Tình hình đêm thất tịch (1)
← Ch.154 | Ch.156 → |
Chuyện này... Vị Thiếu Quân vì sao không thương lượng cùng mình? Hắn không muốn để cho mình biết? Đúng rồi, chuyện Mộ Dung Phiêu Phiêu dùng để uy hiếp Vị Thiếu Quân chắc chắn cũng là chuyện này, nhưng vì sao? Chuyện mà ngay cả Mộ Dung Phiêu Phiêu, mình lại không biết?
Hắn không tin tưởng mình sao? Cảm thấy được mình sẽ cản trở hắn, sẽ không để ý đến suy nghĩ của hắn sao? Thực tế đâu? Mình quả thật cũng làm như vậy, đối với hắn nói đạo lý này, hắn cũng không phản bác, chính mình cứ cho đó là đúng, cho rằng trở lại Vị Tất Tri mới là lựa chọn tối nhất đối với hắn.
Có lẽ có một chuyện mà Mộ Dung Phiêu Phiêu nói đúng, bản thân mình chẳng hề hiểu hắn, nhưng mà... bởi vì hắn cứ thuận theo nên khiến mình sinh ra lỗi giác rằng hiểu hắn, kỳ thật, hắn vẫn luôn mong mỉnh vui vẻ thôi.
Tối hôm đó, Hách Liên Dung trằn trọc khó ngủ, trong đầu đều lấp đầy chuyện này. Nàng muốn ủng hộ Vị Thiếu Quân, nhưng là... không biết vì sao, trong lòng vẫn dường như cảm thấy không ổn, có thể bởi vì Vệ Vô Hạ, nàng từ trước đến nay vẫn không tin nhiệm hắn, bọn họ đã từng cùng nhau cố gắng làm một chuyện, nhưng bây giờ...
Lăn lăn lộn lộn gây sức ép đến tận hừng đông, Hách Liên Dung không chút tinh thần thức dậy, cả ngày đều không yên lòng, tới giờ dùng cơm chiều cũng không muốn đi, mới lại nhớ ra thế nhưng đã quên thông báo với Vị Đông Tuyết một tiếng, bảo nàng không cần lo lắng chuyện nhập cung.
Cố gắng nâng cao tinh thân đi tới đại sảnh, nên đến thì cơ bản đều đã đến hết rồi, lão phu nhân, Nghiêm thị, Hồ thị, Vị Xuân Bình, Vị Thủy Liên...... Ai?
Hách Liên Dung lập tức chuyển tầm mắt đến người đang ngồi bên phải thượng vị, "Đại tỷ?"
Nàng bị mất trí sao? Vị Xuân Bình từ nửa tháng trước đã rời đi, hiện tại ngồi kia là ai chứ? Ảo giác sao?
Vị Xuân Bình bình tĩnh thong dong, tựa như nàng chưa bao giờ rời đi vậy, gật gật đầu với Hách Liên Dung, "A Dung, muội mau sai người thông báo với phòng bếp một tiếng, trông đồ ăn đừng cho hành."
Hách Liên Dung nhất thời còn chưa hiểu được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng sai người đi thông báo với phòng bếp, Vị Thủy Liên nhìn Vị Xuân Bình không chút hay ho nói: "Tỷ mang Phiêu Phiêu đi nhiều ngày như vậy, cũng không thống báo cho muội lấy một tiếng, muội ấy lỡ..."
"Cái gì mà ta mang nàng đi!" Vị Xuân Bình cũng nõng nảy, cắt ngang lời Vị Thủy Liên."Đã nói bao nhiêu lần, là chính nàng ta nửa đường chạy tới, muốn xen vào thì muội cứ đến nói với nàng ấy! Nói với ta làm gì? Muội muội kia của chồng muội giống như hầu tử ấy. Ta có bao nhiêu mắt để mà đi quản được nàng ta?"
Nghe xong lời của Vị Xuân Bình, Hách Liên Dung không khỏi nhăn mặt lại. Mộ Dung Phiêu Phiêu... cư nhiên lại chạy? Chạy đi đâu? Chẳng lẽ còn chưa trở về? Hẳn sẽ là không. Nàng đối với Vị Thủy Liên không để nàng tiếp cận Vệ Vô Hạ còn bất mãn. Như vậy....
Hách Liên Dung khống chế bản thân không cần nghĩ loạn. Được rồi, cho dù cô gái nhiệt huyết đi tìm Vị Thiếu Quân, vậy có thể làm gì? Hành vi kia là của chính nàng, có liên quan gì đến Vị Thiếu Quân, mình nên tin tưởng Vị Thiếu Quân mới đúng.
"Sao còn chưa ăn cơm..." Vị Thu Cúc tới muộn, bước vào trong sảnh, thấy Vị Xuân Bình cũng hoảng sợ, "Đại tỷ?"
Vị Xuân Bình đột nhiên đứng lên, đi về Vị Thu Cúc, khoát lên tay nàng, thần tình bất bình, "Thu Cúc, muội thử đoán xem."
Vị Thu Cúc không quen, tránh khỏi tay Vị Xuân Bình, ngồi vào vị trí."Sao vậy?"
"Sao vậy? Ai! Đoán rằng muội không biết!" Vị Xuân Bình mười phần phô trương, đợi cho đến khi Vị Thu Cúc xem thường, mới vạn phần oán giận nói: "Thu Cúc, Tử Hiên vẫn luôn luôn tại quê nhà bên kia?"
Vị Thu Cúc "ân" một tiếng, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ta cùng với nha đầu Phiêu Phiêu sau khi rời đi, nhàn đến vô sự qua về quê nhà Tề Huyền ngụ ở một thời gian, nghe lão gia người ta nói, Tử Hiên đâu chỉ nạp thiếp, còn mời khách đến bái đường, mấy chuyện này... muội cũng không biết đi?"
"Cái gì?" Vị Thu Cúc "đùng" nhảy lên, "Tỷ nói thật chứ?"
"Kia còn giả được!" Vị Xuân Bình quên bản thân cũng chỉ "nghe nói", sinh động như thật nói lại những chuyện đã qua, hỉ tự thế nào quang cảnh ra sao, giống như nàng đã bước vào cảnh giới kỳ huyễn vậy.
Này còn rất cao! Phải biết rằng thê là thê, thiếp là thiếp, một người nam nhân không có chính thê, cho dù có nạp bao nhiêu tiểu thiếp vẫn được xem như độc thân; ngược lại, một nam nhân mà lão bà đã chết, cho dù thiếp thất thành đàn thì cũng là người không vợ. Bởi vậy có thể thấy rằng thê cùng thiếp căn bản không ở cùng một mức độ có thể so sánh, mà bái đường, cũng chỉ ở thời điểm cưới thê mới tiến hành, thông báo với người bên ngoài, mà khi thiếp thất vào cử còn có thể phải đi cửa phụ.
Vị Thu Cúc lúc ấy liền rối loạn, không nhịn được bước đi bước lại trong đại sảnh, ngón tay vò nát chiếc khăn, không muốn tin tưởng, nhưng lại không thể bỏ qua lời thề son sắt của Vị Xuân Bình.
"Không được... Không được! Ta phải lập tức quay về Tề Huyền!"
Vị Thu Cúc từ trước đến nay luôn hấp tấp, vừa nói đến đây, thân mình đã lao ra khỏi đại sảnh, Vị Xuân Bình ở phía sau hô hai tiếng, chân cũng chẳng hề động đậy, thẳng tới khi không còn thấy thân ảnh Vị Thu Cúc, mới cảm thán lắc đầu, "Nha đầu kia, từ nhỏ đã xúc động."
Lão phu nhân có chút hoài nghi nhìn Vị Xuân Bình, "Cháu nói đều là thật? Thu Cúc từ trước đến nay vốn xúc động, cháu đừng có nghe gió lại tưởng mưa, khiến nó chạy quãng đường xa về nháo loạn."
"Bà nội, cháu cũng vì muốn tốt cho Thu Cúc." Vị Xuân Bình bỏ qua vấn đề của lão phu nhân, "Tử Hiên chơi đùa tiểu thiếp trong phòng lão gia, còn có thai, nếu sinh ra là nam, tương lai Thu Cúc dù có muốn trở về cũng chẳng thể về được."
Lời này vẫn có chút đạo lý, lão phu nhân mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng cũng không ngăn Vị Thu Cúc rời đi, Vị Xuân Bình nhưng thật ra tâm trạng có vẻ không tồi, sau khi Vị Thu Cúc suốt đêm rời khỏi Vị phủ, đến Tri Thu uyển dạo một vòng, sau đó nói với Hách Liên Dung: "Hiện tại Thu Cúc đi rồi, Tr Thu uyển liền bỏ không, tỷ không ở cùng bà nội, đỡ phiền đến bà, liền ở tại Tri Thu uyển là được."
Hách Liên Dung không cự tuyệt, thứ nhất vấn đề Vị Thu Cúc không phát nhất thời có thể giải quyết được, sắp tới sẽ không trở về, thứ hai sao... Ý đồ của Vị Xuân Bình đã quá rõ ràng, mặc kệ Tống Tử Hiện thật ở quê nhà bái đường cũng tốt, không bái cũng tốt, Vị Thu Cúc đều phải đi. Nếu Vị gia chỉ có thể chứ được một nữ nhi về ở lâu dài, như vậy, Vị Xuân Bình hy vọng người lưu lại là nàng.
"Nhị tẩu!" Vị Đông Tuyết từ phía sau vượt lên trước Hách Liên Dung, nhìn thấy bốn bề yên lặng, lôi kéo nàng đi nhanh vài bước, "Nhị tẩu, chuyện kia của muội...."
"Yên tâm đi." Hách Liên Dung bởi vì khúc nhạc đệm đêm nay đã quên mất thông báo cho Vị Đông Tuyết, vội vàng an ủi: "Chuyện kia cứ để tẩu lo, muội không cần lo gì cả, tới ngày sơ tuyển, muội cứ qua đó xã giao chút là được, tẩu đã cùng Vệ Vô Hạ nói rồi, sẽ không để muội thông qua sơ tuyển, đến lúc đó, muội lại có thể tự chọn hôn phối."
Vị Đông Tuyết nhẹ nhàng thở phào, lại có chút lo lắng, :Nhưng mà Trần công tử bên kia... có thể hay không từ bỏ?"
Này quả thật là vấn đề cần lo lắng, Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt, dù sao Vị Đông Tuyết cùng Trần Bình Phàm không có tình cảm trụ cột, Trân gia đến đây cầu hôn khẳng định cũng là keeys quả do mẫu thân Vị Đông Tuyết cho toàn, nếu biết Vị Đông Tuyết sắp tham gia tuyển chọn, lập tức sẽ từ bỏ chuyện cầu hôn cũng không phải không có khả năng.
Nếu Vị Thiếu Quân có ở đây thì tốt rồi.
Hách Liên Dung vô thức có ý tưởng này, hắn luôn luôn có chút kỳ chiêu quái thcs, có hắn, liền không có không thể nghĩ ra cách nào đó.
"Nhị tẩu?"
Hách Liên Dung lấy lại tinh thần, cười cười, "Vậy đi, tẩu bào bà mối bên kia cứ từ từ, qua vài ngày nhị ca muội hẳn đã trở về, chúng ta tìm hắn thương lượng chút xem sao."
Vị Đông Tuyết cũng không có biện pháp hay nào, gật gật đầu, kéo tay Hách Liên Dung chậm rãi bước đi, thủy chung có chút phân tâm.
Hách Liên Dung vỗ vỗ tay nàng, "Yên tâm đi, nhị ca muội chắc chắn sẽ có ý hay."
"Muội không lo lắng chuyện này, muội đang nghĩ, khi nào nhị ca mới có thể trở về." Vị Đông Tuyết phiền não hít một hơi, "Nhị ca cũng thật là, nói nửa tháng sẽ về, hiện tại đã hai mươi mấy ngày, quá vài ngày nữa đã là đêm thất tịch, chẳng lẽ ca ấy muốn để nhị tẩu một mình ăn tết hay sao?"
Đêm thất tịch a.... Hách Liên Dung cười khổ một chút, mấy ngày nay nàng vô tình xem nhẹ, hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, hy vọng Vị Thiếu Quân có thể trở về trước đêm thất tịch, nhưng mà... gần như chỉ là hy vọng.
Tại thời điểm nam nhân vì sự nghiệp của hắn mà phấn đấu, nữ nhân của hắn không nên nghĩ tới chuyện gặp mặt, không nên nghĩ chuyện lãng mạn, không nên nghĩ đêm thất tịch.
Cho nên...
"Hắn không về kịp cũng không sao, mặc kệ hắn ở nơi nào, chỉ cần nhớ đến tẩu là tốt rồi."
Hách Liên Dung cười ngọt ngào, trong lòng dù thế nào cũng không... cảm thấy ngọt. Lúc này không có chút tiếng động thông báo thắng lợi, không có được sự thông minh sắc xảo hiểu hết lòng người, hết thảy đều chỉ là sự cam nguyện của nàng, đối với nàng, Vị Thiếu Quân nghĩ thế nào, nàng hiện tại không dám xác định.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |