Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiếu Phu Bất Lương - Chương 044

Thiếu Phu Bất Lương
Trọn bộ 196 chương
Chương 044
Chuyện "đúng"
0.00
(0 votes)


Chương (1-196)

Siêu sale Shopee


Chuyện đúng? Vị Thiếu Quân? Hách Liên Dung ngay cả hừ mũi cũng không muốn, nàng không biết một người căn bản ngay cả vì sao sai cũng không hiểu được sẽ có thể hiểu được cái gì là chuyện

"đúng."

Giống như đồ cưới của nàng, chẳng lẽ Vị Thiếu Quân cảm thấy lần này chỉ lấy đi một phần, lại viết cái gọi là

"biên lai mượn đồ", hắn liền so với trước kia có tiến bộ? Sẽ không tính là kẻ trộm? Hơn nữa, bạc hắn lấy tới căn bản là tiền riêng của lão thái thái, hắn mặt không đỏ khí không suyễn liền bồi thường cho chính mình, còn tự cho đây là chịu trách nhiệm? Ngôn hành cử chỉ trong lời nói, vị Vị nhị thiếu này cũng quá bất chính đi? Vì thế Hách Liên Dung căn bản không tính để ý chuyện này, chỉ vào cửa mời hắn đi ra ngoài, sau đó, rửa mặt xúc miệng ngủ một mạch, coi như không có việc này. Tuy nhiên, hiển nhiên Vị Thiếu Quân đối với việc này coi là thực, cũng không biết đem

"làm chuyện đúng"

vào trong lòng hắn làm mục tiên cuộc sống của bản thân, vẫn là đơn thuần hướng Hách Liên Dung tuyên chiến, tóm lại, hắn cư nhiên ở lại Thính Vũ hiên, không xa, ở ngay cách vách Hách Liên Dung, dành thời gian một ngày để cân nhắc rốt cuộc cái gì mới là

"chuyện đúng."

Đại khái là sau khi hắn cân nhắc xong, thời điểm cơm chiều ngày hôm sau, thời điểm tất cả mọi người đều như thế nào kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn trên bàn cơm, Vị Thiếu Quân hướng lão phu nhân nói:

"Bà nội, cháu nghĩ làm chút việc."

Lão phu nhân sửng sốt nửa ngày, ngay cả gật đầu đều là ngốc ngốc, nói chuyện cũng có chút chần chờ,

"Được... Tốt, cháu muốn cái gì thì làm cái nấy đi, có phải bạc không đủ hay không..."

Vị Thiếu Quân buông bát đũa,

"Bà nội, cháu muốn là làm chính sự, không phải chơi loạn bạc!"

Không cần nói, bộ dáng hắn đứng đắn lên cũng đủ dọa người, lão phu nhân lại là kinh ngạc nửa ngày, thật vất vả mới suy nghĩ ra được hàm nghĩa của

"chính sự", vui vẻ nâng mi nói:

"Được, được, Thiếu Quân cuối cùng cũng khôn lớn."

Nói xong lại vội vàng hướng phía sau phân phó,

"Mau gọi Thiếu Dương trở về!"

Nghiêm thị nhíu mày lại nói:

"Thiếu Dương xã giao vội vàng như vậy, vội vã gọi hắn làm cái gì?"

Lão phu nhân nói:

"Đương nhiên là thương lượng an bài cho Thiếu Quân chuyện gì tốt tốt, không thể giống như lần trước đi làm tiểu nhị được!"

Nghiêm thị còn muốn phản đối, người lão phu nhân phái đi đã ra khỏi nhà ăn, Nghiêm thị liền mím mím môi, không thèm nhắc lại, nhưng sự bất mãn trên mặt rất rõ ràng. Có lão phu nhân mạnh mẽ ủng hộ, Vị Thiếu Quân liền cúi đầu ăn cơm, Hách Liên Dung đối với chuyện này không có bất kỳ bình luận gì. Đây là cái mà hắn gọi là chuyện

"đúng"

? Ngay cả yêu cầu cái chức vị cũng không dám trực tiếp nói với Vị Thiếu Dương mà phải thông qua lão phu nhân chuyển đạt. Bởi vì phải đợi Vị Thiếu Dương, mọi người sau khi dùng bữa cũng không giải tán ra về, tập trung ở trong đại sảnh, lại không ai nói chuyện, đều có bộ dáng đầy tâm sự.

Thẳng đến khi Vị Thiếu Dương trở về, không khí mới sinh động một chút. Vị Thiếu Dương sau khi nghe xong nguyên nhân gọi mình trở về cũng thập phần sung sướng,

"Nhị ca muốn làm cái gì? Không ngại nói nghe một chút chứ?"

Lão phu nhân nói:

"Cháu đem chi nhánh ở đường lớn Hưng Thịnh giao cho nhị ca cháu quản đi."

Lời này nói ra, không đợi Vị Thiếu Dương phản ứng, Nghiêm thị cả giận:

"Nương, biết người sủng Thiếu Quân, cũng không thể lấy sinh ý ra nói đùa, quy mô chi nhánh ở đường lớn Hưng Thịnh gần như tổng điếm (giống như tổng chi nhánh, trụ sở chính ở hiện tại), cách đường lớn Tử Ngọ lại xa, nếu xảy ra chuyện gì, Thiếu Dương nghĩ muốn giúp đều không kịp đến đó."

Lão phu nhân mếu máo.

"Trong điếm không phải còn có bọn Đinh chưởng quầy sao? Bọn họ đều là trụ cột của Vi Tất Tri, có bọn họ trông coi sẽ không có việc gì."

Nghiêm thị vội la lên:

"Ai có nhiều hơn bốn con mắt tám cái lỗ tai? Lần trước ở tổng điếm cũng không phải vẫn xảy ra chuyện!"

Lão phu nhân có chút khốn cùng, Vị Thiếu Dương không để ý tới ánh mắt liên tiếp nhìn tới của Nghiêm thị, hướng Vị Thiếu Quân nghiêm mặt nói:

"Nhị ca, suy nghĩ của ca đâu?"

Vị Thiếu Quân ngồi lệch sang một bên ghế, tầm mắt giống Nghiêm thị nhìn đến trên người Vị Thiếu Dương, cắn cắn khóe miệng,

"Ta đối với đồ cổ không có hứng thú, không nghĩ đi Vi Tất Tri."

Thần sắc Nghiêm thị lúc này mới thoáng thả lỏng, Vị Thiếu Dương nói:

"Nhị ca có tính toán khác?"

Vị Thiếu Quân gật gật đầu,

"Ta tính mở gian tửu lâu."

"Tửu lâu?"

Vị Thiếu Dương trầm tư một chút,

"Nhà chúng ta chưa từng làm qua chuyện làm ăn của tửu lâu, kinh nghiệm không đủ, hết thảy đều phải bắt đầu tìm hiểu."

"Ta nghĩ tốt lắm."

Vị Thiếu Quân điều chỉnh tư thế ngồi một chút, cố gắng ngồi đoan chính một chút,

"Ta ở thành Vân Trữ kết giao không ít bằng hứu, mỗi ngày không sai biệt lắm đều phải đi ra ngoài ăn uống, cùng là tửu lâu giống nhau, so với tiện nghi cho Xuân Khởi lâu không bằng tiện nghi huynh đệ nhà mình, món ăn làm tốt một chút, kiếm được cũng không tồi."

Nguyên lai hồ bằng cẩu hữu (ý chỉ bạn bè xấu) cũng có tác dụng, đây là điều duy nhất Hách Liên Dung nghĩ đến. Trong đại sảnh lâm vào trầm mặc, Vị Thiếu Dương đem hai tay nắm lại, tính toán chuyện này được hay không. Nghiêm thị thấy hắn cảm thấy được, hơi bất mãn, cao hứng đại khái chỉ có lão phu nhân, đương nhiên còn có Hồ thị, tuy nhiên nàng cao hứng nhưng lại vẫn lo lắng, lo lắng vạn nhất muốn làm nên làm cái gì bây giờ. Qua một lúc lâu sau, Vị Thiếu Dương vẫn không hé răng, lão phu nhân thiếu kiên nhẫn,

"Thiếu Dương, còn lo lắng cái gì! Nhị ca cháu muốn làm thì buông tay cho hắn đi làm, lại nói tiếp chuyện này cũng là vì sinh ý của Vị gia!"

Vị Thiếu Dương hơi cắn môi dưới, chần chờ một chút, hướng lão phu nhân nhẹ nhàng cười,

"Cháu đã biết, bà nội, cháu sẽ lưu ý có hay không nên lập tửu lâu, nếu không thích hợp liền suy nghĩ mở một điếm khác."

Nghiêm thị mày càng nhăn chặt, trên mặt Vị Thiếu Quân lại xuất hiện chút thần sắc vui mừng, hướng Hách Liên Dung đưa đến một cái nhìn đắc ý, lại phát hiện Hách Liên Dung căn bản không có nhìn hắn, không khỏi có chút phiền não, đứng dậy nói:

"Cháu cũng sẽ lưu ý, cháu trước đi ra ngoài một chuyến."

Hắn vừa nói xong đã không thấy bóng người.

Lão phu nhân ra vẻ thập phần vui mừng, sắc mặt vui mừng hướng mọi người nói:

"Giải tán đi."

Mọi người liền nhướn thân mình đứng lên, không đợi đứng thẳng chân, chợt nghe Ngô thị thanh thúy thanh thanh cổ họng, vì thế mói người liền ngồi xuống, nghe Ngô thị nói chuyện. Ánh mắt Ngô thị quét nhìn mọi người một vòng, cuối cùng tiến tới trên người lão phu nhân,

"Bà nội, Thiếu Quân có tiến bộ mọi người chúng ta đều rất cao hứng, tuy nhiên tính tình Thiếu Quân ngài cũng biết, ba ngày liền gây chuyện, nếu nặng quá liền vứt quang gánh (ý chỉ thấy việc nặng nề liền vứt bỏ không làm), mua bán lớn như vậy phải làm sao bây giờ?"

Lão phu nhân nói:

"Vậy cháu nói làm sao bây giờ?"

"Không bằng để cho Thiếu Huyên cùng đi qua hỗ trợ đi?"

Ngô thị cười cười,

"Mấy năm nay Thiếu Huyên chỉ ở trong nhà giúp chuyện lông gà vỏ tỏi, thật sự rất nhàn."

Ánh mắt Vị Thiếu Dương liền chuyển tới trên người Vị Thiếu Huyên,

"Đại ca cũng nghĩ như vậy?"

Vị Thiếu Huyên đang định nói chuyện, Ngô thị vội nói:

"Đương nhiên là, hắn thường thường nói muốn đi hỗ trợ tam đệ đâu, tẩu là sợ bị tam đệ ghét bỏ, vẫn không dám nói việc này."

"Thiếu Dương."

Nghiêm thị đột nhiên mở miệng.

"Đại ca con nói thế nào cũng là con cả trong nhà, hỗ trợ sinh ý trong nhà cũng là việc nên làm theo lẽ thường."

Vị Thiếu Dương hạ thấp người,

"Dạ, Thiếu Dương chính là vẫn lo lắng, vẫn là để đại ca đi tới Vi Tất Tri hỗ trợ, nhị ca bên kia con sẽ phái người khác đi hỗ trợ."

Nghiêm thị gật gật đầu, một bộ dáng thả lỏng tâm. Ngô thị lại cảm thấy trong lòng kì quái, việc này trước kia nàng chưa từng nói qua, nhưng đều bị Nghiêm thị khinh miêu đạm tả (coi nhẹ)-nhẹ nhàng bâng quơ rời đi đề tài, hôm nay nhưng thật khác thường. Vị Thiếu Dương đứng lên,

"Cứ như vậy đi, con mấy ngày này nhìn xem có chuyện gì thích hợp để đại ca làm, để cho ca ấy đến đó."

Mọi người đều đứng dậy đưa Vị Thiếu Dương đi ra ngoài, Vị Thu Cúc vội la lên:

"Tam ca, bên nhị ca kia không bằng để cho Tử Hiên đi hỗ trợ đi?"

Vị Thiếu Dương nâng lông mày,

"Chờ Tử Hiên trở về rồi nói sau, năm nay địa tô (thuế đất) không biết có phải thu không thuận lợi hay không, chậm nhiều ngày như vậy còn không có trở về."

"Lẫy năng lực Tử Hiên tuyệt đối sẽ không có vấn đề!"

Vị Thu Cúc đối với trượng phu tràn ngập tin tưởng. Vị Thiếu Dương gật gật đầu, khi đi qua Hách Liên Dung khẽ liếc mắt nhìn một cái.

Hách Liên Dung sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra ngày mai chính là sinh nhật của Nghiêm Yên, cũng là ngày ước hẹn đi ra ngoài thả diều, bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng gật gật đầu. Vị Thiếu Dương lúc này mới cười cười, biến mất trước tầm mắt của mọi người. Vị Thiếu Dương đi rồi, Nghiêm thị cũng nhắc tới việc này,

"Yên nhi, ngày mai là sinh nhật cháu, nghĩ muốn trải qua như thế nào? Tuy rằng cháu không phải nữ nhân Vị gia, nhưng nhiều năm như vậy cũng không ai coi cháu là ngoại nhân, cần cái gì chỉ cần hướng đại biểu tẩu cháu nói."

Nghiêm Yên nhẹ nhàng phúc thân,

"Cháu hiểu, tuy nhiên ngày mai Yên nhi hẹn tam biểu ca đi thả diều, chỉ có thể buổi tối lại tới bồi bác."

Nghiêm thị khoát tay, lộ ra tươi cười hiếm thấy,

"Một khi đã như vậy các cháu cứ thoải mái, không cần vội vàng trở về."

Theo thái độ của Nghiêm thị không khó nhìn ra, nàng xem trọng Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm Yên. Hách Liên Dung vì vậy cũng kiên định ý nghĩa của chính mình, ngày mai, tuyệt đối không đi xen ngang, không chỉ có thế, nàng phải đem Vị Đông Tuyết cũng khuyên không tới mới tốt, để ngừa Nghiêm thị có điều bất mãn. Lại nói chuyện một lúc, mọi người giải tán, Hách Liên Dung thong thả đi riêng từng bước, ở trong hoa viên gọi lại Vị Đông Tuyết, nói việc này.

Vị Đông Tuyết có chút kinh ngạc, cười nói:

"Cư nhiên cũng tìm nhị tẩu sao? Tam ca thật đúng là phòng bị ngay được."

Hách Liên Dung ngạc nhiên nói:

"Vì sao nói như vậy?"

"Tam ca đối với Yên biểu tỷ vô tình đi."

Vị Đông Tuyết không yên lòng đi ở phía trước,

"Mới đây, nhị ca, tam ca cùng Yên biểu tỷ luôn như hình với bóng, cảm tình tốt đến muốn chết, có thể cũng chính là vì thế ngược lại không thể đến với nhau."

Hách Liên Dung gật gật đầu, cảm tình thanh mai trúc mã thường sẽ bị người ta bỏ qua, lại có bao nhiêu người, đợi cho thật sự mất đi mới cảm thấy hối tiếc không kịp, Vị Thiếu Dương... Hắn là thật sự nhận rõ tình cảm của chính mình, vẫn là không hiểu loại tình cảm này đâu? Hách Liên Dung không chút để ý tới, khi phục hồi tinh thần lại đã sớm đi qua cửa Thính Vũ Hiên. Trước đó Vị Đông Tuyết cũng đã đi nhầm phương hướng trở về Giáng Tuyết cư, nhưng vẫn đang tiếp tục bước tới, Hách Liên Dung bật cười,

"Nghĩ đến cái gì đâu? Thất thần như vậy."

Vị Đông Tuyết lúc này mới thấy rõ chỗ của bản thân, hơi chút ngượng ngùng,

"Nhị tẩu, ngày mai muội còn phải đi theo tam ca ra ngoài, tuy nhiên, muội sẽ nửa đường lấy cớ xuống xe, sẽ không thật sự cùng đi với tam ca."

"Muội muốn đi thăm nương muội?"

Vị Đông Tuyết gật gật đầu,

"Cùng tam ca đi ra ngoài đại tẩu sẽ không thể hoài nghi."

Hách Liên Dung ngạc nhiên nói:

"Muội như thế nào không nghĩ tới việc đem tình hình thực tế nói cho Thiếu Dương đâu? Đệ ấy nhất định sẽ vì muội giữ bí mật, muội cùng nương muội lại càng dễ dàng gặp nhau hơn."

Vị Đông Tuyết hít một hơi,

"Muội tất nhiên tin tưởng tam ca, nhưng mà... cũng không biết vì sao, vừa thấy ca ấy, muội liền khẩn trương, không giống với nhị ca tự tại như vậy."

Hách Liên Dung bật cười, chẳng lẽ đây chính là hoàn mỹ sinh khoảng cách sao? Xem Vị Đông Tuyết không có tâm tư nói tiếp, vì thế liền không nói tới việc này, xoay người đi trở về. Vị Đông Tuyết khẽ cắn môi, nhăn nhó nửa ngày, nhỏ giọng nói:

"Nhị tẩu, ngày mai muội đi gặp nương muội là muốn đưa canh thiếp trở về."

"Nga?"

Hách Liên Dung cười nói:

"Đã có quyết định?"

Hài gò má Vị Đông Tuyết đỏ lên, cúi đầu,

"Có một vị công tử gọi Trần Bình Phàm (kk, cười chết lun vs cái tên này =))))))), mở gian tiểu thư cục (quán viết thư sao? Mới chỉ nghe thấy tiêu cục), cùng bát tự muội cực hợp."

"Vậy là tốt rồi, sau đó thế nào? Nương muội sẽ thuyết phục hắn đến Vị gia cầu hôn?"

Vị Đông Tuyết gật gật đầu, trên mặt đã mang theo chút xấu hổ.

"Nếu... Nếu việc này thuận lợi, phải đa tạ nhị ca cùng nhị tẩu."

Thấy bộ dáng này của nàng, Hách Liên Dung cũng thay nàng cao hứng, cầm tay nàng chậm rãi hướng đường về đi tới, Vị Đông Tuyết nói:

"Hôm nay nhị ca nói phải mở tửu lâu, thật sự làm muội giật cả mình đâu."

Hách Liên Dung cười lắc đầu,

"Ai cũng giật nảy mình đi, nghĩ muốn làm là làm luôn."

Vị Đông Tuyết lại lắc đầu nói:

"Muội không phải nói cái này, muội là tò mò ca ấy vì cái gì nói chính mình đối với đồ cổ không có hứng thú, mới trước đây ca ấy còn mỗi ngày đều kéo tam ca cùng đi tới Vi Tất Tri đâu, cha còn thường thường khoe nhị ca trong đám huynh đệ là người có thiên phú nhất."

Hách Liên Dung một lúc lâu không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng, cũng không nói rõ rốt cuộc là có tâm tình gì, có thiên phú người ta thường tự mãn kiêu ngạo, từ chuyện thỏ thi chạy ngày xưa nói cho chúng ta biết, kiêu ngạo khiến người ta tụt lùi, không biết Vị Thiếu Quân có phải hay không cũng là bởi vì như thế mà từ một thiên tài lùi bước trở thành một cái u hồn. Ngày hôm sau, Hách Liên Dung sáng sớm liền thức dậy, chờ Tiễn Kim Bảo tới tìm nàng, lấy lí do né lời mời của Vị Thiếu Dương. Nhưng đợi cả buổi cũng không thấy Tiễn Kim Bảo thò đầu tới, làm việc cũng thật không chính xác.

Hách Liên Dung không thể đợi thêm nữa, một lúc nữa Vị Thiếu Dương sẽ tới đây. Sự thật vẫn luôn là sự thật, Hách Liên Dung đang định đi ra cửa trước, ngay tại cửa gặp Vị Thiếu Dương. Vị Thiếu Dương chính mình chỉ huy hạ nhân mang lên xe chút thịt, hoa quả cùng nước, chuẩn bị dạo chơi ngoại thành, thấy Hách Liên Dung cười nói:

"Đang định đi tìm nhị tẩu, nhị tẩu đã tới rồi."

Hách Liên Dung ở trước cửa nhìn xung quanh một chút,

"Tẩu... kỳ thật tẩu hôm nay...."

"Nhị tẩu chính là đang đợi Hàn phu nhân?"

"Ack..."

Hách Liên Dung có chút chột dạ,

"Đúng..."

Vị Thiếu Dương cười dài nhìn nàng,

"Đệ sáng sớm phái người đi Hàn phủ, nói với Hàn phu nhân tẩu hôm nay có việc không thể gặp mặt, thay tẩu hẹn nàng ngày khác gặp nhau."

"A?"

Hách Liên Dung có chút há hốc mồm. Vị Thiếu Dương hai đặt đặt trước ngực khoanh lại, làm một cái đại lễ,

"Thiếu Dương tự chủ trương, xin nhị tẩu cứ trách móc."

Hách Liên Dung buông tha, thở dài một hơi, vạn phần bất đắc dĩ nói:

"Tẩu đối với việc đi thả diều thật sự không có hứng thú, đệ nghĩ mà xem, thật vất vả thả nó bay lên, sau đó đâu?"

Hách Liên Dung làm động tác nhìn trời ngẩn người,

"Sau đó liền vẫn như vậy."

Vị Thiếu Dương bật cười,

"Nữ tử khác nghe tới thả diều không phải đều vạn phần nhảy nhót, có thể nói như vậy đại khái chỉ có đại tẩu."

"Tẩu nói chính là sự thật!"

Hách Liên Dung xoa xoa cổ,

"Cũng không biết để làm cái gì."

"Chính là đi ra ngoài một chút, giải sầu cùng tốt."

Vị Thiếu Dương nghiêm mặt nói:

"Không cần đối mặt với người trong nhà, nhị tẩu cũng sẽ thoải mái một chút đi?"

"Tẩu biết đệ thay tẩu suy nghĩ, không bằng tẩu tự mình đi ra ngoài một chút được không?"

Hách Liên Dung nháy nháy mắt,

"Đệ cũng phải lo lắng tâm tình của Yên biểu muội."

Vị Thiếu Dương thản nhiên cười, vẫn chưa nói chuyện. Lúc này hạ nhân báo lại, đồ vật này nọ đều chuẩn bị tốt lắm, Vị Đông Tuyết cũng từ trong đại môn đi ra, thấy Hách Liên Dung ngạc nhiên nói:

"Nhị tẩu cũng đến đây."

Hách Liên Dung mang theo vẻ mặt đau khổ, gật gật đầu.

Vị Thiếu Dương cười nói:

"Chúng ta đi thôi."

Hách Liên Dung vội hỏi:

"Không đợi Yên biểu muội sao?"

"Yên biểu muội đi trước mua con diều, cùng chúng ta gặp mặt ở ngoài thành."

Vị Thiếu Dương nói xong, ngồi lên vị trí bên cạnh người lái, cũng ý bảo Hách Liên Dung lên xe. Hách Liên Dung chỉ có thể cùng Vị Đông Tuyết chui vào trong xe, tính toán lát nữa cùng Vị Đông Tuyết cùng nhau tìm cớ xuống xe. Tuy nhiên không được như mong muốn, Vị Đông Tuyết nửa đường nói đau bụng, để cho bọn Vị Thiếu Dương đi trước. Hách Liên Dung vốn định nói đi cùng Vị Đông Tuyết, Vị Thiếu Dương lại nói cái gì cũng không cho nàng xuống xe. Hách Liên Dung chỉ có thể nhìn Vị Đông Tuyết càng ngày càng xa mình, càng ngày càng xa...

"Tẩu... Tẩu cũng..."

Hách Liên Dung vừa nói được một nửa, Vị Thiếu Dương liền cười nói tiếp:

"Tẩu cũng đau bụng? Nhịn nhịn đi, lập tức tới nơi."

Hách Liên Dung liền hết chỗ nói, mặc cho số phận lùi vào bên trong xe ngựa.

Thẳng đến khi xe ngựa dừng lại, nghe được Vị Thiếu Dương đang tiếp đón ai đó, âm thanh tương đối trong sáng rơi vào trong tai,

"Hàng năm sinh nhật các ngươi đều chơi diều, thả diều lên rồi liền ngẩn người, các ngươi cũng có chút ý tưởng mới được không?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-196)