← Ch.10 | Ch.12 → |
Từ dưới xe đến trong phòng, Thiệu Hoa luôn kéo Nguyệt Tâm. Vẫn là giống như trước, anh dùng tay phải nắm tay trái cô, luôn đi ở phía trước. Thiệu Hoa dùng tay trái mở cửa.
"Tay anh hẳn đã khỏe?"
"Sau khi làm phẫu thuật thì đã khôi phục lại hơn lúc trước rất nhiều." Nguyệt Tâm cầm lấy tay trái anh, cẩn thận nhìn, quả thật nhìn không ra cái gì khác thường.
"Nếu lần đầu tiên không có đến trễ trị liệu thì tốt rồi." Nói xong, Nguyệt Tâm hôn một cái vào ngón giữa. Cô nở nụ cười, ma ốm không phải là càng sống càng tốt sao? Thiệu Hoa cười cười, ý bảo nhường cô ngồi vào trên sofa.
Anh đi lấy ly nước ấm đưa cho Nguyệt Tâm, "Lại bị đối phương đe dọa?"
Nguyệt Tâm gật đầu.
Vừa ở trên xe, bọn họ nói với cô " Bọn họ ra lệnh cho cô phải xác định rõ ràng không tiếp nhận case, bằng không thì cô sẽ phải gặp nguy hiểm.".
Thiệu Hoa kéo Nguyệt Tâm lại, một tay đem đầu cô đặt vào lòng ngực, một tay ôm lấy eo."Em muốn kiên trì liền kiên trì, nếu em xảy ra chuyện gì, anh liền thay em nhặt xác, sau đó anh sẽ chém bọn họ."
Nguyệt Tâm liền một tiếng bật cười, "Anh cư nhiên bỏ mặc em chết như vậy."
"Em sẽ không chết, có anh ở đây."
"Buổi sáng lúc anh nằm ngay đơ bọn họ tới tìm em, anh làm sao giúp?"
Thiệu Hoa trừng mắt nhìn Nguyệt Tâm liếc mắt một cái, đứng dậy đi đến phòng tắm, pha nước ấm."Em tắm rửa trước cái đi."
Anh vào nhà cầm 1 bộ đồ sạch sẽ rồi treo trên giá quần áo.
Nguyệt Tâm bước vào bồn tắm lớn, thật thoải mái. Vừa rồi nếu anh không ở đây thì phải làm sao bây giờ? Nếu anh bị đánh chết làm sao bây giờ? Nếu bản thân thật sự lại bị bắt thì phải làm sao bây giờ... Nguyệt Tâm không nghĩ suy nghĩ, hiện tại, cô không phải là lại bị anh nắm tay sao? Cô thích được anh nắm tay, đi ở phía sau anh, nhìn bóng dáng cao gầy của anh.
Thiệu Hoa đến một gian phòng khác tắm nước nóng, rất nhanh liền đi ra, ngồi ở trên sofa xem tivi.
"Thiệu Hoa."
Anh nghe được Nguyệt Tâm kêu một tiếng, anh đi đến phòng tắm bên cạnh, hỏi: "Chuyện gì?"
"À.... em muốn một cái quần lót sạch"
"Không có."
Nguyệt Tâm mặt đỏ, anh đương nhiên không có quần lót nữ rồi.
"Anh giúp em lại cửa hàng tiện lợi mua đi."
Mới nói là làm, cô liền nhìn đến Thiệu Hoa mở cửa vào. Cô, chính là thân thể không quần áo, cô vẫn là lần đầu tiên bị như vậy, bị một người đàn ông nhìn. Tay cô không biết là ôm ngực, ôm thân, hay là ôm mặt... Không đợi cô phản ứng lại, Thiệu Hoa liền ôm lấy cô, trực tiếp ôm đến trên giường. Bốn năm trước, tại cái phòng chật hẹp, bọn họ đã ở trên một cái giường ngủ cùng nhau. Nguyệt Tâm cảm thấy khi đó là bản thân quyến rũ hắn, cô kinh ngạc khi bản thân làm được việc đó với mối tình đầu.
Khi đó cảnh tối lửa tắt đèn, cô nghe được Thiệu Hoa nói một câu "Thực xin lỗi", cô khóc.
Vừa rồi rất đau, cô không khóc; nếu anh nói không dùng bản thân phụ trách, cô chắc sẽ không khóc.
Nhưng anh lại nói "Thực xin lỗi", anh không biết bản thân cô là thật tâm thích anh sao?
"Làm người phụ nữ của anh nhé?" Thiệu Hoa hỏi giống như không hỏi.
Nguyệt Tâm không trả lời, nhìn đèn trên đầu giường lại nhìn xuống bộ quần áo. Tay cô, còn cảm nhận được vết thương ở trên lưng anh. Cô để Thiệu Hoa ở dưới thân, kéo đầu của anh xuống, bắt đầu hôn, dùng sức hôn, cô muốn đem bốn năm nhung nhớ để lên môi anh. Môi anh bao trùm cô mỗi một tấc da thịt, tay anh để dọc theo đường cong trên người cô. Anh tiến vào, Nguyệt Tâm hẳn còn giống bốn năm trước như vậy - đau. Anh biết cô vì anh mà giữ thân như ngọc sao?
Mối tình đầu, chỉ có một lần, chia tay xong, tiếp tục đứng lên là tốt rồi.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |