"Túi công văn" mặt dày
← Ch.05 | Ch.07 → |
Giang Tiểu Tư hy vọng được soái ca bế theo kiểu bế công chúa, nhưng trên thực tế lại bị coi như túi công văn kẹp dưới cánh tay, đầu ngược ra sau, mông lại bất nhã hướng phía trước. Cô lén mở mắt nhìn quanh bốn phía, người đó một bên vác cô, một bên vác thùng nước cà chua lớn mà vẫn có thể bước đi như bay, hơn nữa còn rất có khí thế, mỗi bước đi còn kéo theo một trận gió xoáy nhỏ làm người đi đường nhìn vào đều phải chảy nước miếng, có điều, lại ngại cái khí thế đó mà né tránh.
Người đàn ông vừa ra tay đã muốn đẩy Tiểu Địch vào chỗ chết này chính là chú của người mang khả năng đặc biệt Thẩm Khấu Đan, Thẩm Mạc. Đi khoảng nửa giờ rồi, eo của Giang Tiểu Tư đã bị siết đau vậy mà anh ta còn chưa chảy đến một giọt mồ hôi.
Đi xuyên qua cửa sau của đại học T, Thẩm Mạc đi dọc theo con đường nhỏ xếp bằng đá cuội ven suối, đi lên ngọn núi phía sau đại học T. Đại học T ở phía Tây Bắc của thành phố Đào Nguyên, ngọn núi phía sau là rừng đào bao phủ, tuy mùa này không có hoa nhưng cảnh vật cũng rất thanh nhã tinh tế.
Bình thường, Tiểu Tư rất thích ngồi xe dạo chơi, chỉ phiền nhất là phải chuyển xe. Khi còn nhỏ, cô rất lười, không thích đi bộ, dù đi đâu ba cũng bế cô, bế cũng đến mấy trăm năm. Sau này cô lớn lên, ba liền nói cô nặng, không thể bế nữa, bây giờ tự nhiên được người ta vác đi như vậy cũng rất thú vị.
Đôi mắt Giang Tiểu Tư ngó nghiêng khắp nơi, phát hiện mình đã vào một khu rừng trúc, oa, không ngờ nơi này có trận pháp. Thân mình cô khẽ run lên, Thẩm Mạc liền dừng lại, cúi đầu nhìn, Tiểu Tư vội nhắm tịt mắt, tiếp tục giả ngất.
Trong rừng trúc có một ngôi nhà hai tầng xây theo kiến trúc cổ, trong thành phố Đào Nguyên có rất nhiều ngôi nhà như vậy nên cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Vừa vào nhà, Thẩm Mạc liền ném Giang Tiểu Tư lên chiếc ghế dựa điêu khắc hoa lớn làm bằng gỗ đàn hương đặt ngay phòng khách, đặt thùng nước cà chua xuống liền đi làm việc khác. Giang Tiểu Tư xác định không có động tĩnh gì mới bật dậy, hé mắt nhìn quanh bỗng cảm thấy sửng sốt, ngỡ rằng mình đã quay lại mấy trăm năm trước.
Căn phòng được sắp xếp theo lối cổ, đồ gia dụng tuy không phải là đồ cổ quý giá nhưng cũng là đồ đã qua rất nhiều năm mà cũng không phải là đồ cũ bình thường. Trừ mấy chiếc đèn điện được làm giống như đèn lồng giấy treo trên cao, Tiểu Tư không nhìn thấy bất cứ đồ điện gì khác. Tòa nhà hai tầng được xây như tứ hợp viện*, chính giữa là một cái ao nhỏ, ven bờ có một cây liễu cổ thụ, còn có một thửa đất trồng rau, phía trên dựng một giàn nho, xung quanh còn có rất nhiều hoa cỏ, có loại trồng trong chậu, có loại trồng vào đất...
(*)Tứ hợp viện: Tứ hợp viện Bắc Kinh là một loại nhà ở nằm trong những ngõ lớn nhỏ thành phố Bắc Kinh, có đặc điểm là các căn phòng được xếp vây quanh theo 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc nên gọi là tứ hợp viện.
Thiên Diệp Linh Lan. Cô ghé sát vào chấn song cửa sổ, hai mắt sáng ngời. Loài hoa này vốn đã tuyệt chủng từ năm trăm năm trước, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở nơi này. Thiên Diệp Linh Lan không có hạt giống, chỉ có thể dùng lá để gieo trồng, nhưng dù trồng một ngàn chiếc lá thì cùng lắm chỉ có 2, 3 chiếc mọc thành cây. Tuy vậy, sau khi trở thành cây rất dễ nuôi sống, chỉ cần mỗi ngày tưới đủ nước là được. Nhưng thời kỳ ra hoa của nó lại quá dài, một lần ra hoa là một trăm năm, người việc còn nhiều đổi thay, ai có thể chắc chắn không lơ là, ngày ngày chăm sóc nó, nhất là khi thời gian hoa nở rộ lại quá ngắn ngủi, chỉ một nén nhang.
Bình thường chỉ có lá cây làm nền cho hoa hồng, nhưng lá của nó so với các loại hoa khác còn mĩ lệ hơn nhiều, mà hình ảnh Thiên Diệp nở rộ chính là cảnh đẹp hiếm thấy của nhân gian. Sáu trăm năm trước, Giang Lưu nghe nói trên đời còn một cây liền đưa cô đến nơi đó nhìn một lúc, tiếc là khi đó cô còn quá nhỏ, mới mười mấy tuổi, hình ảnh ấy đã mơ hồ, nhưng rung động trong lòng vẫn còn rất sâu sắc.
Khi ấy cô tự hỏi loài hoa đẹp đẽ như thế sao lại quá yếu ớt, tách khỏi con người là không thể tồn tại, ngàn phiến lá lại chỉ có thể trưởng thành một hai cây, chẳng lẽ là trời ghen ghét sắc đẹp của nó sao?
Cuối cùng cô cũng dần ngẫm ra, trước kia, Linh Lan hoang dại mỗi ngày chịu mưa gió, vốn không cần con người tưới nước cũng có thể sống, sau này được nuôi trong nhà, sống sung sướng lâu ngày lại không rời được sự che chở. Mà người mưu đồ lấy Thiên Diệp Linh Lan gieo trồng để sinh lợi cũng quá cuồng vọng tự đại, đi ngược lại với quy luật tự nhiên nhất định sẽ bị tiêu diệt, nếu như nơi nơi đều có Thiên Diệp linh lan, thực vật khác làm sao sống được. Ví như động vật có vú, khi sinh đẻ thường mất đi một nửa bào thai, số còn lại cũng rất ít sống sót. Cái gì quá nhiều cũng không tốt, lẽ trời là vậy, vạn vật sinh trưởng đều tuân theo quy luật ấy, trong tối ngoài sáng, mỗi loài đều có chúa tể. Nhưng không hiểu sao cương thi như bọn họ, rồi quỷ, các ngoại tộc phi nhân loại, tại sao lại sinh ra, tại sao vẫn tồn tại?
Tiểu Tư cúi đầu, nhìn lại bản thân, dường như một năm móng tay mới dài ra một chút, chìm vào suy nghĩ mông lung. Sống trên đời đã ngàn năm, nếu nói cô là người, sao cô lại uống máu, lại bất tử? Nói cô là cương thi, tại sao cô lại giống như người bình thường, từ hình hài một đứa trẻ, chậm rãi lớn lên? Chỉ là con sông thời gian chảy qua cô quá thong thả, không chỉ thân thể, trí tuệ của cô cũng vậy, cùng trải qua ngàn năm, cô không có được ngàn năm tri thức giống như Giang Lưu, vẫn chẳng khác gì đứa trẻ mười lăm.
Rốt cục cô là người hay cương thi, hay là gì khác? Bọn họ tìm hiểu ngàn năm, đáp án vẫn còn quá mơ hồ. Mà cô muốn làm người hay cương thi, bản thân cô cũng không biết.
Nhưng có lúc, Tiểu Tư cũng muốn lớn lên, muốn có một dáng người quyến rũ, muốn có một tình yêu nho nhỏ của riêng mình. Nhưng cô cũng sợ hãi, sợ thời gian không đủ lâu, rồi một ngày cô sẽ già đi, sẽ chết, không thể không rời xa "lão ba". Cô không sợ chết, nhưng lại không nỡ bỏ mặc một mình ba lại trên cõi đời, cô hiểu cảm giác cô độc, nhất là một người bôn ba khắp nơi, tiêu phí thời gian không ngừng không nghỉ, không bao giờ có điểm tận cùng, rất đáng sợ.
Suy nghĩ hồi lâu, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra, Giang Tiểu Tư nhất thời giật mình. Sao thế này? Từ trước đến giờ cô vẫn không phải là người sống tình cảm mà. Nhìn trái nhìn phải, xoa xoa mũi, cũng phải, không ngờ cô không phát hiện ra, cây hương trong chiếc lư hương mạ vàng để trên bàn hóa ra là Thương cảm hương, tuy rằng mùi rất dễ chịu nhưng sẽ làm người ta không tự chủ được nghĩ về kí ức mà mình không muốn nhớ nhất, nghĩ đến chuyện mà bản thân không muốn đối mặt.
Sao lại có chuyện này nhỉ? Có người nào lại dùng loại hương này trong nhà chứ, không ngừng ép chính mình nhớ về những chuyện không tốt? Con người có bản năng tự bảo vệ mình, không phải sẽ luôn cố gắng quên đi sao? Chẳng lẽ người này là loại thích bị ngược đãi? Tiêu Tư tò mò nghịch lư hương, đông ngửi ngửi, tây hít hít, bỗng nhiên có tiếng nói từ phía sau vang lên.
"Tỉnh rồi sao? Vậy có thể tự đi rồi? Đi theo còn đường này xuống núi, thẳng đến cửa sau đại học T là có thể gọi xe, không tiễn."
Giang Tiểu Tư quay lại, tò mò nhìn Thẩm Mạc: "Anh là đạo sĩ sao?"
Nếu không làm sao biết pháp thuật, còn hạ gục Tiểu Địch thật dễ dàng như vậy, tuy cậu ta còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng dù sao cũng mang huyết thống ma cà rồng cao quý nha.
Thẩm Mạc ngồi xuống, tự rót trà: "Chuyện này hình như không liên quan đến cô, trời sắp tối rồi, nếu cô không muốn lại gặp gì đó trên đường, tôi khuyên cô nên về nhà nhanh đi."
Giang Tiểu Tư ngửi thấy hương trà, lại ngửi thấy hương đồ ăn từ phòng bếp bay tới, không nhịn được nuốt nước miếng, làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn Thẩm Mạc.
"Tôi sợ, hắn ta lại đến thì sao? Hơn nữa tôi rất đói, đi không nổi."
Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn cô, anh đối với cô gái còn chưa lớn mà đã đi mua que thử thai ở siêu thị này không có chút hảo cảm nào, lại càng không bị bề ngoài thanh thuần đáng yêu của cô ta lừa gạt.
"Con ma cà rồng kia ít nhất còn phải nằm trong quan tài mười ngày nửa tháng, cô yên tâm. Không phải cô còn có một thùng nước cà chua sao, vừa uống vừa lăn xuống núi đi."
Giang Tiểu Tư thật hết chỗ nói, đây là loại người gì vậy, mình là một thiếu nữ như hoa như ngọc, gặp phải ma cà rồng trên đường, anh ta không che giấu thì thôi, ngay cả một câu an ủi cũng không có. Nếu là cô gái bình thường, có khi còn bị dọa chết, hơn nữa mặt trời cũng sắp lặn, bảo cô xuống núi một mình như thế nào đây? Mặc kệ, cô muốn chống đối anh ta, hôm nay ở đây không đi, xem anh ta làm gì cô. Giang Tiểu Tư không khách khí ngồi phịch xuống, tự rót trà uống.
Thẩm Mạc cười lạnh một tiếng: "Nói cho cô biết, trong phòng tôi có rất nhiều quỷ quái, số lượng còn nhiều hơn toàn bộ quỷ ở khu Vạn Hà, cô có muốn xem không?" Hắn ghét nhất nói chuyện với bọn nhãi ranh này.
Giang Tiểu Tư sợ mới lạ, vắt chéo chân, híp mắt nhìn hắn: "Thì ra anh đúng là đạo sĩ."
Một ngàn năm qua, không ít đạo sĩ muốn thu phục bọn họ, nhưng chưa gặp ai đẹp trai như vậy, nhưng dù sao với võ công và pháp lực của Giang Lưu, hai người, mỗi người còn đeo một viên ngọc lấy ra từ trong mộ thì việc che giấu thân phận thực dễ dàng, chẳng khác gì người bình thường. Người đàn ông trước mắt này tuy rằng rất lợi hại nhưng cô tin chắc anh ta không thể nhìn ra cô không phải là người, nếu không thì lúc đoán ra anh ta là đạo sĩ, lại chứng kiến anh ta ra tay với Địch Phàm nặng như vậy, cô đã sớm chạy rồi. Có lẽ ba có thể cùng anh ta liều mạng, nhưng cô thì chắc phải tu luyện thêm ngàn năm nữa mới được.
"Tôi không sợ, anh vừa cứu tôi thì sẽ không hại tôi, đạo sĩ cũng phải giữ đạo đức nghề nghiệp chứ."
Thẩm Mạc nhướn mày, dường như không khí lập tức đông lại, thân mình Giang Tiểu Tư co rúm lại, cảm giác như tiếp đó mình sẽ bị phơi thây tại đây, xứng với cái danh hiệu tiểu cương thi.
Cảm tạ trời đất, đúng lúc đó một tiếng chuông di động vang lên đã cứu cô. Tiếng chuông phát ra từ trên người Thẩm Mạc, vang lên đã lâu mà anh ta vẫn không phản ứng, không nhận cũng chẳng tắt. Hai người nhìn nhau một lúc, tiếng chuông vẫn như tiếng rủa đòi mạng, kiên trì vang liên hồi. Giang Tiểu Tư còn cảm thấy đứng ngồi không yên: "Này, điện thoại của anh kêu."
Thẩm Mạc cũng không nhịn được nữa, lấy di động ra, bấm hai phím số, sau đó ấn phím tắt, điện thoại rốt cục im lặng. Nhưng chưa được vài giây nó lại vang lên, Thẩm Mạc lại bấm lung tung vài phím, điện thoại vừa thông, còn chưa kịp nghe tiếng người bên kia, anh ta lại ấn ngắt cuộc gọi. Tới khi di động vang lên lần nữa, Thẩm Mạc cũng chẳng thèm bấm phím nào nữa, tiếng chuông vang lên không ngừng, Giang Tiểu Tư liếc nhìn Thẩm Mạc vẻ mặt dữ tợn, không khách khí định ném ra ngoài cửa sổ.
"Đừng." Giang Tiểu Tư sửng sốt, anh dũng phi thân lao ra, kịp thời cứu được chiếc di động suýt nữa bị rơi xuống hồ, do dự bấm phím nghe đưa cho hắn.
"Anh muốn nhận điện thoại không?"
Mặt Thẩm Mạc lúc này đã tái đi, hung tợn nhận điện thoại, rống to: "Ai? Chuyện gì? Nói."
Tiểu Đường ở đầu dây bên kia như sắp khóc, hôm nay hắn đã cẩn thần dặn đi dặn lại Thẩm Mạc nên nhận điện thoại như thế nào, rõ ràng chỉ cần bấm một phím mà. Một phím. Vì sao anh ta luôn không nhớ, lại còn hay bấm nhầm? Thật vất vả mới gọi điện thoại được cho anh ta, nếu không vì không kịp lái xe qua tốn thời gian, cậu cũng không muốn gọi điện làm phiền anh ta làm gì.
"Giáo sư Thẩm, tôi, tôi là Tiểu Đường, chúng tôi điều tra ra được tất cả những người nhảy lầu tự sát tháng trước đều là bạn trên mạng QQ của Diệp Miêu, mà Diệp Miêu luôn luôn đăng nhập nhưng tổ kĩ thuật vẫn không tra được địa chỉ login ở đâu, cho nên nhân viên điều tra đã "thêm bạn" cô ta, không ngờ lại thêm được, còn tán gẫu với cô ta. Quá trình nói chuyện rất kì quái, đối phương tự xưng mình là Diệp Miêu. A, tóm lại, hiện tại toàn bộ hệ thống internet của sở cảnh sát đều bị tê liệt, không biết bao giờ mới khôi phục lại được, căn cứ vào cuộc nói chuyện, rất có thể 9 giờ đêm nay sẽ có người nhảy lầu tự sát, nhưng dù tổ kĩ thuật hack hay trực tiếp yêu cầu công ty mạng cung cấp thông tin vẫn không xâm nhập được nick QQ của cô ta, không thể xác định được bạn bè trên QQ, cũng chính là danh sách có khả năng bị tử vong, cho nên có thể phiền anh lên QQ cùng cô ta tán gẫu một chút được không? Dù là quỷ thật hay quỷ giả, phải cố gắng hết sức ngăn cản cô ta có hành vi hại người, số QQ của cô ấy là 521**11148..."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |