Rời khỏi Trì Châu
← Ch.067 | Ch.069 → |
Dương Thư Phàm không nói gì mà nhìn cô liếm liếm môi. Cô thấy thế liền đem bộ ngực no đủ của mình dán ở trên người hắn rồi cọ cọ vài cái. Hắn cúi đầu nhìn nhìn, cô vẫn tiếp tục ở trên người hắn mà đốt lửa.
"Đêm còn dài mà, ngươi là tính muốn cùng ta đứng như vậy vượt qua sao? Không bằng chúng ta đi đến giường nói chuyện nhân sinh đi, ngươi thấy như thế nào?"
Dương Thư Phàm lại híp híp mắt, cô hướng hắn vứt cái mị nhãn.
"Ngươi sợ à?"
Dương Thư Phàm khinh thường mà cười cười, không nói một lời mà chặn ngang đem cô bế lên, quăng lên giường. Cô thấy thế thì cười khanh khách lên, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Dương Thư Phàm nhịn không được liền nhào tới, cô cười ngâm ngâm mà trốn tránh móng vuốt hắn.
Vồ hụt vài lần khiến hắn phát cáu mà mắng:
"Tiểu kỹ nữ, ngươi đây là muốn cùng ta chơi trò dụng cự còn nghênh à?"
* Dục nghênh còn cự / Dục cự còn nghênh: muốn nghênh còn cự / muốn cự còn nghênh: muốn mà còn làm điệu bộ
Cô chỉ cười cười, đem bàn tay cách quần áo mà sờ soạn ngực mình:
"Ngươi không cảm thấy như vậy càng kích thích hơn sao?"
Dương Thư Phàm lại lần nữa nhào tới, cô liền cầm lấy cái gối ném qua chỗ hắn. Cái gối bị hắn bắt được ném lên giường, lại lần nữa ngẩng đầu, thấy cô đang giơ súng chỉa về phía mình. Đồng tử liền không ngừng mở rộng, hắn giơ tay sờ sờ khẩu súng bên hông mình.
Không để hắn có cơ hội móc súng ra cô đã "Bùm" một tiếng vang lên. Sạch sẽ mà lưu loát bóp cò, vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng được mà thẳng tắp ngã trước mặt cô.
Sợ hắn chưa chết, cô còn bắn vào đầu hắn một phát nữa. Thân thể Dương Thư Phàm run rẩy không đến vài cái liền nhắm hai mắt lại.
Ngơ ngác nhìn hắn ngã trên đất, cô run rẩy mà cầm chặt hai tay mình. Đây là lần đầu tiên cô giết người, có chút nghĩ mà sợ hãi. Cô không trốn đi, mà là đem thi thể Dương Thư Phàm dấu xuống dưới gầm giường mình. Trong phòng khôi phục yên lặng, cô ngồi trên giường mà phát ngốc.
Hiện tại cô không thể rời đi ngay, mà phải đợi ba ngày sau, đây là kế hoạch mà cô cùng đại ca, nhị ca định ra. Bất động sản trong tay cô còn chưa được dời đi xong, nếu lúc này cô chạy trốn, mọi việc chắc chắn sẽ bại lộ.
Cô không thể để kế hoạch tốt như thế bị phá hủy trong gang tấc, kiếm củi ba năm mà thiêu trong một giờ được.
Liên tiếp hai ngày liền cô không lộ diện, ăn cơm ngủ nghỉ đều là ở trong phòng giải quyết. Tới ngày thứ ba vào ban đêm, nhị ca tới đón cô ra ngoài.
Cô cũng không đem chuyện mình giết Dương Thư Phàm nói cho hắn biết. Lúc chui lỗ chó ra ngoài cô còn không quên một phen phóng hỏa đốt phòng ngủ của mình.
Tiểu Lục đã bị thuốc mê làm choáng váng đã được cô dời đi phòng khác trước đó, để bảo đảm thế lửa sẽ không lan qua chỗ cô ấy.
Nhị ca suốt đêm lái xe mang theo cô cùng Nha Nha rời khỏi Trì Châu. Còn về đại ca cô thì trước đó anh ấy đã được điều đi Bắc Quận, cô rời Trì Châu cũng không quá lo lắng cho hắn.
Xe chạy liên tục hai ngày mới ngừng lại, từ xa xa đã thấy được Hoài CHâu đang gần trong gang tấc, cô liền nhẹ nhàng thở ra.
Hoài Châu này cách Trì Châu khá xa khoảng hơn hai ngàn dặm đường. Khi xe chạy vào thành, cô ở trong xe một bên ôm Nha Nha một bên quan sát tình huống bên ngoài.
Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn hai ngày, Nhị ca cô liền đến Tô Giới thuê phòng ở, cùng mua sắm một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó ba người liền dọn vào phòng ở mới thuê được.
Đến Hoài Châu ngày thứ ba, lúc đi trên đường mua một ít đồ đạc, cô mơ hồ như là thấy được bóng dáng Lục Sính.
"Em đang nhìn cái gì vậy?"
Cô nhìn nhìn:
"Nhị ca, anh xem bóng dáng người đó có giống Lục Sính không?"
Tô Cảnh Hành theo phương hướng ngón tay cô chỉ mà nhìn lại, sau đó liền kinh ngạc.
"Để anh qua đó nhìn xem."
Cô một phen kéo hắn lại: "Không cần."
Cô nghĩ nếu thật là Lục Sính, cô cũng không nghĩ muốn cùng hắn nhận nhau.
Tô Cảnh Hành nghe cô nói thế liền không đi qua đó, hai người mua một ít đồ vật rồi ôm Nha Nha trở về nhà.
"Nhị ca, hay là chúng ta rời khỏi Hoài Châu đi!"
Tô Cảnh Hành cảm thấy cô đây là điên rồi:
"Em sao lại sợ thấy Lục Sính như vậy? Lại nói đó cũng chỉ là một cái bóng lưng thôi, có phải hay không cũng không dám chắc được! Còn nữa, Trì Châu cách Hoài Châu hơn hai ngàn dặm, liền tính là hắn trôi theo con sông cũng không thể đến được nơi này mà."
Cô không phải sợ thấy Lục Sính, mà là quãng đời còn lại không nghĩ muốn cùng hắn có bất luận cái quan hệ gì với nhau nữa. Ngẫm ngẫm cũng cảm thấy nhị ca nói có lý, liền bỏ chuyện này ra sau đầu.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |