Ta không phải là ngựa giống?
← Ch.105 | Ch.107 → |
Trình Lệ mỗi bước đều lưu luyến mà đi trở về phòng, cửa phòng vừa đóng lại, Lục Dũng Đường liền mở miệng:
"Tịch Nhan, ta biết chuyện lúc trước là ta đã làm không đúng, hiện tại ta tới để xin lỗi ngươi......"
Có thể làm đại soái cao cao tại thượng đến tận cửa để xin lỗi mình thì có thể thấy được ông ấy bị Lục Sính bức đến mức nào a. Cô nghe xong thì cắn cắn môi, cúi đầu không nói một lời.
Lục Dũng Đường lần này đến tìm cô thứ nhất là muốn hóa giải ân oán, thứ hai là ông ấy hi vọng cô có thể đi khuyên nhủ Lục Sính một chút.
Nghe đến chuyện muốn cô đi khuyên Lục Sính cô liền bĩu môi tỏ ý không muốn. Lục Hạo không biết nghĩ như thế nào, cư nhiên lại quỳ xuống.
Cô thấy thế thì bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng quay người sang hướng khác. Lý phó quan nhìn hết thảy một màn này nhưng vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Đối mặt với những gì đang diễn ra trước mắt, cô suy xét đến không phải là quan hệ cha con Lục gia sẽ như thế nào, mà ý nghĩ đầu tiên chính là mẹ con cô sẽ ra sao đây.
Sau một phen cân nhắc kĩ càng, cô vẫn là không đi gặp Lục Sính mà chỉ viết cho hắn một phong thơ.
Nội dung cũng không nhiều lắm, chỉ vỏn vẹn năm chữ: Gia hòa vạn sự hưng.
Lục Sính sau khi nhìn thấy thì lật qua lật lại nhìn mấy chữ này, sau đó thì đem bức thư gắt gao bốp chặt trong lòng bàn tay.
Kỳ thật hiện tại hắn đang cấp bách cần sự trợ giúp, đặc biệt là ở phương diện quân sự, tuy là hắn đã chiếm lĩnh được Hoài Châu tự mình xưng đại soái, nhưng lại không có được sự tán đồng từ phía trên.
Quân đội muốn thảo phạt hắn lại rất nhiều, nếu lúc này có thể cùng phụ huynh (cha và anh trai) giảng hòa thì thế cục chắc chắn sẽ có biến hóa rất lớn.
Nếu như hợp hết quân lực trong tay hắn cùng Lục Dũng Đường và Lục Hạo lại, thì trong tay họ liền có đến mấy chục vạn nhân mã.
Phía trên chắc chắn sẽ e ngại số lượng binh mã này mà cấp cho hắn cái thân phân đại soái danh chính ngôn thuận, Hoài Châu liền sẽ không còn bốn bề đều là thù địch.
Lục Sính trằn trọc một lúc rồi mở miệng:
"Cô ấy có còn nói cái gì nữa không?"
Lý phó quan lắc lắc đầu:
"Phu nhân vẫn luôn thực bình tĩnh."
Lục Sính cười khẽ:
"Ta có cơ trí thế nào cũng không bằng được cô ấy, cái nha đầu kia thực sự rất cơ linh a."
**cơ linh: thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
Lục Sính nói xong liền xoa nhẹ mặt mình rồi nói:
"Ngươi có việc vội gì thì cứ đi làm đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."
Sau khi Lý phó quan đi ra ngoài, hắn liền quay về phòng khách nằm nghỉ một hồi, trong lòng thực không thể nào bình tĩnh lại được.
Từ khi Tô Tịch Nhan rời đi đến nay, hắn chưa từng có hôm nào mà nghỉ ngơi thật tốt cả, khi Lục Dũng Đường đánh ngất hắn, lúc này hắn mới có được một giấc ngủ đàng hoàng a.
*******
Ngày kế ba phụ tử Lục gia ngồi chung một bàn ăn cơm sáng, Lục Sính vẻ mặt vẫn lạnh băng còn Lục Hạo thì đầy mặt ấy nấy.
Lục Dũng Đường thấy thế cũng không nói gì, ông chỉ cầu cho Lục Sính không cần động bất động liền móc súng ra thì ông đã a di đà phật lắm rồi, chứ không trông cậy vào hắn sẽ tươi cười chào đón đâu a.
Một bữa cơm mà không ai nói với nhau câu gì, sau khi ăn xong Lục Sính liền đứng dậy muốn rời đi, Lục Dũng Đường liền gọi hắn lại nói muốn tâm sự một chút, Lục Sính nghe thế thì thái độ không tốt chút nào.
Lục Dũng Đường đối với cái nhi tử này của mình một chút biện pháp cũng không có. Từ nhỏ đến lớn Lục Sính đều không để người cha như ông vào trong mắt.
Lần này cũng là ông cầu hắn hãy nhận sự hỗ trợ binh lực cùng tiền từ mình thì hắn mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà nhận lấy a!
Sau khi nói xong chính sự, Lục Dũng Đường liền nói nói đến chuyện hương khói Lục gia.
Lục Hạo đã có bốn cái nữ nhi, đến nay vẫn luôn không có nhi tử, hiện giờ lại thành phế nhân, nên trọng trách nối dõi tông đường chỉ có thể trông cậy vào trên người Lục Sính mà thôi.
Nhưng bên người Lục Sính lại chỉ có một cái nữ nhân là Tô Tịch Nhan, mấy năm thì mới sinh được một cái nha đầu, giờ ông trông mong đến đỏ mắt muốn ôm tôn tử a.
"Ta đang nói chuyện con có lo tập trung nghe không đấy?"
"Nghe thấy được."
"Vậy thì nhanh chóng lên, hiện giờ thời đại này không có phân biệt đích thứ chi phân gì cả, con cứ nắm chặt để ta bế tôn tử là được."
Ông chỉ có hai người con trai này thôi a, còn nữ nhi thì có không ít, di thái thái cũng phải đến hai con số.
"Ông gấp cái gì chứ?"
"Ngươi?"
Lục Sính nhìn cha mình một cái rồi nói:
"Nếu có sốt ruột quá thì ông liền tự mình sinh đi, cũng không phải là ông không có cái công năng này đâu nha!"
Lục Dũng Đường bị hắn làm cho tức đến nói không nên lời:
"Cút cho ta, ngươi là cái đồ vương bát đản, cái đồ lưu manh thiếu đánh, ngươi cút đi......"
Lục Sính lười biếng mà đứng dậy:
"Ta có thể đảm bảo lúc còn sống sẽ cho ngài được bế tôn tử mà, đừng có mà thúc giục nữa, ông cho rằng ta là ngựa giống sao? Mỗi ngày lòi ra một đứa giống như ông vậy à?"
Lục Dũng Đường bị tức đến muốn bốc khói, nhìn nhìn khắp nơi, rồi cầm lấy chén trà ném qua người hắn.
Lục Sính một phen chụp được còn không quên nói mát một câu:
"Một phen tuổi rồi mà hỏa khí còn lớn như vậy?"
"Ngươi cút cho ta, đừng có để cho ta thấy mặt ngươi nữa."
← Ch. 105 | Ch. 107 → |