Có phải phía trước em đã dự mưu hảo?
← Ch.024 | Ch.026 → |
Tô Tịch Nhan thấy hắn bất động, lớn gan liền kéo lấy tay hắn.
"Đi nha?"
Lục Sính nga một tiếng, đi theo cô trở về phòng.
Vừa tắm rửa vừa buồn bực, Lục Sính trong lòng bồn chồn.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tô Tịch Nhan trần trụi ⓣ·𝐡·â·𝖓 t·𝐡·ể đi vào.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tô Tịch Nhan đi từng bước đến trước mặt Lục Sính, duỗi tay ôm lấy hắn.
Lục Sính cúi đầu nhìn cô, Tô Tịch Nhan 🦵·ⓘế·Ⓜ️ ⅼ.ℹ️.ế.〽️ môi nhón mũi chân ♓_ô_n ⓗ.ô.n ↪️.ổ hắn.
Từ cổ một đường ♓ô*n đến chỗ dương v*t, một đôi tay nhỏ nắm lấy dương v*t hút l_iế_𝐦.
Lục Sính nhìn cô biểu hiện, trong lòng vừa hoảng vừa bức, cảm giác đại sự thật không ổn.
dương v*t bị 👢ı·ế·𝖒 ngạnh, Tô Tịch Nhan đứng lên đôi tay ôm bả vai hắn.
Lục Sính nhìn xem, duỗi tay đem cô ôm lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tịch Nhan cắn 𝖈ắ-п 𝐦-ô-ı: Em muốn anh."
Lục Sính liền cảm giác trong đầu chính mình oanh một tiếng, thần sắc đều là không dám tin tưởng.
Chậm rãi nhắm mắt lại ⓗ·ô·𝓃 ɱô·❗ cô, Lục Sính có cảm giác không quá chân thật.
Một đường 𝖍ô-𝓃 xuống dưới, chút chút lại hút 𝖑-❗ế-𝐦.
Lục Sính chịu không nổi: "🎋ẹ_𝓅 𝒸ⓗ_ặ_🌴 eo anh!"
Tô Tịch Nhan không mở miệng, hai chân đặt bên eo hắn.
Tiểu huyệt sớm đã ướt đẫm, dương v*t đỉnh vài cái liền cắm đi vào.
Lục Sính nhìn xem cô, Tô Tịch Nhan nhắm mắt lại 𝖗.ê.ⓝ ⓡ.ỉ lên.
Đôi tay đỡ cô bẻ thí ra, Lục Sính thấp giọng mở miệng: "Nói đi nói xem em rốt cuộc làm sao vậy?"
"Em không như thế nào cả, chính là em nhớ anh thôi."
Lục Sính quan sát thần sắc cô, nhìn không giống như là nói dối.
"Muốn anh thao em sao?"
Tô Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, xem đến Lục Sính đều ngây dại.
Trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì, cảm giác giống hệt như đang nằm mơ.
Ôm cô thao lộng lên, thanh âm 𝖗ê●𝐧 r●ỉ của cô ngày càng lớn.
Vừa đi vừa thao lộng, hai người đi tới trước gương.
Từ trong gương có thể nhìn đến chỗ g*❗🔼*ο ⓗ*ợ*🅿️ của 2 người.
Lục Sính chuyển động †*ⓗâ*𝓃 ✞𝖍*ể một chút:
"Mở mắt ra nhìn trong gương đi."
Tô Tịch Nhan mở mắt, hơi hơi ghé mắt nhìn thấy cảnh sắc bên trong.
dương v*t cắm ở tiểu huyệt chính mình.
Xem đến có chút mất tự nhiên, Tô Tịch Nhan ghé vào trên vai hắn.
"Mắc cỡ lắm."
Lục Sính trong mắt đều là ý cười:
"Chính em cầu anh thao, em liền không mắc cỡ?"
Tô Tịch Nhan không hé răng, dương v*t ♓u-𝖓-ⓖ ⓗ-ă𝐧-🌀 đỉnh vào trong một chút.
"Cẩu đồ vật, em tốt nhất đừng làm trò, bằng không anh sẽ lộng ↪️·h·ế·t em"
Tiền sử nhiều đếm không xuể, Lục Sính quá hiểu biết cô.
Tô Tịch Nhan cứng lại rồi, cảm thấy chính mình làm cái gì cũng đều sẽ khiến cho hắn hoài nghi.
Lục Sính không nói nữa, động tác bắt đầu đại khai đại hợp.
Cũng liền mười mấy phút, Tô Tịch Nhan mặt mũi trắng bệch, kêu bụng đau.
Lục Sính rút dương v*t ra, tiểu huyệt trào ra một bãi 𝐦●á●𝐮.
"Sao lại thế này?"
Tô Tịch Nhan kinh nguyệt ngày mấy tới Lục Sính đều biết.
Cô lắc đầu, ôm bụng ai uiii.
Ôm cô vào phòng ngủ, vội vàng gọi Lục bá thỉnh bác sĩ.
Sau đó bác sĩ nói cho Lục SínhSính biết Tô Tịch Nhan đẻ non.
Lúc ấy Tô Tịch Nhan đều ngây ngẩn cả người, bởi vì cô không biết chính mình mang thai, bằng không nói cái gì cũng sẽ không chủ động như thế.
Cư nhiên, Lục Sính lại hiểu lầm, cho rằng cô cố ý muốn đem hài tử lộng rớt.
Một loạt biểu hiện kì quái phía trước của cô, đại hiến ân cần cầu thao, nói cô không phải cố ý, Lục Sính như thế nào sẽ tin tưởng.
Lục Sính vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Tô Tịch Nhan, làm cô giật mình một cái.
Tiễn bác sĩ đi, Lục Sính cười tủm tỉm trở về.
Tô Tịch Nhan sợ muốn ⓒ♓ế-t, suy yếu mở miệng:
"Lục Sính, em không biết chính mình mang thai, em thề."
Lục Sính nheo nheo mắt, Tô Tịch Nhan lại nói:
"Em còn muốn chấp chưởng sinh ý của Tô gia, tuyệt đối sẽ không cố ý đem hài tử đánh rớt. Nói nữa, em nếu là không nghĩ muốn hài tử, có thể đi bệnh viện làm rớt, hoặc là uống thuốc mà!"
Trong phòng an tĩnh xuống dưới, Tô Tịch Nhan nhìn vẻ mặt của hắn khẩn trương muốn ⓒ_𝐡ế_t.
Lục Sính hừ lạnh một tiếng:
"Giải thích nhưng thật hợp tình hợp lý, phía trước liền dự mưu hảo rồi sao?"
← Ch. 024 | Ch. 026 → |