Vay nóng Tima

Truyện:Thiếu Phu Bất Lương - Chương 121

Thiếu Phu Bất Lương
Trọn bộ 196 chương
Chương 121
Đưa ra lựa chọn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-196)

Siêu sale Shopee


Thân thể Hách Liên Dung căng thẳng, nhẹ nhàng từ chối, hai tay đặt trên vai Vị Thiếu Quân, không biết là muốn đẩy hắn ra hay vẫn là kéo hắn tới gần. Lý trí Vị Thiếu Quân tại lúc bốn phiến môi nhẹ nhàng va chạm thì đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hơi thở tràn ngập hương vị ngọt ngào khiến cho hắn chỉ còn biết liều lĩnh đoạt lấy. Vị Thiếu Quân hôn thật lâu, giống như càng đòi hỏi lại càng thấy không đủ vậy, cho đến khi Hách Liên Dung không thở nổi mà quay mặt đi, Vị Thiếu Quân mới tiện thể hôn lên vùng má tuyết trắng của nàng, khẽ liếm lỗ tai của nàng, khiến cho Hách Liên Dung khẽ nức nở. Tận tình trêu đùa nàng, cho đến khi nàng cực kỳ bất an mà vặn vẹo thân mình giống như đang kháng nghị, Vị Thiếu Quân mới bằng lòng buông tha cho cái lỗ tai của nàng, dọc theo cổ hướng xuống phía dưới, không còn cái gì mà cẩn thận với ôn nhu, kéo xuống xiêm y trên người nàng, gặm nhấm đầu vai của nàng, xương quai xanh nữa... Cuối cùng chuyển tới đỉnh núi đang ngạo nghễ của nàng. Cách một chiếc yếm mỏng manh, Hách Liên Dung chỉ cảm thấy một dòng điện lưu truyền tới trước ngực, khuyến tán tới toàn thần rồi quay lại nơi bụng, dẫn tới nàng bị châm lên một cỗ xúc động, hô hấp càng thêm khó khăn.

Nghe tiếng than nhẹ động tình của nàng, Vị Thiếu Quân xoa một bên cao ngất còn không thỏa mãn, tay lại ôm lấy một bên mềm mại khác, giống như đứa nhỏ ham chơi tận tình chơi đùa, tại lúc Hách Liên Dung một lần nữa rên rỉ thành tiếng, một lần nữa hôn lên đôi môi nàng, một tay đem đỉnh núi anh châu trêu chọc càng thêm đứng thẳng, một tay đưa đến bên cần cổ của nàng, cởi xuống nút buộc của yếm nàng. Hình dáng xinh đẹp hoàn toàn bại lộ ra ngoài, bàn tay phủ trước ngực Hách Liên Dung rời đi khiến cho nàng hít thở dễ dàng hơn, tuy nhiên, một lát sau, Vị Thiếu Quân lại một lần nữa phủ trên người nàng, hắn đã cởi bỏ xiêm y, thân thể trần trụi ép chặt trên người Hách Liên Dung, cùng nàng không ngừng cọ xát, đôi môi lần nữa ngậm lấy một bên hồng anh, ngón tay thon dài lặng lẽ trượt xuống, chạm tới nơi sâu thẳm giữa hai chân Hách Liên Dung, tìm kiếm viên trân châu mẫn cảm nhất kia. Hách Liên Dung thở hổn hển, cắn môi dưới, hai chân gắt gao co lại một chỗ, không cho ngón tay Vị Thiếu Quân tiếp tục tiến tới,

"Không..."

"Thả lỏng, ta sẽ không làm nàng bị thương."

Vị Thiếu Quân căn bản không biết chính mình rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ nghĩ dỗ dành nàng, để cho mình có thể tiến tới nơi thần bí kia nhanh hơn.

"Không..."

Thanh âm kháng nghị của Hách Liên Dung lại lớn hơn chút nữa, hai tay che trước ngực, cuộn tròn người lại,

"Chúng ta..."

"Liên Dong..."

Vị Thiếu Quân cầm lấy cổ tay Hách Liên Dung bắt bọn nó rời đi, môi khẽ tiến tới chỗ mềm mại mẫn cảm trước ngực nàng. Ngực Hách Liên Dung khẽ run rẩy, thân mình lại khẽ rướn lên, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới, không để bản thân thoát ra tiếng rên rỉ.

"Đừng cự tuyệt ta."

Vị Thiếu Quân lôi kéo tay Hách Liên Dung tiến tới phần thân dưới của mình, để cho nàng có thể cảm nhận xu thế hiện tại của mình, cúi người nói bên tai nàng,

"Không chỉ mình nàng trúng mị dược, ta cũng nhịn không nổi."

"Không..."

Hách Liên Dung khóc lên, muốn rút tay lại, lại bị Vị Thiếu Quân giữ lại, bắt ép dừng ở nơi nóng rực kia. Cho đến khi thế tấn công của hắn một lần nữa xuất hiện, cường ngạnh chen vào giữa hai chân Hách Liên Dung. Đầu ngón tay luồn vào trong tiết khố, chạm được vào một nơi mềm nhắn ấm áp.

"Không!"

Hách Liên dung rốt cuộc hét lên một tiếng.

"Vị Thiếu Quân, chúng ta... Không thể!"

Hách Liên Dung lúc trước dù là rên rỉ hay nhẹ khóc cũng rất mơ mơ hồ hồ, đột nhiên lại quát lên như vậy, dọa cho Vị Thiếu Quân hoảng hốt. Hắn nâng mắt lên, đối diện với hai mắt đang mở to của nàng, thần trí rất thanh tỉnh, đâu có chút vẻ mê mang nào? Vị Thiếu Quân kinh ngạc không thôi, dừng lại tất cả động tác.

Hách Liên Dung đã cầm lấy xiêm y ngồi sụp xuống, cúi đầu ôm trước ngực, thân mình run rẩy.

"Thực xin lỗi."

"... A?"

Tay Vị Thiếu Quân kéo lấy nàng,

"Nàng làm sao vậy?"

Hách Liên Dung nghiêng người tránh khỏi bàn tay Vị Thiếu Quân, cúi đầu. Bộ dáng rất giống như đang ảo não vì đã làm sai chuyện gì vậy.

"Ta không uống nhiều rượu như vậy đâu."

"Gì cơ?"

Vị Thiếu Quân không có nghe rõ.

"Ta không uống nhiều rượu như vậy!"

Hách Liên Dung nhắm mắt lại lớn tiếng nói:

"Bà nội chính thức để ta trở thành đương gia, ngày mai ta còn phải phát biểu trước mặt hạ nhân trong phủ, sao có thể cùng Kim Bảo uống nhiều rượu như vậy! Trừ bỏ ba chén lúc đầu, số rượu sau đó phần lớn đều bị ta nhổ vào trong tay áo."

"Cho nên... Nàng cũng không có bị trúng mê dược đến mức thần trí không rõ?"

Vị Thiếu Quân rốt cuộc tiêu hóa được lời của Hách Liên Dung.

"Vân thực tỉnh táo."

Hách Liên Dung cũng không dám ngẩng đầu, trời mới biết nàng tự dưng phát điên cái gì, vốn định giả say tránh Tiền Kim Bảo, không thể ngờ rằng lại nghe thấy lời của bọn họ nói với Vị Thiếu Quân. Tuy nói có bọn họ ở đây không tiện đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng sau khi bọn họ rời đi nàng không lập tức nói với Vị Thiếu Quân, thậm chí còn ỡm ờ mượn rượu giả điên, mặc hắn giở trò với mình không nói, bản thân mình lại có thể đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra được.

"Cho nên..."

Vị Thiếu Quân đột nhiên tiến lại gần, nâng mặt nàng lên. Hách Liên Dung nào dám nhìn vào hắn, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu tránh đi,

"Thực xin lỗi."

"Cho nên nàng vừa rồi phản ứng nhiệt tình như vậy cũng là sự thật?"

Trong đầu Hách Liên Dung nổ

"oanh"

một tiếng, toàn bộ khuôn mặt đều bị thiếu cháy, Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, khẽ liếm lỗ tai của nàng,

"Thầm nghĩ, để chúng ta cùng không thất vọng... hay làm cho xong luôn đi, Liên Dong, ta thật rất muốn nàng."

Hắn nói xong, bàn tay khẽ nắm lấy sau đầu nàng, bắt buộc nàng nhìn mình, không hề nói nhiều, hôn lên môi nàng, một tay kia chui vào trong ngực nàng, khẽ mân mê hai khối mềm mại của nàng. Hách Liên Dung phát ra một tiếng thở gấp, tay lẫn chân đều muốn đem hắn đá văng đi, lại bị Vị Thiếu Quân áp chế, mắt thấy hắn muốn tiến thêm một bước nữa, Hách Liên Dung vội la lên:

"Ngươi không phải nói loại chuyện này chỉ có thể làm cùng người mình thích sao? Hôm nay vốn là tới chúc mừng Bạch cô nương, ngươi lại cùng ta làm loại chuyện này, trong lòng ngươi không cảm thấy áy náy với Bạch cô nương hay sao?"

Vị Thiếu Quân dừng lại, hít một hơi thật sâu. Hách Liên Dung nghĩ hắn cuối cùng cũng thức tỉnh, nghiêng đầu cắn môi dưới,

"Vừa rồi là ta không đúng, ta cũng không biết vì lẽ gì lại để bản thân buông thả như vậy, tuy nhiên ta không phải nghĩ muốn phá hoại tình cảm của người cùng Bạch cô nương, ta chỉ là... Ta chỉ là..."

Hách Liên Dung suy nghĩ thật lâu, cũng không muốn thay mình biện hộ bất cứ điều gì, gấp đến nổi bật khóc,

"Tóm lại ngươi muốn làm thì cũng đi tìm Bạch cô nương làm đi."

"Liên Dong."

Vị Thiếu Quân tuy nói không có động tác tiếp theo, nhưng cũng không buông Hách Liên Dung, vẫn như cũ bám chặt lấy người nàng,

"Ta nói rồi, loại chuyện này chỉ có thể làm cùng người mình thích, cho nên loại chuyện này ta không có làm cùng Ấu Huyên."

Thấy Hách Liên Dung giống như không nghe rõ, Vị Thiếu Quân lại nói lại lần nữa, Hách Liên Dung mới há hốc mồm,

"Ai... Ai tin..."

"Nàng có thể đi hỏi nàng ấy."

Vị Thiếu Quân còn dị thường khẳng định.

"Không sai, nàng ấy là nữ tử thanh lâu, ta bao nàng, hơn nữa một lần bao là hai năm, nhưng ta chưa từng chạm vào nàng ấy."

"Ai... Ai tin..."

"Bởi vì ta không thích nàng ấy, ta chỉ thưởng thức một phần cao thượng của nàng ấy, không hề liên quan tới tình yêu nam nữ."

"Ai... Ai tin..."

Hách Liên Dung lại lần nữa lặp lại câu nói ban đầu, chỉ là ngữ khí không còn quá khẳng định giống như lúc trước. Vị Thiếu Quân hoàn toàn xem nhẹ lời nói của nàng, tiến lại gần nàng, thanh âm thật trầm,

"Liên Dong, ta muốn cùng nàng làm."

"Đừng... Đừng náo loạn..."

Hách Liên Dung đẩy hắn ra, lại bị Vị Thiếu Quân chế trụ hai tay, trước ngực đột nhiên hoang vắng, cảnh xuân vô hạn bại lộ trước mắt Vị Thiếu Quân, hai đóa hồng anh nhưng lại bị hắn nhìn chằm chằm mà nở rộ, hai gò má Hách Liên Dung ửng hồng, vội quay mặt đi, toàn thân run rẩy, nhẹ giọng nói:

"Đừng... Đừng nhìn..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-196)