Đại hội hoa khôi (4)
← Ch.110 | Ch.112 → |
Vệ Vô Hạ từ bên người lấy ra một xấp ngân phiếu,
" Tại hạ cám ơn má Tần đây hỗ trợ."
Tú bà cầm lấy mở ra liếc mắt một cái, mặt mày lập tức trở nên hớn hở, vẫy vẫy khăn tay,
" Vệ công tử khách khí, cái kia thì tính cái gì nha, Hàn phu nhân cũng hay đến đây, Sâm thiếu gia cũng hay chạy như thế, làm sao biết được thật giả a."
Vệ Vô Hạ cười cười gật đầu, khí chất siêu nhiên ôn nhuận như ngọc,
" về sau ở nơi này còn làm phiền má Tần nhiều rồi"
Tú bà liên tục lên tiếng trả lời,
" Vệ công tử có việc trực tiếp phân phó. Công tử.... Không bằng kêu hai cô nương gảy cho người nghe một tiểu khúc?"
Vệ Vô Hạ nhìn xung quanh đánh giá một chút, nghĩ nghĩ, hơi hơi gật đầu một cái,
" Cũng tốt."
Vệ Vô Hạ vào nhã gian, uống rượu nghe khúc, không cố ý kéo dài thời gian, đến giờ tý thì ra khỏi Đoàn Tụ các, chạy về ở vào tử ngọ đường cái chu đáo khách điếm.
Tuy khách điếm kia không quá lớn, nhưng lại rất nổi tiếng, phòng ốc tinh xảo không bàn cãi, phục vụ cũng là hạng nhất, Vệ Vô Hạ đứng trước cửa khách điếm do dự một chút, trong lòng có chút không xác định, sau khi vào điếm nhìn thấy bóng người quen thuộc, khóe miệng ức chế không được liền kêu lên.
" Vị huynh?"
Vệ Vô Hạ kinh ngạc hô một tiếng.
Vị Thiếu Quân đang ngủ, hai tay xoa huyệt thái dương một chút, tức giận nói:
" Không phải là Vô Hạ cô nương sao! Hiện tại mới trở về!"
Vệ Vô Hạ khóe miệng mỉm cười nhìn Vị Thiếu Quân phát giận, đợi hắn nói xong hướng trên lầu đưa tay,
" Lên lầu đi nói."
Vị Thiếu Quân nhớ đến chuyện truyền tin, đi gặp Bạch Ấu Huyên cũng không yên lòng, nói cho nàng nên dốc toàn lực thi đấu, liền rời đi Đoàn Tụ các. Vốn định lập tức về nhà, lại ma xui quỷ khiến đi đến nơi ở của Vệ Vô Hạ, cực không tình nguyện mà đem chính mình đưa nơi này, cũng liền bất cứ giá nào. Thực không thể cứng rắn ép uổng Hàn Sâm, cũng không có thể bởi vì chuyện của mình mà làm phiền Hách Liên Dung.
" Ta sẽ không để ngươi làm việc không công.
Ngươi ra giá đi. Nhiều ít ta đều đồng ý. Một cái yêu cầu. Không được lộ ra đại sự với bất kỳ ai."
Vệ Vô Hạ nhẹ nhàng cười nói:
" Đây là tự nhiên. Ta sao tự dưng vô cớ đi nói với người khác a? Hơn nữa ta giúp Vị huynh chính là vừa vặn có này cách.
Bằng không nghĩ muốn giúp cũng giúp không được. Cho nên Vị huynh đừng vội nhắc chuyện tiền bạc. Bằng không chính là không đem Vô Hạ trở thành bằng hữu."
Vị Thiếu Quân gắt gao mân khóe miệng. Hắn cũng muốn nói hai câu dễ nghe. Là có việc cầu người ta.
Nhưng vừa mở miệng.
" Nói thật ra ta cho tới bây giờ không đem ngươi trở thành bằng hữu."
(MN: quả là người thành thật a...**Quân ca: lườm**)
Vệ Vô Hạ nở nụ cười.
" Nếu Vị huynh đối ta hư tình giả ý hảo ngôn có lệ. Vô Hạ ngược lại cảm thấy được Vị huynh không đáng làm bạn hữu đâu. Vị huynh ngay thẳng thật thà làm cho Vô Hạ thưởng thức."
Xem ý cười của Vệ Vô Hạ. Hoàn toàn chân tình thực lòng. Vì thế Vị Thiếu Quân xác định.
Người này khẳng định là chịu ngược cuồng. Hảo ngôn hảo ngữ đối hắn hắn đều chịu không nổi!
Cùng Vệ Vô Hạ hẹn ngày mai đem thư cùng ngân phiếu giao cho hắn. Vị Thiếu Quân liền rời đi khách điếm. Khi trở lại Vị phủ đã là nửa đêm. Kêu mở cửa.
Một đường đi về Thính Vũ hiên. Khẩn cấp nghĩ muốn đem tin tức tốt này nói cho Hách Liên Dung. Nhìn thấy cả phòng tối đen yên tĩnh mới nhớ tới thời gian quá muộn.
Đứng trước cửa phòng của Hách Liên Dung bồi hồi một trận, đang muốn trở về phòng, thì cửa phòng của Hách Liên Dung từ trong mở ra. Tiếp theo một cái tóc tai bù xù thò đầu ra ngoài.
" Ta đánh thức ngươi?"
Vị Thiếu Quân lập tức tỉnh lại.
" Không có."
Hách Liên Dung đem cửa phòng mở lớn một chút ý bảo Vị Thiếu Quân đi vào.
" Ta không tắt đèn Bích Liễu cũng không chịu đi ngủ, liền sớm tắt đèn. Kỳ thật còn tỉnh lắm."
Vị Thiếu Quân đi theo Hách Liên Dung vào phòng, phòng trong so với bên ngoài càng tối chút.
Thị giác không có tác dụng khứu giác sẽ càng linh mẫn hơn, Hách Liên Dung phát ra hương khí so với ngày thưòng càng thêm rõ rệt, Vị Thiếu Quân bất giác hít một hơi thật sâu, thể xác và tinh thần thư thái.
" Ngươi bên kia thế nào? Dò xét được động tĩnh sao?"
Hách Liên Dung châm ngọn nến, làm cho Vị Thiếu Quân ngồi xuống.
" không nhanh như vậy, nhưng người đã muốn phái đi."
Vị Thiếu Quân không có tâm tư nói chuyện này, vội vả nói:
" Bí tịch cùng ngân phiếu đâu?"
Hách Liên Dung đầu tiên là sửng sốt một chút, sau liền vui vẻ,
" Ngươi tìm được biện pháp truyền tin?"
Vị Thiếu Quân gặp Hách Liên Dung sắc mặt vui vẻ không khỏi cảm thấy được tất cả đều đáng giá, đừng nói là mất mặt như thế nào với Vệ Vô Hạ kia, hiện tại đều đã qua đi.
" Ngươi cũng đừng quản ta tìm ai, nói ngươi cũng không nhận thức, bất quá khẳng định hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nhanh lên cấp Bạch Lan viết phong thư hồi âm, ta ngày mai khiến cho người mang đi."
" Lập tức viết!"
Hách Liên Dung lúc này hành động, trong phòng chỉ mặc đều là có sẵn, nàng chấp bút châm chước câu nói, Vị Thiếu Quân ngồi đối diện, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, không khỏi nhớ tới lời Hàn sâm nói, có một việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nàng là hắn thê tử.
Thật sự sẽ không thay đổi sao? Trong lòng của nàng.... Cũng sẽ nghĩ như vậy sao?
" Ngươi xem cái gì?"
Hách Liên Dung cảm thấy được ánh nến quá mờ, đem nến lấy gần chút, vừa nhấc đầu liền nhìn đến hai mắt của Vị Thiếu Quân.
Vị Thiếu Quân vội vàng cúi đầu, ở trên bàn nhìn qua giấy Tuyên Thành toán loạn,
" Ta xem.... Đây là cái gì?"
Hắn cầm lấy tờ giấy, mặt trên chữ thật không ít, phần lớn đều câu nói, cuối cùng còn lại vài cái, nhìn nửa ngày, mới nhìn hiểu được là đọc từ trái sang phải, nhưng không có kết cấu, đều là từ đơn, cái gì ấn tượng, Tây hồ, mặt nước, lăng ba, bay trên trời....
Nhắc tới này, Hách Liên Dung buông bút cười nói:
" Đây là ta cấp Bạch cô nương tiết mục dự thi, yên ba mênh mông, tiên tử lăng ba vi bộ, mặc kệ người khác ra kì chiêu gì, khẳng định sẽ không mới mẻ như cái này, nhưng là có một chút, đáy hồ Tiểu Minh thế nào, có tốt không?"
" Này thật đơn giản, hai năm trước ở Họa tranh phường có làm qua một lần, hôm nay vốn nói ở Đoàn Tụ các làm thử, nhưng là người phải có tay nghề một chút, địa phương không là vấn đề."
Vị Thiếu Quân sờ sờ cằm,
" Bất quá ngươi cái này ...ở trong nước?"
" Không phải trong nước, là trên mặt nước."
Hách Liên Dung cầm lấy cây bút họa cái mặt bằng sơ đồ, lại ở dưới mặt bằng vẽ vài đạo hoành tuyến,
" Ta trước kia xem qua một biểu diễn trên mặt nước, phấn khích cực kỳ, chủ yếu dựa vào quang ảnh kỹ xảo, xây dựng tựa như ảo mộng tiên cảnh, bất quá chúng ta điều kiện có hạn, quang ảnh là đã không có, chỉ có thể học giống nhau một chút."
Hách Liên Dung chỉa chỉa hoành tuyến mình vừa mới vẽ,
" cơ quan dưới nước."
Vị Thiếu Quân vừa nghe Hách Liên Dung giảng, vừa nhìn cái sơ đồ
" Ấn tượng Tây hồ", không khỏi mê muội, làm như không tin sẽ có cái đèn thần kỳ như thế, có thể chiếu sáng lên toàn bộ mặt hồ không nói, còn có thể không ngừng biến ảo, lại giống như đối trong đó cơ quan có điều nghi vấn, suy nghĩ cẩn thận, vạn phần hướng tới bộ dáng.
Hách Liên Dung không khỏi đắc ý, hiện đại mọi người hội sợ hãi than, hù hù cổ đại nhân còn không đơn giản?
" Tốt nhất là ngươi an bài Họa Tranh phường làm tốt chút, đến lúc đó an bài một vị trí kín đáo, cơ quan dưới nước cũng sẽ không làm lộ...."
" Làm lộ?"
"Lộ."
Vị Thiếu Quân gật gật đầu, đối Hách Liên Dung thường thường nói ra danh từ khác người đã muốn thành thói quen, ý bảo nàng tiếp tục.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |