← Ch.14 | Ch.16 → |
"Đing đing đing" Một hồi chuông báo thức reo lên, làm Thiệu Hoa cùng Nguyệt Tâm đều tỉnh giấc. Nguyệt Tâm mở đèn lên, nhìn đến chuông báo thức ngay cạnh bên gối của Thiệu Hoa, anh cũng tỉnh, nhưng không tắt đồng hồ. Nguyệt Tâm đợi một chút, nhìn anh còn không có ý muốn tắt cái đồng hồ chết tiệt đó, trừng mắt nhìn anh một cái, chạy tới đem đồng hồ báo thức tắt đi. Cô nhìn thấy, mới 3: 30!
"Sao anh không chết đi, không tắt chuông báo thức ầm ĩ chết được?!"
"Reo năm phút, nó sẽ không reo nữa."
"Anh! Anh thế nào lười như thế chứ!"
Thiệu Hoa nhìn Nguyệt Tâm liếc mắt một cái, dời ánh mắt, không nói lời nào. Nguyệt Tâm giơ chân tắt đèn, ngồi lên trên ghế, tiếp tục nằm sấp ở trên bàn ngủ, chỉ một lát sau liền ngủ thiếp đi. Nguyệt Tâm mơ mơ màng màng nghe được có động tĩnh, cô ngẩng đầu, hoảng sợ, trong phòng có một người đang đứng!
"A!" Cô kêu một tiếng.
"Là tôi." Thiệu Hoa nói đến.
"Sao anh không bật đèn lên? Dọa chết người!"
"Tôi sợ sẽ làm cho cô tỉnh giấc." Nói xong, Thiệu Hoa đi tới cửa mở đèn lên. Chu Nguyệt Tâm nhìn xem đồng hồ, mới 4 giờ rưỡi quá một chút.
" Sớm như vậy anh thức dậy làm gì?" Cô đứng lên lại sờ sờ trán anh, còn hơi nóng một chút, bất quá uống thuốc thuốc hạ sốt sẽ mau bớt thôi.
"Anh còn sốt!"
Thiệu Hoa cười cười, "Không có việc gì."
"Sớm như vậy thức dậy làm gì?" Nguyệt Tâm lại hỏi một lần.
"Đi làm."
"Đi làm cái gì mà sớm như vậy? Hiện tại xe bus cũng chưa hoạt động đâu!" Nguyệt Tâm cảm thấy Thiệu Hoa giống như đang nói đùa.
"Quét đường." Thiệu Hoa nhìn đến Nguyệt Tâm có vẻ không tin, tiếp tục nói: "5 giờ phải báo danh, khụ khụ, trước 7 giờ phải quét quảng một lần. Sở bảo vệ môi trường cách nơi này không xa, tôi đi bộ đến đó là được."
Không phải Thiệu Hoa nghèo đến nỗi mua một chiếc xe đạp cũng không được, mà sáng sớm anh bị căn bệnh thấp khớp đau đến đòi mạng, căn bản không có cách nào khác chạy xe đạp được, đi đường để cơ thể ấm hơn. Đương nhiên, đích thực anh rất nghèo.
"Bây giờ anh như vậy, quét chưa được nửa quãng đường đã ngã lăn ra rồi!" Tuy rằng Nguyệt Tâm có điểm kinh ngạc vì Thiệu đại thiếu gia phải đi quét rác trên đường, nhưng hai ngày nay quen biết, Nguyệt Tâm đã xác định, đại thiếu gia này đã không còn đồng xu nào nữa rồi. Nhưng cô không thể không khâm phục là:đại thiếu gia còn tay làm hàm nhai, hơn nữa không lấy việc mình quét rác làm hổ thẹn. Cô quyết định, về sau lúc thanh toán tiền thì cô nhất định phải giành trả tiền mới được.
"Không đâu. Khụ khụ."
"Tôi thay anh xin nghỉ phép!"
"Không cần, ha ha, cám ơn." Thiệu Hoa muốn chuyển đề tài, đương nhiên đề tài này vừa rồi anh đã nghĩ đến, hỏi: "Quần áo hôm qua của tôi đâu rồi?"
"Ở tiệm giặt đồ " Nguyệt Tâm đưa hóa đơn cho Thiệu Hoa.
"Ngày kia có thể đi lấy.. Cửa hàng ở đầu hẻm rẽ trái."
"Được, cám ơn." Thiệu Hoa nhìn nhìn ra, lấy ra tờ một trăm đồng đưa cho Nguyệt Tâm.
"Đây là tiền giặt quần áo, còn có tiền ngày hôm qua cô mua này nọ."
Nguyệt Tâm nhìn sửng sốt một chút, nhưng lập tức nổi trận lôi đình: "Anh còn đem số tiền lẽ mà đưa tôi à? Tôi đã nói là cho anh, ngày hôm qua tôi đưa anh về, lại cùng ở với anh một đêm, ít nhất năm trăm đồng!" Nguyệt Tâm còn vươn tay, khoa tay múa chân một chút.
"Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là người thiếu tiền phụ nữ " Thiệu Hoa nhấp miệng một cái
"Tôi hiện tại không nhiều tiền như vậy, về sau có liền trả cho cô."
Nguyệt Tâm lòng dạ đang không được tốt liền đánh Thiệu Hoa một bạt tai, "Anh quả nhiên có bệnh!" Nói xong, đóng sầm cửa một cái bước ra ngoài.
Thiệu Hoa không còn sức lực giải thích, cũng không nghĩ rằng sẽ phải giải thích. Anh bị Nguyệt Tâm cho một cái tát, kỳ thực còn muốn nói với Nguyệt Tâm một câu "Thực xin lỗi".
Anh ý thức được, vừa rồi anh có điểm ý tứ làm nhục cô nhưng không phải cố ý. Nguyệt Tâm đi ra ngoài, không biết nghĩ như thế nào mà xem thường: tên này quả thật đầu óc do bị sốt nóng quá mà hỏng! Bất quá, cô lại cảm thấy vừa rồi bản thân cũng thật đáng trách tự nhiên cho anh một cái tát. Anh bộ dạng này còn muốn đi quét đường?! Nguyệt Tâm thật sự lo lắng, đầu óc như thế nào xuất hiện "Trở về" hay là "Chạy lấy người", suy nghĩ hàng trăm lần cuối cùng cô quyết định trở về. Nếu như anh đã chết, cái tát trên mặt lúc nãy không phải là đã để lại vân tay của bản thân sao?... Như vậy sẽ thành hung thủ giết người mất!
Nguyệt Tâm đi đến cửa thang lầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiệu Hoa đang muốn xuống dưới, cô nép vào bên canh, chủ động nhường đường. Thiệu Hoa tay trái đặt ở sau thắt lưng, tay phải đỡ tay vịn, chậm rãi đi xuống dưới.
"Thực xin lỗi." Hai người đồng thời nói ra câu này, đương nhiên, bọn họ cũng đều biết đối phương vì cái gì mà nói "Thực xin lỗi".
"Anh hôm nay thật sự còn muốn đi làm?"
"Đúng" Nói xong, Thiệu Hoa đi đến cái bồn rửa mặt, lấy ra cái cốc, kem đánh răng bàn chải đánh răng, đi đến vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Nguyệt Tâm đột nhiên nghĩ tới bản thân "Một đêm chưa rửa mặt ", cô hiện tại thật muốn lấy gương soi mặt mình, xác định bản thân một chút để xem "Khó coi" đến như thế nào.
"Đợi chút, " Nguyệt Tâm thấy hắn muốn dùng nước lạnh rửa mặt, hô một tiếng "Dùng nước ấm."
"Hôm nay thức trễ không kịp nấu nước "
"Ngày hôm qua tôi có nấu một ít nước nóng để trong bình thủy." Nói xong, Nguyệt Tâm bỏ chạy đi lên. Khóa cửa, cô lại chạy xuống tới hỏi Thiệu Hoa lấy chìa khóa, đem bình thuỷ xuống.
"Cám ơn." Chờ Thiệu Hoa rửa mặt xong, Nguyệt Tâm dùng nước lạnh hắt vài lên mặt, thứ nhất cũng coi như là đã rửa mặt, thứ hai cũng làm bản thân cảm thấy thoải mái một chút, nhưng cô cho tới tận bây giờ cũng không thức quá sớm như vậy! Nguyệt Tâm "Ba ba" vỗ vài cái lên mặt mình, nhìn Thiệu Hoa nói: "Tôi và anh cùng đi." Thiệu Hoa cảm thấy trong lòng có điểm kỳ quái, bất quá gặp mặt hai lần mà thôi, nhưng cái gì cô gái này cũng quản. Đương nhiên, anh biết Nguyệt Tâm là lo lắng cho anh, ai kêu bản thân là một bộ dạng yếu đuối. Nghĩ xong liền một trận choáng váng, có điểm đứng không vững, Nguyệt Tâm nhanh tay lẹ mắt, tiến lên giúp đỡ một phen.
"Anh nên đi bệnh viện kiểm tra! Tôi giúp anh xin phép."
"Hiện tại không có người thay ca, không được." Thiệu Hoa vừa nói, vừa đi ra ngoài.
"Tôi thay anh quét!"
"Ha ha, cô sẽ không quét."
"Mẹ, tôi trong quan tòa còn thay anh cãi được, quét đường chẳng lẽ lại không làm được?!" Nguyệt Tâm nói, sau đó mới phát hiện bản thân rất lưu manh. Phía trước tốt xấu đều là trong lòng trách móc, hiện tại coi như là trách móc trước mặt khách hàng. Thiệu Hoa nhìn cô, sợ run một chút, không nói cái gì, chính là nở nụ cười một chút.
" Tôi liền thay anh quét, thế nào?" Nguyệt Tâm mặc kệ, dù sao bộ dạng lưu manh của bản thân cũng đã lộ ra bên ngoài.
"Ha ha —— khụ khụ." Thiệu Hoa kịch liệt ho khan vài cái, giống mất đi không khí, thắt lưng đau, chân mềm nhũn, một chút nữa là ngã xuống, Nguyệt Tâm lại giúp đỡ một phen. Có phải là thắt lưng đau quá sẽ liên lụy đến chân làm chân mềm nhũng. Có một lần, trời mưa to, Thiệu Hoa cả người đau đớn, nhất là thắt lưng. Anh ngồi ở trên xe, cúi đầu cau mày, không chú ý quá nhiều thứ phía sau. Bỗng nhiên giống như nghe được tiếng của lái xe: "Này anh mau nhường đường!" Anh ngẩng đầu, xác nhận lái xe là hướng tới hắn nói, hơn nữa có thể cảm giác được không ít người hướng tới bản thân mà nói. Bản thân không phải đang bệnh sao? Nhưng hắn quay đầu nhìn đến bên cạnh có người đang đứng bằng môt chân, còn thiếu một chân... Được rồi, "Bệnh" chống không lại "Tàn", "Tàn" không là sắp xếp vị cao nhất sao? Thiệu Hoa cắn quai hàm đứng lên, nhường chỗ ngồi. Trời biết, lúc ấy hai cái đùi anh, tuyệt đối không thể so với cái người mất một chân kia. Đến điểm tiếp theo, Thiệu Hoa lập tức xuống xe, ngồi xuống ghế của nhà ga, tựa đầu vào ghế, đau đến không thể thở...
Nguyệt Tâm thật sự nhìn không được, nói: "Anh, lập tức đi lên nằm! Tôi đi thay anh xin phép, không có người thay ca thì mặc kệ có sao? Đường một ngày không có người quét, sẽ chết người à?" Thiệu Hoa mở to hai mắt nhìn Nguyệt Tâm, nhất thời nghẹn lời. Nguyệt Tâm tiếp tục nói: "Tôi còn trông cậy vào anh! Anh chết, tôi còn làm được gì với ai?" Thiệu Hoa vẫn đang nhìn cô nói không nên lời.
"Phòng bảo vệ ở đâu? Tôi hiện tại phải thay anh đi xin phép!"
"Đi thẳng quẹo phải..." Thiệu Hoa đầu hàng. Cô gái này thật sự thích hợp làm luật sư!
"Anh sao lại không lên đi?" Nguyệt Tâm nhìn đến Thiệu Hoa đi đến cửa thang lầu, lại xoay người trở về.
"Đi toilet." Nguyệt Tâm thế này mới nhớ tới bản thân đã đến mức hoảng. Chờ Thiệu Hoa đi ra, cô chạy nhanh vọt vào.
Thạch khố môn, lầu một lại chỉ xài chung một cái toilet. Đây là sau khi sửa sang lại, trước kia mỗi hộ gia đình đều có một cái nhà vệ sinh.
"Cô sao thế?" Thiệu Hoa bắt gặp Nguyệt Tâm đang nhìn hắn giống như đang nhìn phạm nhân."Nhìn anh lên giường!"
"Được. Cô nên về đi."
Nguyệt Tâm nhìn anh một cái xem thường. Bất quá lần này, cô là nên lảng tránh một chút, chẳng lẽ bỏ mặc người đang bệnh yếu một mình mà về?
← Ch. 14 | Ch. 16 → |