Đưa ra lựa chọn (7)
← Ch.125 | Ch.127 → |
Vị Thiếu Quân cùng nàng đối diện một lúc lâu không một tia do dự nói:
"Ta rất rõ rang chính mình đối với không phải là tình yêu nam nữ, ta cũng từng nghĩ tới cho ngươi một danh phận, không phải làm thiếp mà là làm vợ, vì ta biết rõ ngươi không thể tìm được nơi nương tựa tốt sau này"
"Vị..... thê? "
bất giác nước mắt Bạch Ấu Huyên cơ hồ trào ra, nhưng nàng vẫn cười gật đầu
"Làm vợ?"
"Đúng vậy, nhưng hiện tại không thể, ngay cả làm thiếp cũng không được "
nhìn thấy nàng khóc, Vị Thiếu Quân cũng không có an ủi, chỉ đứng ở phía trước nhìn nàng
"Bởi vì ta đã có thê tử ."
Nước mắt Bạch Ấu Huyên chảy ra tưởng chừng như vô tận, tựa như đem hết tất cả chua xót ủy khuất của những năm qua khóc ra hết một lần, Vị Thiếu Quân vẫn chờ nàng, đợi nàng bình tĩnh lại dựa vào trên thùng xe xuất thần mới hỏi lại:
"Ngươi về sau có tính toán gì không? "
"Ta?"
Bạch Ấu Huyên lúc này mới hoàn hồn, hơi hơi bình tĩnh lại, đứng lên lau nước mắt nói:
"Ngươi có còn nhớ trước kia ở Đoàn Tụ Các có người kêu Tiêm Hồng cô nương? "
Vị Thiếu Quân suy nghĩ nửa ngày lại lắc đầu, Bạch Ấu Huyên cười cười nói:
"Mấy năm trước nàng đi đến Hoài Nguyên, tuy là làm thiếp, nhưng trước đó mấy tháng chính thê lại bệnh chết, phu quân lại không có cưới người khác, trong nhà nàng cũng coi như có địa vị, ta tính lần này đi nương nhờ nàng trước mắt như thế, sau này lại tính tiếp "
Vị Thiếu Quân gật gật đầu, sờ soạng người nửa ngày mới lấy ra một khối ngọc bội đưa cho nàng:
"Ta... không có thói quen mang theo bạc ..."
Bạch Ấu Huyên cũng không có cầm lấy, chỉ lấy tay chỉ về hành lý của mình:
"Bên trong phần lớn là ngươi cho ta, không có 8 vạn thì cũng là 5 nghìn, dù có đánh gãy chân ta, ta sống cũng không thể tệ được."
Vị Thiếu Quân lại gật gật đầu, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên cùng nàng nói cái gì, bất giác Bạch Ấu Huyên nhịn không được tươi cười vội kêu Đinh Lan lên xe, cùng Vị Thiếu Quân nói:
"Tạm biệt, sau không hẹn ngày gặp lại, đa tạ ngươi hai năm qua đã chiếu cố đến ta, chúc ngươi cùng nhị Thiếu phu nhân bạch đầu giai lão ."
"Ngươi cũng cẩn thận "
Vị Thiếu Quân lui về sau từng bước, nhìn Bạch Ấu Huyên hai mắt đẫm lệ mà trong lòng không khỏi cảm than. Hắn lúc trước nghĩ rất tốt, mà hiện tại lại chậm trễ nàng nhiều năm như vậy. Bạch Ấu Huyên cũng không có buông mành xe xuống mà cùng Vị Thiếu Quân nhìn nhau. Cho đến khi xe ngựa bắt đầu chuyển động, hắn mới nhịn không được hỏi:
"Vệ Thiếu Hạ thay ngươi chuộc thân, ngươi vì cái gì không đi theo hắn? "
"Hắn chuộc thân cho ta, kêu ta đến tìm người.
Ngươi lại đuổi ta đi, kêu ta tới tìm hắn ...."
Bạch Ấu Huyên cười khổ:
"Các ngươi đều là nhân trung long phượng, Bạch Ấu Huyên không xứng, không dám trèo cao..."
Nói xong, nàng buông màng mang theo tia lưu luyến cuối cùng. Biết rằng hai người không thể đi chung trên một con đường.
"Cô nương ..."
Đinh Lan ở trong xe ngựa vội vã nhìn thoáng qua cửa xe phía sau nói:
"Nhị thiếu gia còn chưa đi đâu. Không bằng cô nương quay về cầu xin nhị thiếu gia. Có lẽ hắn sẽ thay đổi chủ ý."
"Cảm tình không phải là thứ có thể cầu xin "
Mắt Bạch Ấu Huyên lại đẫm lệ, nhưng gương mặt nàng lại thập phần bình tĩnh:
"Tâm của hắn không có ở chỗ ta, cho dù cầu được bây giờ cũng không cầu được cả đời.
Đinh Lan, chúng ta tuy là nữ nhân nhưng vẫn muốn có chút tôn nghiêm, tôn nghiêm của một nữ nhân. Như vậy mới có thể khiến cho người khác kính trọng."
Bạch Ấu Huyên lau nước mắt, nhìn không chớp lên màn xe nói:
"Không bằng hiện tại chúng ta nghĩ xem tương lai nên làm cái gì, tay làm hàm nhai. Sau đó, tìm một nam nhân tốt để gả, chung sống cả đời. Làm cho hắn xem ngươi là trân bảo ..... Mặc kệ có hay không tiễn đều hảo.
Như vậy mới là hạnh phúc đi? "
Hạnh phúc? Khi Bạch Ấu Huyên nói xong từ đó trong long nhất định là đã có toan tính. Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ chân chính buông được Vị Thiếu Quân. Buông hết thảy mọi chuyện ở Vân Trữ Thành để đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về nàng, nhưng ít ra không phải là bây giờ ... Không chỉ có nàng, Vị Thiếu Quân cũng thường phân vân suy tính. Hắn vẫn nghĩ chính mình đối với Bạch Ấu Huyên chính là thưởng thức, hai năm qua bên cạnh nàng ít nhiều cũng sinh ra cảm tình. Nhưng hắn hiểu đó chân chính không phải là tình yêu nam nữ, mà hoặc là hữu tình hoặc là thói quen mà thôi.
Tóm lại hiện tại trong long hắn hiện tại có chút lo lắng. Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nghĩ trong long sẽ nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngược lại tâm lại thêm nặng nề.
"Vị huynh"
Vị Thiếu Quân quay đầu lại nhìn thấy Vệ Thiếu Hạ đang bước xuống từ một xe ngựa khác. Vị Thiếu Quân xua tay kêu dừng lại, phân phó xe ngựa quay đầu.
"Vị huynh không đuổi theo Bạch cô nương?"
"Đuổi theo, nhưng nàng đã đi rồi"
Đối với chuyện này Vị Thiếu Quân cũng không có nhiều lời, nhìn đến vết thương trên mặt Vệ Thiếu Hạ bật cười:
"Họ Mộ kia còn ở lại?"
Vệ Thiếu Hạ cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu nói:
"Đi rồi, cũng không biết ở đâu nhảy ra một vị ôn thần ..."
Là loạn hoa đào mới đúng đi! Vị Thiếu Quân nghĩ vậy nhưng cũng không có nói ra.
Cái tên tiểu tử họ Mô kia da thịt trắng nộn, trên người đầy mùi son phấn không nói, lại còn đeo hoa tai. Hắn cảm thấy nam nhân kia thực sự là quá biến thái đi...
"Quay về khách điếm thu dọn chu đáo một chút đồ vật quay về phủ ở đi"
Vị Thiếu Quân miễn cưỡng dựa vào thành xe ngựa thình lình thốt ra lời này làm cho Vệ Thiếu Hạ sửng sốt một lúc.
"Cuộc thi hoa khôi đã kết thúc, nhưng ta chưa thể cho ngươi đi được, phải chắc rằng lá thư này bình yên tới kinh thành mới được, nếu có hồi âm không chừng lại cần dung đến ngươi"
Vệ Thiếu Hạ trầm ngâm một trận:
"đi quý phủ làm phiền như vậy liệu có phiến phức đến huynh không?."
"Ta cũng rất ngại phiền toái"
Vị Thiếu Quân cũng không che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình với Vệ Thiếu Hạ
"Bất quá, tiểu tử kia nói hắn cùng tuần phủ phu nhân có liên quan, việc này có vẻ phiền toái, theo ta biết được lần này tuần phủ phu nhân trở về thăm người thân là tình cờ đi ngang qua, nàng dẫn theo cháu gái của mình đến kinh thành tham gia tuyển phi, còn phải ở lại đây ít nhất hai tháng."
Vệ Thiếu Hạ hơi nhăn mày nói:
"Tuyển phi? Không phải sau khi quan phủ tuyển chọn xét duyệt mới thống nhất chọn một người tiến cung sao?"
"Người ta không phải là có người ở trên sao? Không cần qua tuyển chọn của quan địa phương, trực tiếp tiến vào kinh thành tham gia trận chung kết"
(làm như đá banh ấy, chung kết với chả bán kết =. =) Thần sắc Vệ Thiếu Hạ đột nhiên có chút cổ quái, gật gật đầu:
"Cháu của tuần phủ phu nhân, cũng coi như có chút địa vị."
"Cho nên đừng nhiều lời, tuần phủ phu nhân chưa đi, tên tiểu tử kia có thể cũng sẽ không đi, ngươi ở bên ngoài, khó đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ không tìm ngươi giết người diệt khẩu, ta còn thượng chờ tín đi"
Vị Thiếu Quân hôm qua một đêm không ngủ, buổi sang lại phải chịu nhiều sức ép cơ thế có chút mệt mỏi, ngáp một cái nói:
"Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đến phủ của ta đừng tưởng như là trở về nhà của chính mình, muốn làm gì thì làm đâu. ?"
Vệ Thiếu Hạ cười cười xem nhẹ câu cảnh cáo phía sau của hắn, cười nói:
"Đa tạ Vị huynh quan tâm"
"Đúng rồi, ngươi chừng nào thì cùng Thiếu Dương công chúa có kết quả a~?"
Vị Thiếu Quân nhắm mắt lại hỏi một câu.
"Chính là do náo loạn lần trước dẫn tới hiểu lầm, tại hạ đi qua thăm người quen, Thiếu Dương công chúa cũng có biết người quen đó nên có tình cờ quen biết."
"Cũng không phải là trùng hợp, Thục Ấu Huyên kia còn nhớ rõ ba vạn lượng kia a"
Vị Thiếu Quân nói xong liền nhắm mắt ngủ
"Tới rồi bảo ta."
Vị Thiếu Quân nằm xuống xe ngủ, Vệ Thiếu Hạ liền tựa vào thành xe, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà mạnh mẽ gõ trên đầu gối, khóe miệng mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại mang theo mấy phần nghiền ngẫm.
Này có tính là
"Đắc lai toàn bất phí công phu"
(Công dã tràng???) Mặc kệ như thế nào đi nữa, Vệ Thiếu Hạ lần này cũng không còn đường lui, thống khoái mà đi vào Vị phủ. Đối với việc Vệ Thiếu Hạ tới phủ, hoan nghênh nhất đó chính là lão phu nhân, kinh ngạc nhất là Hách Liên Dung, nàng như thế nào cũng không hiểu tại sao Vị Thiếu Quân lại chủ động muốn cho Vệ Thiếu Hạ vào Vị phủ ở. Chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội này ám hại hắn? Hai người này chắc cũng không có thâm cừu đại hận đến mức như vậy đi?.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |