón tay cô.

Người yêu mà anh ly biệt cả trăm năm, cuối cùng đã mang hình dáng trưởng thành, một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

Anh có thể chạm vào cô, có thể ôm cô, anh, có thể bảo vệ cô......

Giang Tiểu Tư khẽ vuốt tóc Thẩm Mạc, đầu ngón tay lướt qua mỗi nét trên khuôn mặt anh, đôi môi mỏng của anh. Anh chẳng hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thương hải tang điền.

"Thật xin lỗi, để anh đợi lâu đến vậy........"

Cô sẽ không làm anh đau lòng nữa, sẽ không để anh phải đợi nữa, sẽ không để anh lấy hạnh phúc, sự nghiệp, tuổi già, tử vong hay bất cứ lý do nào khác để làm cái cớ mà rời khỏi cô nữa.

Đầu ngón tay lạnh băng trượt xuống cổ anh, Thẩm Mạc nhìn đôi môi đỏ sẫm của Giang Tiểu Tư nhẹ nhàng khép mở, diễm lệ, yêu dã như bông hoa tường vi đang thưởng thức bữa khuya.

"Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau nữa, được không?"

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Thẩm Mạc nhìn người yêu thương, mỉm cười thật ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ cần có thể ở bên cô, ra sao cũng được, dù sống hay chết. Cho dù là trở thành phi nhân loại mà anh căm ghét nhất......

Cánh môi kia mỉm cười, mềm mại như mây, mịn màng như hoa. Rồi sau đó, chúng từ từ mở ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Thẩm Mạc dang hai tay ra, dùng sức ôm chặt cô. Anh hơi nghiêng đầu, cảm thụ nụ hôn nhẹ nhàng như ảo mộng mà Giang Tiểu Tư hạ xuống gáy anh. Sau đó, cảm giác lạnh như băng cắt qua da thịt, từng giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt đất, giống như từng đóa hoa hồng nở rộ, mãi mãi không bao giờ lụi tàn

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-75)