Đại hội hoa khôi (10)
← Ch.116 | Ch.118 → |
Bạch Ấu Huyên có tâm lý đấu tranh như vậy, Vị Thiếu Quân hoàn toàn không biết. Hắn đưa Bạch Ấu Huyên trở về, lập tức vội vàng trở về nhà, đuổi theo tới Thính Vũ hiên mới phát hiện Hách Liên Dung còn chưa trở về, nhắc tới những chuyện vừa qua, đi cả quãng đường, tức giận không khỏi tiêu tan một nửa, ở trong phòng Hách Liên dung ngồi cũng không được, cuối cùng lấy từ trong lòng ra vật gì đó nhìn ngắm hồi lâu, nửa phần tức giận còn lại cũng tiêu hết. Hách Liên Dung đâu, từ trên núi đi xuống, đột nhiên nhớ ra đã lâu ngày không gặp Tiền Kim Bảo, trừ bỏ những ngày tới Tuyên Pháp tự, trở về cũng đã vài ngày, vẫn không cùng nàng liên lạc. Cho nên, nàng sau khi xuống núi liền tới thẳng Hàn phủ, Tiền Kim Bảo đang cùng Hàn Sâm học viết chữ, đúng thời điểm không kiên nhẫn thì Hách Liên Dung xuất hiện, vì thế cho Hàn Sâm nghỉ một ngày, bản thân lôi kéo Hách Liên Dung ăn chơi cả ngày. Trong khoảng thời gian này, nàng sống đến thực mệt mỏi, dùng lời của nàng mà nói, hơn nửa tháng này mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, thường xuyên phải đi tham gia cái gì mà thục nữ tụ hội, nàng cũng sợ bản thân khiến Hàn gia mất mặt, lúc tham gia cái tụ hội gì đó ngay tại trên tất buộc một sợi dây thừng, khống chế tốc độ bước đi, đi đường chậm, nói chuyện làm việc tự nhiên sẽ không thể hấp tấp được nữa.
Hách Liên Dung nghe được dựng thẳng ngón tay cái, lại nghe được Tiền Kim Bảo dào dạt đắc ý nói Hàn Sâm nhìn thấy nàng buộc dây thừng trên chân, đau lòng khi thấy nàng cứ lặp đi lặp lại, rõ ràng bội phục sát đất. Thì ra chuyện này còn có một tầng hàm nghĩa sâu đậm đâu, về sau nào có ai dám nói nữ nhân chanh chua chỉ biết khóc lóc om sòm không chút trí tuệ, nàng liền với người đó nói! Hai người cả ngày ăn chơi cho tới khi mặt trời lặn ở phía tây, khi chia tay Tiền Kim Bảo nhắc nhở Hách Liên Dung sắp tới để ý Vị Thiếu Quân, bởi vì đại hội hoa khôi bắt đầu rồi. Hách Liên Dung cũng không dám nói mình đang muốn giúp Bạch Ấu Huyên nghĩ cách, sau lại tác hợp bọn họ với nhau... Sợ bị đánh. Vì thế, chờ tới khi Hách Liên Dung trở lại Thính Vũ hiên, Vị phủ đã dùng xong cơm tối, Hách Liên Dung vừa bước vào sân đã gặp Bích Liễu, nói Vị Thiếu Quân đang ở trong phòng chờ nàng. Cư nhiên có thể trở lại nhanh như vậy? Hách liên Dung còn tưởng rằng hai người này không nhịn được đang ân ân ái ái như keo sơn gắn bó đâu? Điều chỉnh một chút vẻ tươi cười trên mặt, Hách Liên Dung mở cửa phòng ra, thân ảnh Vị Thiếu Quân dưới ánh sáng nhàn nhạt nhìn không quá rõ ràng, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước bàn.
Dường như còn mang theo chút ngưng trọng.
"Làm gì mà lại không thắp đèn?"
Hách Liên Dung cười ngồi xuống bên cạnh Vị Thiếu Quân, vỗ vỗ bờ vai của hắn,
"Thế nào? Hiện tại trong lòng có phải hay không cực kỳ tốt đẹp?"
"Không phải cực kỳ tốt đẹp, là cực kỳ tươi sáng."
Vị Thiếu Quân miễn cưỡng theo Hách Liên Dung nói, cười cười,
"Cái này trả lại nàng."
Hắn đưa tay qua, nâng tay lên, để lộ ra trong lòng bàn tay một ngân kính nho nhỏ,
"Lần trước lấy đi, không phát hiện đi? Phát hiện thì đã sớm nổi nóng với ta."
Hách Liên Dung nhìn rõ gương, không khỏi buồn bã. Mặt kính vốn tràn ngập vết rạn nứt đã sáng sủa như mới, tuy rằng bốn phía không có ánh sáng, nhưng cũng phản xạ ra thứ ánh sáng mỏng manh,
"Này..."
"Ta nói rồi. Gương này ta sẽ thay nàng sửa lại. Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến nàng không cho ta sửa, ta cuối cùng cũng sẽ sửa nó.
Nàng nếu không thấy, tự đập bể đi cũng được."
"Ta vốn nghĩ để cho cha ta tự mình sửa đâu."
Hách Liên Dung vô tình giải thích một chút, nói bản thân cũng không phải không muốn hắn sửa, hơn nữa còn có suy nghĩ khác. Vị Thiếu Quân nói:
"Cha nàng ở quá xa, cho nên ta thấy người sửa, tự tay sửa đấy."
"Ôi chao?"
Hách Liên Dung ngẩng đầu, mới phát hiện sắc trời đã tối đến mức vẻ mặt của người đối diện cũng không nhìn rõ. Nhưng cũng bởi vậy, nghe được rõ ràng tiếng hít thở của Vị Thiếu Quân, cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn.
"Ta... Ta thắp đèn..."
Hách Liên Dung ở trên bàn tìm kiếm cái đánh lửa hồi lâu, cái gì cũng không tìm được, cúi người đứng lên.
"Ta đi gọi Bích..."
Vị Thiếu Quân thình lình giữ chặt tay nàng,
"Liên Dong..."
"..."
Hách Liên Dung đầu tiên vùng tay ra, không vùng ra được, mới không tự nhiên
"ân?"
một tiếng.
"Việc... hỏa hoạn kia ta không muốn nói cho nàng, là không muốn nàng nghĩ rằng ta thực ngây thơ."
"Gì cơ?"
Hách Liên Dung nghe rõ, lại không có nghe hiểu.
Cái gì gọi là không muốn khiến cho mình cảm thấy hắn thực ngây thơ?
"Bởi vì một chuyện nhỏ mà trả thù, trả thù lại rất không thành công. Cho nên thực mất mặt."
Hách Liên Dung suy nghĩ thật lâu,
"Bởi vì cảm thấy rất mất mặt nên không muốn nói cho ta biết?"
Bởi vì sắc trời quá tối, nhìn không thấy thần sắc của Vị Thiếu Quân, chỉ nhìn thấy hắn gật gật đầu. Hách Liên dung bật cười,
"Vậy còn bà nội thì sao? Không nói cho bà biết cũng vì mất mặt sao?"
"Không nói cho bà nội vì không muốn bà lại lo lắng."
Vị Thiếu Quân thật nhanh đáp lời,
"Chỉ có nàng, là bởi vì mất mặt cho nên không muốn nói."
Không biết có phải nàng không hề đa tâm hay không, Hách Liên Dung hình như chưa bao giờ nghe từ giọng nói của Vị Thiếu Quân một chút tâm tư gì đó, một thứ tâm tư mà nàng không muốn chạm tới.
"Nhưng là ngươi lại dễ dàng nói cho Bạch cô nương, trước mặt nàng ngươi không sợ mất mặt sao?"
Hách Liên dung giễu cợt hắn, trong giọng nói nhưng lại không chút ý cười.
"Nàng... Bởi vì ta biết nàng ấy cảm kích ta, cho nên ta dám nói cho nàng ấy."
Vị Thiếu Quân thủy chung không buông tay Hách Liên Dung ra, hầu kết trượt xuống một cái,
"Liên Dong, ta có chuyện..."
Vị Thiếu Quân chưa bao giờ nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, Hách Liên Dung cũng chưa từng nghe thấy hắn nói khẩn trương như vậy.
Hắn muốn nói cái gì? Là chuyện mà nàng nghĩ tới kia sao? Lòng của nàng lại mang theo chút mong chờ, nhưng mà... Như vậy có được không?
"Nhị thiếu gia."
Bích Liễu đột nhiên ở ngoài cửa gọi một tiếng,
"Đại thiếu gia tới, giống như đã uống thật nhiều rượu."
Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, dắt tay Hách Liên Dung đi tới cửa, quả nhiên thấy Vị Thiếu Huyên xiêu vẹo đứng ở trong viện, một nha hoàn đang đỡ lấy hắn.
"Hô..."
Hách Liên Dung sau khi Vị Thiếu Quân rời khỏi đây thì thở phào, chuyện vừa rồi muốn nói... Hẳn là không được đi? Vị Thiếu Quân vừa đi liền đi gần một canh giờ, thời điểm trở về lại mang theo sắc mặt khó hiểu. Hách Liên Dung khi đó vừa mắt mới rửa mặt chải đầu xong, nghĩ Vị Thiếu Quân muốn hỏi ra lời chưa kịp hỏi kia.
"Ngươi làm sao vậy?"
Hách Liên Dung ngoắc tay ra hiệu Vị Thiếu Quân vào phòng,
"Đại ca sao rồi?"
"Không có việc gì, uống quá nhiều, uống xong đi nhầm chỗ."
"Ngươi đưa ca ấy về sao?"
"Ừ."
Vị Thiếu Quân hừ nhẹ, lắc đầu,
"Đại tẩu càng ngày càng quá đáng, ta mà là đại ca, ta đã nổi điên rồi."
"Làm sao vậy?"
Không phải Hách Liên Dung bát quái... Được rồi, nàng muốn bát quát được chưa, hơn nữa đối tượng bát quái cũng là Vị Thiếu Quân.
"Trước kia đại ca từng nói qua với ta đại tẩu đối với chuyện phòng the rất là lấy lệ, hiện tại càng quá đáng, cư nhiên nói với đại ca sau này mỗi tháng chỉ được một lần mà thôi, ngày là do nàng chọn còn không nói, trước khi vào phòng còn bắt đại ca uống một nước bùa.
Đại ca mấy ngày hôm trước vừa uống qua một chén, nói khi làm chuyện kia cũng không thích hợp, chân tay như nhũn ra, còn làm được cái gì! Gặp Chu Công cũng chẳng khác nhau là mấy!"
Hách Liên Dung vẫn không nói gì, xem ra Vị Thủy Liên có một việc nói không sai, Ngô thị mong có con đến phát điên rồi, không chỗ nào không cần mẫn tích cực. Cũng khó trách Vị Thiếu Huyên buồn bực như vậy, loại chuyện riêng tư như vậy hắn chắc hẳn cũng chỉ có thể nói với Vị Thiếu Quân, càu nhàu phát tiết.
"Đúng rồi... Người cùng Bạch cô nương nói chuyện thế nào rồi?"
Hách Liên Dung hồi lâu mới phát hiện vấn đề quan trọng nhất này vẫn chưa có hỏi đâu.
"Không nói chuyện thế nào cả, nàng đi rồi chúng ta cũng xuống núi luôn."
Vị Thiếu Quân chẳng hề để ý nói.
"Thật là uổng công ta khổ tâm."
Hách Liên dung hít một hơi,
"Hai người các người cũng không biết sao lại như vậy, một người không chịu nói, một người không chịu hỏi, hiểu lầm không phải vì vậy mới hình thành sao? Nàng căn bản không nghĩ tham dự cái gì đại hội hoa khôi, ngươi cũng căn bản không muốn nàng tham gia, kết quả thì sao? Kết quả nàng tham gia rồi."
Hách Liên Dung ném ra ánh mắt xem thường,
"Này không phải hai người các người vướng mắc vấn đề thấu hiểu nhau sao? Ngươi nghe được lời ta nói với nàng ấy đi? Nói không sai đi? Ta đã cho ngươi mở đầu tốt như vậy, ngươi như thể nào còn không biết mở rộng lòng mà nói rõ ràng đâu?"
"Ta cũng muốn mở rộng cõi lòng a, chỉ là không xác định nàng muốn nghe hay không."
Vị Thiếu Quân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hách Liên dung,
"Nhưng mà hiện tại ta xác định, mặc kệ nàng muốn nghe hay không, ta đều phải nói cho nàng nghe, như vậy, ít nhất mấy chục năm sau nhớ lại thời điểm này, sẽ không bởi vì bản thân không có dũng khí hỏi ra câu hỏi đó mà hối hận không kịp."
Vị Thiếu Quân nói lại lời của Hách Liên Dung, nàng không tiếng động cười,
"Trẻ nhỏ dễ dạy, ngày mai phải đi tìm nàng nói cho rõ đi thôi."
"Ta hiện tại muốn nói."
Tầm mắt Vị Thiếu Quân vẫn dừng lại trên người Hách Liên Dung, hầu kết nhẹ rung,
"Ta nghĩ... Ta dường như đã thích nàng."
← Ch. 116 | Ch. 118 → |