Một chút thay đổi (5)
← Ch.069 | Ch.071 → |
Vị Thiếu Quân đang suy nghĩ là ai đến Từ đường tìm hắn thì ra ngoài thấy nha hoàn Đinh Lan của Bạch Ấu Huyên. Định Lan thấy Vị Thiếu Quân mới nhẹ nhàng thở ra:
"Nhị thiếu gia, nô tì tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được người."
"Làm sao vậy? Ấu Huyên có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện nhỏ."
Đinh Lan dẫn Vị Thiếu Quân cách xa Từ đường một đoạn mới nói thật:
"Thế nhưng cô nương không cho nô tì nói với thiếu gia, chỉ hỏi tới hỏi lui mấy ngày nay thiếu gia bận việc gì, sao không đến Đoàn Tụ Các."
Vị Thiếu Quân mặt nhăn mày nhíu:
"Vòng vo cái gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cô nương không cho nô tì nói, Nhị thiếu gia muốn biết liền chính mình đến hỏi cô nương đi."
"Ta đang bận, không rảnh đi."
Vị Thiếu Quân thuận miệng nói xong liền xoay người về.
"Ôi..."
Đinh Lan sao có thể dễ dàng để Vị Thiếu Quân rời đi, vừa muốn cản lại đã thấy Vị Thiếu Quân quay đầu nghĩ nghĩ:
"Vẫn là đến đó đi."
Đinh Lan che miệng cười:
"Nhị thiếu gia đúng là thật lòng quan tâm cô nương."
Vị Thiếu Quân chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, cùng Đinh Lan đến Đoạn Tụ Các đã thấy Bạch Ấu Huyên chuẩn bị sẵn mỹ thực hảo tửu trong phòng, nghe thấy có tiếng hai người bước lên lầu không khỏi tươi cười nơi khóe miệng, đứng dậy nghênh đón ngay chỗ cầu thang, thấy Vị Thiếu Quân thì ngượng ngùng cúi đầu:
"Nhị thiếu đã đến."
Vị Thiếu Quân đi thẳng đến bàn ngồi xuống:
"Cũng không phải lần đầu tiên đến, còn phải bày đặt, mỗi ngày đều khách khí như vậy, cô không thấy phiền sao."
Bạch Ấu Huyên rót một chén trà mời Vị Thiếu Quân:
"Ấu Huyên chỉ có mỗi vị khách là Nhị thiếu, đương nhiên phải đãi ngộ một chút, để tránh Nhị thiếu quở trách không để ý đến Ấu Huyên này nữa."
Vị Thiếu Quân bật cười:
"Vài ngày không gặp đã nói vậy. Sao hả? Mấy ngày nay có người đến gây phiền toái?"
Bạch Ấu Huyên vội vàng lắc đầu lại vì chính oán hận của mình mà hơi cảm thấy thẹn thùng. Đinh Lan hợp thời nói:
"Nhị thiếu gia mấy hôm nay rất bận, thế nhưng nói đến gặp cô nương cũng bất chấp mọi việc trong tay để đến."
Bạch Ấu Huyên nghe vậy có hơi đỏ mặt:
"Nhị thiếu bận việc tửu lâu ư?"
Vị Thiếu Quân xua tay:
"Đinh Lan nói muội có việc?"
"Muội..."
Bạch Ấu Huyên có chút chần chờ:
"Cũng không có việc gì."
"Cô nương!"
Đinh Lan có hơi vội vàng, còn chưa đợi nàng ta nói cái gì, Vị Thiếu Quân đã nói:
"Ta thật có chút việc muốn hỏi muội."
Bạch Ấu Huyên liền cùng Đinh Lan chờ nghe câu hỏi của hắn, không ngờ Vị Thiếu Quân suy nghĩ nửa ngày mới tỏ chút buồn bực nói:
"Nếu ta làm một việc khiến muội vô cùng tức giận, phải làm sao muội mới có thể...mới có thể..."
Hắn cứ
"mới có thể"
đến nửa ngày cũng không nói hết, Bạch Ấu Huyên cẩn thận hỏi lại:
"Mới có thể tha thứ cho huynh?"
Vị Thiếu Quân nhếch miệng, không tự nhiên lại ngồi thẳng hơn:
"Đúng."
Bạch Ấu Huyên cười nói:
"Dù Nhị thiếu gia làm chuyện gì Ấu Huyên cũng sẽ không tức giận."
"Muội đương nhiên sẽ không, ta là nói nếu."
Vị Thiếu Quân còn đột nhiên kích động đứng lên:
"Nếu ta thật sự làm cho muội tức giận?"
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như mượn trang sức của muội...đem đi bán."
Bạch Ấu Huyên ngạc nhiên nói:
"Đã mượn sao còn phải tức giận?"
"Nếu không nói là cho mượn thì sao?"
Đinh Lan ở bên cạnh cười ha ha:
"Đó không phải là trộm sao?"
"Đinh Lan!"
Bạch Ấu Huyên nhắc nhở nàng, phất tay ra hiệu, Bích Lan le lưỡi tỏ ý muốn đi ra ngoài.
Bạch Ấu Huyên gật gật đầu, lúc này nàng ta mới đi ra ngoài. Vị Thiếu Quân cũng chẳng buồn để ý đến bọn họ chỉ lo suy nghĩ chuyện trộm hay không trộm. Bạch Ấu Huyên đưa cho hắn đôi đũa:
"Nhị thiếu vừa hỏi là vì Nhị thiếu phu nhân ư?"
"Đương nhiên không phải!"
Vị Thiếu Quân phản xạ có điều kiện phủ nhận. Bạch Ấu Huyên cười khẽ:
"Ta cũng không biết Nhị thiếu còn lấy trang sức của ai nữa?"
Vị Thiếu Quân hết đường chống đỡ, xua tay cho qua:
"Muội mau nói phải thế nào muội mới không tức giận."
Bạch Ấu Huyên ngãm nghĩ:
"Nếu là muội, muội sẽ không tức giận Nhị thiếu, bởi vì tất cả của muội đều do huynh tặng, Nhị thiếu lấy cũng không có gì không ổn."
Vị Thiếu Quân tặc lưỡi:
"Nếu không phải đồ ta tặng muội thì sao? Hơn nữa vật ấy còn có kỷ niệm quan trọng với muội đó."
"Vật kỷ niệm gì cơ?"
"Một vật...như kiểu di vật đó."
"Di vật?"
Bạch Ấu Huyên run sợ:
"Khó trách Nhị thiếu phu nhân tức giận như vậy."
Lần này Vị Thiếu Quân không phủ nhận, chỉ chờ đáp án của Bạch Ấu Huyên. Bạch Ấu Huyên hơi hoảng một chút như thể nhớ lại chuyện ngày đó, một lúc lâu sau mới nói:
"Nhị thiếu cứ nói tình hình thực tế với thiếu phu nhân là gương kia do Ấu Huyên ngẫu nhiên nhìn thấy, cảm thấy thích nên mới xin Nhị thiếu, cũng không phải Nhị thiếu chủ động tặng cho."
Vị Thiếu Quân cân nhắc đến nửa ngày:
"Liên quan gì đến chuyện này?"
Bạch Ấu Huyên cười nói:
"Đây là tâm tư của nữ nhân, trang sức và gương tuy rằng rất giá trị, nhưng muội tin điều mà thiếu phu nhân để tâm nhất chính là vì sao Nhị thiếu lại đem vật đưa cho một... nữ tử thanh lâu."
Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày:
"Cái gì mà nữ tử thanh lâu, lại liên quan gì đến chuyện này? Huống hồ muội đâu có lỗi gì, là do ta đưa.
Mấy đồ khác không phải đều do ta tặng cho muội sao?"
Bạch Ấu Huyên lắc đầu:
"Nhị thiếu thật sự không hiểu sao? Nhị thiếu phu nhân là thê tử của huynh, sao có thể vui vẻ nhìn huynh với nữ nhân khác ở cùng một chỗ. Hơn nữa ngày đó ở Đoàn Tụ Các, Nhị thiếu lại...lại trước mặt mọi người nói những lời kia, không trách Nhị thiếu phu nhân buồn phiền vì huynh."
Vị Thiếu Quân vội la lên:
"Ta và muội quen nhau hơn nửa năm, còn lúc đó biết nàng ấy mới được hơn hai ngày! Đương nhiên giúp muội chứ không phải nàng!"
"Nếu bây giờ cho chọn lại thì sao?"
Bạch Ấu Huyên cúi đầu hỏi, cố giấu đi trong mắt một tia mong chờ. Vị Thiếu Quân không trả lời nàng, tiếp tục nói:
"Muội nghĩ Tiễn Kim Bảo có mấy lá gan? Cô ta chỉ dọa người thôi, ta cũng không tin cô ta dám cởi quần áo Nhị thiếu phu nhân Vị gia, có điều nếu đổi lại là muội, cô ta nhất định sẽ xuống tay!"
Bạch Ấu Huyên cố nén nỗi thất vọng, cúi đầu cười cười:
"Bất luận như thế nào Nhị thiếu cũng không nên mạo hiểm như vậy. Nếu Hàn phu hân nhất thời xúc động, Nhị thiếu gia chẳng phải sẽ hối hận? Ấu Huyên không thể so với Nhị thiếu phu nhân, cho dù có bị xuống tay thật, cùng lắm bảo Tần ma ma thu bạc quần chúng là được."
Bạch Ấu Huyên vừa nói vừa cười thật khiến Vị Thiếu Quân cảm thấy phiền não:
"Trước kia muội thế nào ta mặc kệ, nhưng từ ngày ta bao dưỡng muội, muội đã không phải loại người hèn hạ gì. Đã không phân khinh, người như dòng sông trong sạch không nhiễm bẩn, ngô là hà gian hương nê không đọa.
Chính lời muội nói lại quên rồi sao?"
Bạch Ấu Huyên không khỏi buồn bã:
"Nhị thiếu vẫn nhớ kĩ sao?"
Vị Thiếu Quân càng thêm buồn bực, không nói gì nữa, đứng dậy đi xuống lầu, Bạch Ấu Huyên vội hỏi:
"Chỉ cần Nhị thiếu thành tâm giải thích, muội nghĩ Nhị thiếu phu nhân sẽ không trách Nhị thiếu."
Vị Thiếu Quân chậm bước lại, do dự một chút quay đầu hỏi:
"Nếu...Ta bắt muội đi thân..."
"Cái gì?"
"Quên đi, không có gì."
Tâm tình Vị Thiếu Quân càng tệ hơn, quay người đi, không buồn nói lời tạm biệt. Bạch Ấu Huyên ngồi yên trong phòng một lúc lâu, Đinh Lan trước ở cầu thang đã lên lầu, thấy nàng như vậy vội la lên:
"Cô nương sao không nói chuyện chính với Nhị thiếu gia, ngược lại còn khuyên hắn hòa hảo với phu nhân trong phủ?"
Bạch Ấu Huyên cười khẽ:
"Chuyện của ta thì là chính sự gì, thật ra Nhị thiếu nên quan tâm Nhị thiếu phu nhân, ta lẽ ra nên thay chàng giải quyết tốt."
"Sao cô nương không nghĩ cho mình vậy! Nếu quan hệ giữa Nhị thiếu gia cùng phu nhân tốt đẹp, ngày sau phu nhân hắn không cho hắn tìm đến cô nương, lại không cho cô nương vào cửa, chẳng phải hảo tâm không được báo đáp sao!"
"Nếu ngươi là ta thì nên nói cái gì bây giờ?"
Bạch Ấu Huyên chậm rãi đứng dậy tới trước cửa sổ nhìn bóng người Vị Thiếu Quâ đang dần xa, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi bật lên nụ cười chua xót,
"Làm người phải tự biết thân biết phận. Cho dù không có Nhị thiếu phu nhân, lấy thân phận của ta sao có thể bước vào cửa lớn của Vị gia? Không bằng ở lại đây làm một hồng nhan tri kỷ thôi."
"Vậy...Không thể cả đời như vậy được, hơn nữa tháng sau có tham gia cuộc thi hoa khôi hay không? Tần ma ma vẫn đang chờ câu trả lời của cô nương đấy."
"Ngươi đi nói với Tần ma ma, nói ta...tham gia."
Bạch Ấu Huyên hít sâu một hơi như hạ quyết tâm. Đinh La vội la lên:
"Cô nương có thể tượng tượng được hay không? Một khi tham gia cuộc thi hoa khôi thì cũng như như treo biển hành nghề bên ngoài, đến lúc đó, núi cao còn có núi cao hơn, Nhị thiếu gia sao chọi lại được."
"Ta hiểu được."
Bạch Ấu Huyên vẫn trầm ngâm hồi lâu. Đinh Lan thở dài:
"Nếu không cô nương lại hỏi thêm thiếu gia đi, nói không chừng Nhị thiếu gia nguyện ý thay cô nương chuộc thân hoặc nạp cô nương làm thiếp đó?"
Bạch Ấu Huyên lập tức lắc đầu, nàng thà rằng ở lại Đoàn Tụ Các ôm ảo tưởng còn hơn phải nghe Vị Thiếu Quân nói rõ ràng: chuyện đó không thể.
Đinh Lan vẫn chưa nhụt chí:
"Cô nương chẳng lẽ không nghĩ tới Nhị thiếu gia có tình ý với cô nương, nếu không hơn hai năm nay sao lại không để cô nương treo biển hành nghề? Có lẽ hắn chờ cưới chính thất xong liền giúp cô nương hòan lương làm thiếp, cô nương chưa hỏi đã vội buông tay chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?"
Tâm tư Bạch Ấu Huyên vốn không kiên định, lúc này lại nghe Đinh Lan phân tích, liền lại bắt đầu do dự, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm. Đinh Lan lại nói thêm:
"Gần đây Nhị thiếu gia bận chuyện trong nhà, chờ việc này xong xuôi, cô nương lại mời thiếu gia đến, giáp mặt hỏi rõ ràng. Nếu cô nương thất sự không tiện mở miệng thì để Đinh Lan mở miệng, bất luận thể nào cũng phải hỏi cho ra nhẽ."
"Vậy...Vậy bên Tần ma ma..."
Bạch Ấu Huyên cuối cùng vẫn bị động tâm.
"Trước ta xin giúp cho cô nương, dù sao các cuộc thi hoa khôi còn gần một tháng cơ mà."
Bạch Ấu Huyên cắn cắn cánh môi, cuối cùng cũng gật gật đầu:
"Trước...Để từ từ đi."
← Ch. 069 | Ch. 071 → |