Cô ấy không có câu dẫn ta
← Ch.062 | Ch.064 → |
"Lục bá, còn không đem rượu đưa lên đây?"Lục Hạo nói.
Lục bá liền mang một vò rượu ngon bưng lên bàn, rót cho mỗi người một ly. Cô cúi đầu có chút xuất thần mà đánh giá ly rượu trước mặt mình.
Dương Thư Phàm giơ ly rượu lên, nói vài câu khách sáo rồi mời mọi người cùng nâng ly lên uống cạn.
Cô không muốn uống, nên giả vờ cầm ly lên nhấp môi, làm động tác như giả vờ uống. Mới ăn được một chút đồ ăn, Trương Mẫn lại cầm ly lên mời rượu.
Sau đó ba cái di thái thái cũng thay phiên nhau mời rượu. Cô tự biết tửu lượng của mình là có thể uống bao nhiêu, nên giả vờ uống một ly, rồi nói dối rằng mình đã uống quá nhiều, muốn xin phép được về phòng nghỉ ngơi.
Nghe thấy cô nói cô đã uống quá nhiều, nhưng Trương Mẫn cùng mấy người trong bàn vẫn cứ mãi mời rượu mình, cô lập tức phát giác chuyện này có chút không thích hợp.
Lại uống thêm nửa ly, cô trực tiếp ghé vào trên bàn nằm.
Lục Hạo nhìn cô, rồi đưa cho Má Vương một ánh mắt, má Vương hiểu ý liền đỡ cô đi xuống.
Trở về phòng, má Vương cởi hết quần áo để cô thoát trần như nhộng, rồi đắp chăn lên cho cô và đi ra ngoài.
Một khắc kia khi cửa bị đóng lại, cô đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt không có chút gì là say rượu. Đều đã đến nước này rồi, cô nếu là còn không rõ Lục Hạo đang tính toán chuyện gì, thì thật là uổng phí cô sống mười mấy năm.
Ánh mắt lạnh lùng mà giả vờ gọi má Vương:
"Má Vương, má Vương, ta khát nước a......"
Má Vương đang đứng thủ ở cửa, nghe tiếng cô gọi liền đi vào.
Bà đổ một chén nước rồi đưa đến trước mặt cô.
Mặt cô hồng hồng, ánh mắt lờ đờ, mê ly nhìn má Vương.
"Má Vương, ta choáng váng đầu quá, ta muốn tắm rửa, bà chuẩn bị nước cho ta đi."
Má Vương chuyển mắt nhìn qua đồng hồ trên tường, vâng một tiếng rồi đi vào phòng tắm. Cô ở trên giường nhanh chóng mặc lại quần áo của mình rồi cầm theo ấm trà đi theo vào trong.
Má Vương đang lấy nước, cô đi chân trần chầm chậm đến phía sau bà ấy rồi giơ ấm trà lên hung hăng nện vào ót bà ta.
Một cú đánh này liền đem má Vương đập đến hôn mê bất tỉnh. Rồi cô thật bình tĩnh mà kéo bà ấy quay lại giường, cởi hết quần áo, đem tóc bà ấy tản ra, xong xuôi còn đem chăn trùm lên.
Hơn mười giờ, Lục Hạo mang bộ dáng say khướt đi vào. Trong phòng một mảnh đen nhánh, hắn sợ làm kinh động đến cô nên cũng không bật đèn.
Cởi bỏ quần áo thưa thớt trên người rồi leo lên giường, ôm thân hình trơn bóng mà gặm cắn. Tay lần mò xuống sờ sờ tiểu huy*t, hắn đã gấp không thể chờ nổi mà cắm dương v*t vào.
Cô tránh ở bồn hoa bên dưới cửa sổ mà lạnh lùng nhìn, ước chừng qua mười mấy phút, Trương Mẫn liền mang theo một đoàn người đi lại đây.
Cửa cũng không gõ mà là trực tiếp phá cửa xông vào. Cô thấy thế liền cười lạnh.
Hừ, thì ra là toàn bộ cái nhà này đều liên hợp lại tính kế mình, thật là có ý tứ mà. Đèn được mở lên, cô lén lút đi vào, đứng ở sau cùng trong đoàn người.
Trương Mẫn mới vào liền gầm lên:
"Ta nhìn liền biết ngươi là cái đồ không an phận mà, không nghĩ tới ngươi còn không biết xấu hổ như thế, lại dám câu dẫn chính đại bá của mình......"
Lục Hạo liền gầm nhẹ:
"Cút ra ngoài, cô ấy không có câu dẫn ta."
Trương Mẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy nữ nhân đang nằm dưới thân nam nhân của mình liền cả kinh, một chữ cũng không nói ra được.
Lục Hạo theo ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà quay đầu nhìn lại, này vừa nhìn thấy, tức khắc nhíu chặt mày.
Má Vương mê mang nhìn bốn phía, phát hiện chính mình đang ở dưới thân Lục Hạo liền kinh hô một tiếng.
Lúc này cô mới từ đằng sau đám người đi ra:
"Phát sinh chuyện gì thế? Các ngươi như thế nào đều ở trong phòng ta?"
Trương Mẫn nhìn cô đi đường lảo đảo, lắc lư đứng không vững, lại quay đầu nhìn lại má Vương đang nằm trên giường, có cảm giác như chính mình đã bị má Vương tính kế.
Cô a một tiếng, vội vàng dời mắt đến giường:
"Các người, các người, sao các người lại có thể ở trên giường ta mà làm loại chuyện này?"
Lục Hạo cứng đờ người, những người khác cũng một đám không dám hé răng.
Dương Thư Phàm nheo nheo mắt, nắm tay không khỏi nắm chặt.
Cô thì thở dài:
"Đại ca, anh nếu là nhìn trúng má Vương liền nói một tiếng với ta, ta sẽ không nhường người cho đại ca sao, giờ ngài nhìn một chút cái chuyện này nên giải quyết thế nào đây, nếu là mọi người đều đã biết hết rồi, vậy thì cứ để cho má Vương lên làm tứ di thái đi!"
Nói xong cô xoay người đi ra ngoài. Phía sau liền truyền đến tiếng Lục Hạo thẹn quá hóa giận mà gào:
"Cút. Đều cút đi ra ngoài hết cho ta."
← Ch. 062 | Ch. 064 → |