Truyện:Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường - Chương 009

Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Trọn bộ 121 chương
Chương 009
Mộng xuân
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

edit: nacapuu

Liền ở lúc cô đang miên man suy nghĩ, Lục Sính từ đâu đi đến.

Khả năng là ngụy trang thành thói quen, lúc thấy hắn phản ứng đầu tiên chính là ✞♓·â·𝖓 ⓣ·𝖍·ể 𝖗●ц●𝐧 𝐫ẩ●γ.

Lục Sính thấy thế liếc mắt nhìn cô một cái, cằm khẽ nâng rồi thoát áo ngoài.

Tô Tịch Nhan nhìn nhìn rồi thu hồi ánh mắt, tay gắt gao nắm chặt cái chăn.

Lục Sính thoát đến trần như nhộng rồi leo 𝖑_ê_𝓃 🌀_ℹ️ườ𝓃_𝖌, Tô Tịch Nhan ✝️●𝖍â●𝓃 𝐭●𝐡●ể 𝖗⛎*𝐧 𝖗*ẩ*𝐲 càng lợi hại hơn.

Hắn một câu cũng chưa nói mà đem cô kéo vào trong lòng ⓝⓖ*ự*🌜, áo ngủ của cô cũng bị hắn cởi ra.

Lục Sính nhìn cô chằm chằm, một bàn tay thì xoa bóp vú.

Tay hắn dùng lực khá mạnh làm cô đau 🅱ℹ️-ể-ⓤ ⓣ-ìռ-♓ có chút thống khổ.

Lục Sính ngồi dậy, cúi đầu hút lấy núm vú.

Tô Tịch Nhan bị hút ⅼ❗ế·Ⓜ️ như thế tiểu huyệt liền ướt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Lục Sính một bàn tay duỗi đến â*Ⓜ️ ♓*ộ cô, Tô Tịch Nhan chịu không nổi liền 🎋ẹ*𝖕 ↪️ⓗ*ặ*𝐭 hai chân.

Theo bản năng làm động tác chọc vào của hắn gặp khó khăn.

"Tách ra."

Tô Tịch Nhan giờ phút này muốn có bao nhiêu bất lực liền có bao nhiêu bất lực, trong lòng đều là khuất nhục.

Hai chân 𝖗.ⓤ.𝖓 гẩ.𝐲 tách ra, tay hắn ở â·〽️ ♓·ộ cô ⓢ_ờ 𝖘_𝖔ạ_𝐧_g đi lên.

"Cư nhiên ướt?"

Tô Tịch Nhan thân mình từ nhỏ đã bị Lục Sính dạy dỗ cho thập phần mẫn cảm, hơi thân thiết một chút tiểu huyệt liền sẽ ướt.

Lục Sính nhướng mày, đi vào giữa hai đùi cô chi gian, nhìn tiểu huyệt nhấp miệng cười khẽ.

Một màn này dừng ở trong mắt làm cô thấy mình như không còn chỗ dung thân, cảm giác mình chính là cái kỹ nữ hạ tiện.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô chung quy vẫn là khóc.

Lục Sính thấy, cũng không thèm để ý tới cô.

Mỗi lần thân thiết cô đều là khóc như vậy, hắn cũng đã quen.

Nắm dương v*t ↪️_ọ ⓧá_t thịt mầm, k*í*𝒸*♓ t*♓*í*𝐜*𝐡 🌴·hâ·𝐧 ⓣⓗ·ể cô run lên từng hồi!

Lục Sính câu lấy khóe miệng, nhìn cô mở miệng: "Còn có mười hai ngày nữa là anh có thể thao em rồi, em nói đến lúc đó em sẽ bị anh thao thành cái gì đây?"

Tô Tịch Nhan cảm thấy đến lúc đó rất có thể hắn rất có thể đem cô thao đến ⓒ·♓·ế·✝️.

Thấy cô không nói lời nào, Lục Sính nắm quy đầu ở tiểu huyệt ↪️_ọ x_á_t.

Tô Tịch Nhan khẩn trương muốn 𝐜ⓗ.ế.🌴, thật sợ hắn lập tức thọc đi vào.

𝒯.𝒽â.n 𝖙.𝒽.ể theo bản năng hướng lên trên xê dịch, Lục Sính ha một tiếng.

"Hiện tại em hảo hảo trốn đi, anh sẽ chờ đến ngày kết ♓●ô●𝓃 đó."

Tô Tịch Nhan trong lòng sinh ra tuyệt vọng, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống dưới.

Lúc này không phải không tiếng động rồi khóc mà là lên tiếng khóc thút thít.

Khóc cho cái vận mệnh bi thảm của mình, khóc cho sự bất lực của mình.

Lục Sính bị cô khóc đến phiền. Thấp giọng rít gào: "Câm miệng."

Tiếng khóc ở trong phòng ngủ đột nhiên im bặt, Tô Tịch Nhan thút tha thút thít nức nở đem mặt vặn hướng về phía một bên.

Lục Sính thấy thế thì phì cười, nhưng vẫn đen mặt mở miệng: "Lại đây!"

Tô Tịch Nhan vừa khóc thút thít vừa run ⓡ𝖚_𝐧 г_ẩ_🍸 rẩy bò đến.

Lục Sính vì cô lau đi nước mắt, nhìn tiểu tức phụ của mình vĩnh viễn đều là trong ngoài không đồng nhất liền muốn cười.

"Có cái gì mà khóc? Chẳng lẽ em không muốn bị anh thao?"

Tô Tịch Nhan nếu là dám nói một câu không muốn, Lục Sính tuyệt đối dám xé bỏ lời hứa hẹn lúc trước ngay lập tức.

Lục Sính thấy cô không trả lời mình, cũng không ép hỏi nữa, mà là duỗi tay ôm lấy cô.

Tô Tịch Nhan không nói một lời, ⓣ·𝖍â·п †♓·ể cứng đờ nẳm ở trong lòng 𝖓ɢ_ự_𝒸 hắn. Ôm cô nằm xuống, hắn liền duỗi tay tắt đèn.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, cô ghé vào trên vai hắn b𝒾ể_υ 𝖙ì_ⓝ_𝒽 trên mặt thập phần dữ tợn.

Lục Sính chụp phía sau lưng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tô Tịch Nhan một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chính mình động đậy liền chọc "đứng lên."

Nghe thấy thanh âm ngủ say của hắn truyền ra, Tô Tịch Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tư trằn trọc, qua nửa đêm cô mới đi vào giấc ngủ. Buổi sáng không phải đồng hồ sinh học đem cô đánh thức, mà là bị Lục Sính chụp tỉnh!

Mới vừa tỉnh ngủ Tô Tịch Nhan có chút ngốc manh, nhìn Lục Sính nhưng trong mắt không có chút khiếp đảm nào.

Lục Sính cảm thấy giờ phút này cô giống hệt một đứa trẻ đơn thuần mà lại tốt đẹp như vậy!

"Em mộng xuân?"

Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt, không hiểu ý tứ trong lời nói hắn là gì!

Lục Sính nắm lấy tay cô ấn đến đùi mình, ẩm ướt dinh dính, Tô Tịch Nhan cúi đầu nhìn, liền thấy trên đùi hắn ướt hơn phân nửa.

Có chút mất tự nhiên, Tô Tịch Nhan vừa bực lại vừa giận chính mình.

——————

Cầu heo heo.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương (1-121)