Con đường lên núi (2)
← Ch.079 | Ch.081 → |
Hách Liên Dung chớp mắt mấy cái, cảm thấy lời nói của Vị Thiếu Quân cũng có chút hợp lý thế nhưng nghĩ lại một lúc: « Chúng ta với hắn mới chỉ gặp mặt lần đầu, hắn sao có thể dễ dàng biểu lộ tính cách thật sự ra, chúng ta cũng không hiểu biết nhiều về hắn, chỉ là bèo nước gặp nhau, nói vài câu xã giao cũng có sao. »
Hách Liên Dung vừa nói xong, Vị Thiếu Quân cao hứng vô cùng, nhắc đi nhắc lại bốn chữ 'bèo nước gặp nhau', gật gù: « Đúng rồi, đúng rồi, bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần xã giao nhiều. »
Hách Liên Dung liếc hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, Vị Thiếu Quân sao khi vặn hỏi xong cũng không nói thêm lời nào. Nàng cảm thấy Vị Thiếu Quân cũng chính là một kẻ không thành thật thế mà còn đi chê bai người khác.
Vị Thiếu Quân không nói cho ra nhẽ được cái gì nên cũng không tiếp tục vặn hỏi, chỉ là có chút buồn bực: « Ôi chao, tên của ta nghe không hay sao? »
« Tên? » Hách Liên Dung thoáng nhớ lại vừa rồi mình khen tên của Vệ Vô Hạ rất hay, lại nhìn thấy dáng vẻ thật sự chờ mong của Vị Thiếu Quân không khỏi có chút kinh ngạc. Cái tên u hồn này bình thường bộ dạng nhơn nhơn vênh váo, sau khi bị bệnh lại như bị mất trí nhớ, thoạt nhìn cũng không đến nỗi đáng ghét.
Hách Liên Dung mải mê cảm thán, Vị Thiếu Quân không nhịn được mà thúc giục nàng, Hách Liên Dung nhếch miệng, giả vờ suy nghĩ: « Tên của ngươi là thiếu một chút. Quân có nghĩa là ánh mặt trời, thiếu quân chính là thiếu ánh nắng, cũng chính là ý trời âm u đầy mây, Vị Thiếu Quân cũng có thể gọi thành Vị Âm Thiên. » (="'=)
Hách Liên Dung cố ý nói chữ 'thiếu' thanh bốn thành thanh ba, xuyên tạc ý nghĩa tên gọi. (Thiếu thanh bốn là thiếu xót, thiếu thanh ba 'Shǎo' là trong thiếu gia, trong tiếng trung viết giống nhau đều là 少 nhưng thanh điệu khác nhau nên nghĩa khác nhau)
« Hả? » Vị Thiếu Quân hóa đá khi nghe tên hắn lại có thể giải thích thành như vậy.
Hách Liên Dung cố nén cười đến mức khóe môi run rẩy, đứng dậy nói: « Ta đi ăn đây, lúc sau mang lên cho ngươi. »
Vị Thiếu Quân lại muốn đi cùng Hách Liên Dung, thứ nhất để chứng tỏ mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, thứ hai là miễn cho Hách Liên Dung lại gặp phải mấy người kỳ kỳ quái quái nào đó, thế nhưng mọi việc vẫn ổn, một bữa cơm vô cùng yên tĩnh, tên tiểu tử Vệ Vô Hạ kia cũng không xuất hiện thêm lần nữa.
Thế nhưng tới buổi tối, cái bao tử uống đầy một bụng thuốc lạnh của Vị Thiếu Quân có chút phiền toái, ôm bụng nằm trên giường. Tuy rằng hắn nhất quyết nói không có việc gì nhưng sắc mặt tái nhợt, hơn nữa hai ngày lặn lội xa xôi nên đường cằm càng trở nên thanh tú, Hách Liên Dung lắc đầu, cái bộ dạng này mà để các em hủ nữ nhìn thấy nhất định sẽ thét chói tai ghép đôi hắn với một anh công.
Bởi vì Vị Thiếu Quân nhất định không chịu uống trà Dạ Khương kia nên Hách Liên Dung đành cho hắn uống chút nước ấm, sau đó lại đi sắc ít thuốc. Sắc thuốc đúng là một việc vô cùng phiền toái, đã sắc là phải sắc một canh giờ, đến khi về phòng đã thấy Vị Thiếu Quân đang nằm ngả ra sàn nghỉ ngơi.
«Ngươi làm gì vậy? » Hách Liên Dung kinh ngạc hỏi.
Vị Thiếu Quân đứng dậy đón lất bát thuốc trong tay Hách Liên Dung, thổi nhẹ cho nguội một chút rồi nhíu chặt mày uống một hơi cạn sạch, nhấp thêm ngụm nước: « Ngủ thôi. »
Hách Liên Dung nhìn chăn đệm dưới đất rồi nhìn nhìn hắn, nhịn không được bật cười: « Ngươi còn ngủ trên mặt đất? »
Vị Thiếu Quân còn muốn nói móc lại nàng một câu, hất cầm: « Nếu không nàng ngủ trên mặt đất? »
Hách Liên Dung suýt chút nữa thì nội thương, nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng: « Ngươi ngủ đi, ta ra phòng ngoài ngủ. »
Mặt Vị Thiếu Quân bỗng tái xanh, kiên quyết nói hắn muốn ngủ dưới sàn, sau đó còn lập tức hành động bằng việc chui ngay vào chăn đệm dưới đất, chờ Hách Liên Dung ra khỏi phòng mới đá chăn gối lại lên giường, buồn bực không thôi.
Đúng vậy, bà nội đi rồi, bọn họ cũng không nhất thiết phải ở chung một phòng, lại phạm thêm một việc ngốc nữa rồi!!! >"'
Vì buồn bực nên hôm sau Vị Thiếu Quân dậy rất sớm, vội mặc quần áo rồi đi gõ cửa phòng Hách Liên Dung, hắn muốn đi sớm một chút, cắt cái đuôi Vệ Vô Hạ kia đi, kết quả là gõ cửa một hồi mới biết Hách Liên Dung không có trong phòng.
Vị Thiếu Quân lập tức cảnh giác cao độ, nhớ mang máng hôm qua Vệ Vô Hạ vào cửa phòng nào, rón ra rón rén đi đến nghe ngóng xem bên trong có người không.
« Ngươi làm gì vậy? »
Thanh âm đột ngột truyền đến từ phía sau khiến Vị Thiếu Quân ra đầy một thân mồ hôi lạnh, nhìn lại hóa ra là Hách Liên Dung với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Vị Thiếu Quân liền tiến sát cạnh Hách Liên Dung, nhìn chén thuốc trong tay nàng mà vui vẻ ra mặt: « Nàng đi sắc thuốc à? »
Đúng là vô nghĩa, Hách Liên Dung đưa chén thuốc cho hắn: « Trước khi đi uống lần nữa, chắc cũng khỏi bệnh rồi. »
Vị Thiếu Quân nhận thuốc, cắn khóe môi cười đưa đẩy: « Hai ngày này nàng đối với ta tốt một cách đặc biệt. »
« Chả có gì đặc biệt cả. Ngươi nhanh khỏi bệnh mới không liên lụy đến ta. » Giọng điệu Hách Liên Dung cũng không có ý tốt gì, trời chưa sáng mà đã phải dậy sắc thuốc đúng là giết người mà.
« Ta biết nàng đang thông cảm cho ta. »
« Cái gì? » Hách Liên Dung kinh ngạc ngẩng đầu, Vị Thiếu Quân đứng tại chỗ uống thuốc, lại một hơi cạn sạch, cố nặn cười nói: « Đắng quá. »
Hách Liên Dung không biết nên nói cái gì, đối với Vị Thiếu Quân, nàng vốn nên keo kiệt tình cảm, nhưng từ sau khi nhìn thấy nỗi tuyệt vọng không thể che giấu hết trong đôi mắt hắn, những cảm xúc trong lòng nàng không ngừng lặng lẽ dâng tràn.
« Chúng ta lặng lẽ đi thôi? » Vị Thiếu Quân thì thầm cắt đứt suy nghĩ của Hách Liên Dung: « Quăng cái tên tiểu tử Vệ Vô Hạ lại. »
Hách Liên Dung thật không hiểu cho dù Vệ Vô Hạ trong ngoài bất nhất thì Vị Thiếu Quân cũng đâu cần thiết phải nhất nhất phản đối đồng hành cùng hắn.
« Chậm đã! »
Lời của Hách Liên Dung khiến Vị Thiếu Quân sửng sốt: « Cái gì? »
Trong khi Vị Thiếu Quân vẫn còn ngẩn ra đấy thì Vệ Vô Hạ đã nhanh chóng thuê xe ngựa, sắp xếp hành lý lên xe, không lâu sau đã chạy lên hỏi Hách Liên Dung cần giúp mang cái gì không?
Bởi vì có không ít đồ lễ nên những thứ cần mang xuống xe vô cùng nhiều, Vị Thiếu Quân cũng không khách khí, bắt chéo chân ngồi trên giường, chỉ chỉ trỏ trỏ hết thứ này thứ kia, đã thế lại không cho xong ngay một lúc khiến Vệ Vô Hạ chạy đi chạy lại vất vả. Hách Liên Dung muốn tới giúp đỡ lại bị Vị Thiếu Quân giữ chặt bên người: « Một người không thích bị sai bảo mà nàng cứ cố sai bảo hắn đương nhiên là không tốt, nhưng một kẻ thích bị sai bảo nàng lại không sai bảo hắn chính là không có đạo nghĩa, chúng ta không thể thất lễ với người ta đúng không? »
Ngụy biện cái kiểu gì vậy, Hách Liên Dung vừa mới ra vẻ xem thường hắn, Vệ Vô Hạ đã cười nói: « Vị huynh nói rất có đạo lý, Vị huynh thân mang bệnh, tẩu tử lại là bậc nữ lưu, việc khuân vác đương nhiên do tại hạ đảm nhận. »
Câu nói này mang đủ tác phong quân tử, Vị Thiếu Quân lại thấy khó nghe vô cùng, miễn cưỡng dựa vào giường cười nói: « Lát nữa cũng qua giúp đỡ ta đi xuống. »
Vệ Vô Hạ hoảng sợ nói: « Vị huynh không thể cử động sao? Tại hạ có một người bà con xa bị cảm mạo mà trở nên tê liệt, đến giờ vẫn chỉ nằm im trên giường, không thể tự lo liệu việc cơm áo. »
Hắn nói xong nhìn Vị Thiếu Quân lắc đầu liên tục, ra vẻ thương tiếc, Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên ra điều ta không phải kẻ nằm liệt giường.
Hách Liên Dung nhìn hành động của hắn nhưng không nói gì, tiến lên lấy một ít đồ trong tay Vệ Vô Hạ, Vệ Vô Hạ lại nhất định không chịu: « Tẩu tử đến giúp Vị huynh, người thân kia nhà ta chính là đột nhiên phát tác. » Dứt lời cười cợt với Vị Thiếu Quân rồi xoay người đi ra cửa.
Hách Liên Dung quay đầu lại nhìn Vị Thiếu Quân thấy mặt hắn xầm xì: « Thấy chưa? Tiểu tử này không phải lương thiện gì đâu. »
« Ngươi tự chuốc lấy. »
Hách Liên Dung tức giận thúc giục hắn nhanh xuống lầu rồi quay về phòng dùng chút điểm tâm, Vệ Vô Hạ đã sớm sắp xếp xong xuôi chờ sẵn trong xe. Lúc chuẩn bị xuất phát, xa phu vô cùng niềm nở, Vị Thiếu Quân chỉ vào Vệ Vô Hạ: « Không cần vuốt mông ngựa, là hắn trả tiền. »
Vệ Vô Hạ cười ha hả cũng không để ý. Lúc lên xe ngửi thấy hương trà tràn ngập khắp nơi, Hách Liên Dung thấy trong góc xe có một cái hòm nhỏ có vẻ quý giá, giống như cái hòm thuốc, hương trà đúng là từ nơi đó tỏa ra.
Vệ Vô Hạ thấy Hách Liên Dung tò mò liền mở cái hòm kia ra, bên trong có gần mười cái ống trúc giống nhau đựng trà: « Tại hạ lần này tuy là xuất môn du ngoạn nhưng cũng không nỡ rời những trà phẩm này liền mang một ít đi theo. »
Hách Liên Dung nhìn xem thấy trên các ống trà không đánh dấu tên: « Không sợ bị lẫn lộn? » Nói xong nàng tự biết được mình là người thường, người ta là dân buôn trà, chỉ cần dựa vào mùi hương của lá trà là có thể nhận biết các loại, đương nhiên không giống nàng dùng trà chỉ để giải khát.
Thấy Hách Liên Dung ngượng ngùng cười, Vệ Vô Hạ lại hăng hái nói nhận biết lá trà vốn không khó, sau đó mở các ống trà cho Hách Liên Dung xem rồi giới thiệu tên từng loại, nhìn ống cuối cùng, Hách Liên Dung bỗng nhiên nở nụ cười: « Loại này ta có biết, là trà Mông Sơn. »
Trà Mông Sơn cũng như huân hương là đặc sản Tây Việt, người Tây Việt thích vị thanh nhưng đắng cho nên trà Mông Sơn cũng có hương vị này, uống quen thì thấy hương vị cũng ngon, khi Hách Liên Dung còn ở phủ quận vương thường uống nên đương nhiên nhận biết được.
Vệ Vô Hạ thấy làm lạ: « Đây đúng là Mông Sơn, trà này cũng rất hiếm thấy ở Nam Hạ, không ngờ tẩu tử cũng biết. »
Hách Liên Dung cười cười: « Ta là... »
Nàng vốn định nói mình đến từ Tây Việt nên đương nhiên biết, Vị Thiếu Quân chen vào cắt ngang: « Có gì mà không nhận ra? Đây cũng không phải đồ gì hiếm lạ, mấy quán trà gần nhà ta bán đầy. »
Vệ Vô Hạ mở to hai mắt như là không thể tin được: « Thật sự? »
« Lừa ngươi để làm gì? » Vị Thiếu Quân nghiêm túc ngồi ngay ngắn, cầm một ống trà lên nhìn: « Đây là Hồng Đỉnh, sản vật của Úy Lĩnh, màu lá nâu đều, hương vị thơm nồng, pha với nước sôi tám phần là tốt nhất, có đúng không? »
Vệ Vô Hạ gật gật đầu, Vị Thiếu Quân liên tiếp cầm lên mấy ống trà kể rõ nguồn gốc đặc điểm từng loại, Vệ Vô Hạ càng nghe càng kinh ngạc, không dám tin hỏi: « Những loại trà này thật sự phổ biến như vậy sao? »
Hai mày hắn nhăn chặt lại như đang lo lắng cho việc buôn bán trà, Hách Liên Dung hơi hoài nghi nhìn Vị Thiếu Quân, hắn ném lại ống trà về chỗ cũ: « Ta khuyên ngươi đừng đi chơi đó đây nữa, nhanh chạy về nhà cân nhắc xem còn biện pháp kiếm tiền gì nữa không đi. »
Vệ Vô Hạ nghe vậy càng sầu: « Đa tạ Vị huynh, gia đình tại hạ khởi nghiệp từ nghề bán trà, nghề khác ta quyết không làm...Mạo muội xin hỏi Vị huynh làm nghề gì? Nghe cách nói năng và kiến thức của Vị huynh không giống công tử nhà bình thường? »
« Ta ư... » Nhắc tới làm nghề gì sắc mặt Vị Thiếu Quân hơi sầm xuống, hai tay nắm chặt chậm rãi nói: « Ăn, uống, chơi, đùa... » Nói đến từ cuối thì quay ra liếc Hách Liên Dung đang nhíu mày nhìn hắn đến xuất thần, tâm tình không hiểu sao lại trở nên phiền muộn, xuy một tiếng: « Nằm ăn chờ chết. »
Thái độ của Vị Thiếu Quân khiến Hách Liên Dung có hơi xấu hổ, Vệ Vô Hạ lại tỏ vẻ vô cùng hâm mộ: « Vị huynh đúng thật có phúc, đây đúng là mục tiêu đệ hằng theo đuổi. »
Vệ Vô Hạ nói chuyện vẫn luôn cười ôn hòa không thể biết đâu là thật đâu là giả, Vị Thiếu Quân hừ một tiếng: « Đơn giản thôi, bán tổ nghiệp, miệng ăn núi lở, ta chính là làm như thế đó. »
Vệ Vô Hạ trầm tư không nói gì đến nửa ngày rồi than nhẹ: « Không dối gạt nhị vị, tại hạ thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, phụ thân không để lại sản nghiệp gì, ta tới trà trang học nghề, hai ba năm nay gia cảnh mới dư dả chút ít. »
Vị Thiếu Quân quan sát hắn, một lúc lâu cũng không nói chuyện, Hách Liên Dung không khỏi cảm thán: « Công tử dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thật khiến người ta phải khâm phục. »
Vệ Vô Hạ định đứng lên nhưng ở trong xe không tiện chỉ đành ngồi lại chỗ: « Hai chữ công tử tẩu đừng gọi nữa, kêu Vô Hạ là được rồi nếu không tại hạ phải gọi ân công mới phải phép. »
Hách Liên Dung bật cười cũng không gọi như cũ: « Vô...Ưm... »
Mới nói một chữ đã bị Vị Thiếu Quân bịt miệng, Vị Thiếu Quân đằng đằng sát khí nhìn Vệ Vô Hạ, quát lớn: « Dừng xe! »
Xa phu bên ngoài xe nghe thấy tiếng quát to vội càng dừng xe ngựa, Vị Thiếu Quân lấy hành lý tùy thân của Hách Liên Dung nhét vào trong người nàng, túm nàng nhảy xuống xe ngựa, Vệ Vô Hạ không hiểu, kinh ngạc đi ra hỏi: « Vị huynh, làm sao vậy? »
« Say xe! » Vị Thiếu Quân lôi kéo Hách Liên Dung đi về phía rừng cây, Hách Liên Dung nhìn sắc mặt hắn: « Ngươi muốn nôn à? »
« Ngồi xuống đây rồi mới biết nôn hay không nôn! » Vị Thiếu Quân cũng không buồn nhỏ giọng: « Để cho hắn đi trước, chúng ta nghỉ ngơi một chút. »
« Mấy đồ của chúng ta... »
« Bỏ đi! »Nói xong lại tiếp tục kéo nàng đi.
Hách Liên Dung thoát khỏi sự lôi kìm kẹp của hắn, quay đầu đi về phía xe ngựa, sắc mặt Vị Thiếu Quân nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm, bực bội quay đầu tiếp tục đi, không giải thích gì cứ đi thẳng vào trong rừng, mãi mới nghe Hách Liên Dung ở cách đó không xa lớn tiếng gọi tên hắn. Quay đầu lại thấy Hách Liên Dung giận dữ mắng: « Nguơi điên à? Đi nhanh như vậy bây giờ làm sao quay lại? »
Vị Thiếu Quân hổn hển thở nhìn nàng, trên khuôn mặt đang hầm hầm nghiêm trọng nhếch lên một nụ cười nhẹ: « Ta còn tưởng nàng cùng hắn đi rồi cơ. »
← Ch. 079 | Ch. 081 → |