Ai cũng có bí mật (1)
← Ch.033 | Ch.035 → |
Thời điểm Hách Liên Dung tới đại sảnh, đại sảnh tràn ngập bình bình lọ lọ, sắc mặt Ngô thị trắng bệch khoanh tay đứng ở trong đại sảnh, xem ra tức giận không nhẹ. Đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân ngồi ở trên ghế, tứ tiểu thư cùng biểu tiểu thư cũng đã tới. Hiện tại, Hách Liên Dung cũng đã đến, nữ quyến Vị gia chỉ có lão phu nhân, tam tiểu thư cùng cô nãi nãi chưa tới đây. Hách Liên Dung cẩn thận nhìn bình sứ bầy đầy trên đất, ngồi vào vị trí của chính mình, theo thói quen quét mắt nhìn mọi người. Đại phu nhân nhắm mắt không nói, sắc mặt Hồ thị so với Ngô thị còn kém hơn một chút, trên mặt Dương thị cũng không thấy một chút ý cười bát quái nào, tứ tiểu thư cúi đầu trầm tư, sắc mặt biểu tiểu thư vẫn bình thường, mang theo ý cười thản nhiên, tuy nhiên, hiển nhiên tâm tư cũng không đặt ở chuyện trước mắt.
Về phần Ngô thị, từ khi Hách Liên Dung vào cửa liền nhìn chằm chằm vào nàng, Hách Liên Dung tự nhiên có thể phát hiện, tuy nhiên, nàng nhìn qua mọi người, cố tình chính là không nhìn Ngô thị, tức chết ngươi! Không mất một lúc sau, lão phu nhân đến đây, vào cửa xem tình cảnh này, nói:
"Lại làm cái gì? Còn ngại gia đình này không đủ loạn!"
"Loạn cũng còn tốt hơn để cho người ta vét sạch mọi thứ!"
Ngô thị muốn từ trong đống đồ sứ kia đi đến bên lão phu nhân, không cẩn thận đá đổ một cái, vừa nhấc chân, làn váy lại quật đổ hai cái, tức giận đến mức nàng giơ chân đá, đá đổ vài cái bình đá mới đi tới trước mặt lão phu nhân, vừa tức lại vừa oán nói:
"Tôn tức của gia đình này thật sự không thể làm! Mắt nhìn thấy khắp phòng đồ cổ đều bị đổi thành đổ giả, biết là kẻ trộm từ trong nhà mà ra, không biết còn tưởng là cháu đem đồ vật này nọ đem đổi? Tội danh này cháu kham không nổi!"
Lão phu nhân mày nhăn thật sau, nhìn mọi thứ trên mặt đất,
"Nhiều như vậy? Có phải hay không ngươi nhớ lầm? Trước kia ngươi luôn thích thật thật giả giả xen lẫn."
"Cháu oan uổng chết mất!"
Ngô thị nhìn một cái nha hoàn, cầm lấy sổ sách trên tay nàng đưa cho lão phu nhân xem.
"Trước kia có một đám là giả, nhưng cháu đều nhớ rành mạch, cũng đúng hạn tráo đổi, người xem, thời điểm đồ giả cùng kiểu giáng đem bày đồ thật để vào trong khố, thời điểm bày đồ thật sẽ thu hồi lại đồ giả, hiện tại đồ thật, thật sự không có, hai cái đều giả!"
Nhìn bộ dáng Ngô thị tức giận nâng mi, Hách Liên Dung không biết làm sao, tại sao trong lòng lại cảm thấy trút được một hơi dài. Chẳng lẽ đây là vui sướng khi người gặp họa trong truyền thuyết? Ừ, như vậy có vẻ không tốt. Lão phu nhân phiền lòng khoát tay, để cho hạ nhân đem này đó trên mặt đất thu lại toàn bộ, đi đến chủ vị ngồi xương, hoãn khí nửa ngày, mới nói:
"Biết là đổi như thế nào sao?"
"Biết cũng không kêu mọi người nhanh chóng đến đây."
Ngô thị liếc mắt nhìn Hách Liên Dung một cái,
"Nhị đệ muội, muội có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Hách Liên Dung sửng sốt một chút, tiện đà bật cười,
"Đại tẩu là đương gia trong phủ, tẩu còn không biết chuyện gì như thế nào còn tới hỏi muội?"
Ngô thị nhếch khóe miệng, bày ra vẻ mặt cười giả.
"Tẩu là quan tâm đệ muội, mới đến đây, đối với đồ vật trong phủ tất nhiên không quen thuộc. Trong viện hơn cái gì thiếu cái gì cũng không biết được. Có cần đại tẩu giúp muội điều tra hay không?"
Hách Liên Dung sau khi kinh ngạc một lúc lâu, trong lòng nổi lên một nỗi tức giận.
"Đại tẩu nói như vậy ai cũng nghĩ ngờ là muội đổi vật?"
Ngô thị cười nói:
"Tất nhiên sẽ không hoài nghi đệ muội.
Chẳng qua... Đại tẩu thật sự nghĩ không ra ai trong phủ lại có lá gan này. Muốn đệ muội giúp ta suy ngẫm."
Hách Liên Dung tất nhiên hiểu được Ngô thị muốn nàng nói tới ai, sao lại để nàng được như ý, quay đầu thản nhiên nói:
"Đệ muội mới đến. Người trong phủ không biết hết được, như thế nào có thể giúp đại tẩu nghĩ?"
"Chậc chậc."
Ngô thị ngồi trở lại chỗ của mình, quay đầu nói với lão phu nhân:
"Tẩu còn nghĩ tình cảm của đệ muội cùng nhị đệ không tốt đâu. Không nghĩ tới cũng che chở Thiếu Quân như vậy. Bà nội cuối cùng cũng có thể yên tâm."
Nàng vừa nói như vậy.
Mọi người đều hiểu được ý tứ bên trong. Lão phu nhân không hờn giận nói:
"Trong nhà nhiều người như vậy, ngươi liền khẳng định là Thiếu Quân đổi sao?"
"Cháu cũng không nói như vậy, này còn phải chờ tra xét sao? Tuy nhiên nếu còn muốn suy nghĩ, trong phủ chúng ta ai vội vã dùng tiền? Hắn ngày hôm qua chính là nói, phải bồi thường đi, như thế nào bồi thường cũng không ai biết, mấy thứ này không phải cái gì trân phẩm, nhưng góp chung một chỗ cũng được hai ba nghìn đâu, cháu suy nghĩ vạn nhất thật sự là Thiếu Quân lấy, đồ vật này nọ nhiều như vậy cũng không thể một lần chuyển ra khỏi phủ được, cho nên cháu mới hỏi đệ muội một chút trong Thính Vũ Hiên có thêm bớt vài vật này nọ, nhưng đệ muội thực sự không chú ý đâu? Chúng ta tìm được rồi thì việc này cũng không tính là trộm cắp, khối lượng đồ cổ lớn như vậy đâu."
Trong lòng lão phu nhân rất mâu thuẫn, ước gì việc này có thể lặng lẽ trôi qua, nghe Ngô thị nói như vậy hiển nhiên có chút động tâm, hướng Hách Liên Dung nói:
"Ngươi để cho đại tẩu ngươi qua nhìn thử xem đi."
Hách Liên Dung khẽ cắn môi, công khai phản đối khẳng định sẽ rước lấy một phen phiền toái, hiện tại có lão phu nhân hát đệm, phần thắng của chính mình không lớn, nhân tiện nói:
"Tốt, đại tẩu chỉ giúp muội điều tra, tuy nhiên, vì để công bằng... đại tẩu có phải hẳn nên làm gương trước không?"
Ngô thị không trả lời câu hỏi của Hách Liên Dung, ngược lại hướng nha đầu bên cạnh hỏi:
"Tam tiểu thư cùng cô nãi nãi như thế nào còn chưa tới? Đi thúc giục thúc giục mau."
Tâm tình lão phu nhân vốn không được tốt lắm, nghe nàng nói như vậy vừa nói vừa tức giận:
"Ngươi biết rõ bác ngươi không thích gặp người, còn muốn lôi kéo nàng làm cái gì!"
Ngô thị nói:
"Nếu chuyện bình thường cháu cũng không kêu nàng, tuy nhiên, nếu nhị đệ muội nói việc công bằng quan trọng... tôn tức thân là đương gia, tất nhiên phải đối xử bình đẳng, chờ tam muội cũng bác đến đây rồi cùng nhau điều tra."
Lão phu nhân nhíu nhíu mày, mang theo chút phiền não trừng mắt nhìn Hách Liên Dung một cái, Hách Liên Dung cũng có một bụng tức khí không có nơi phát ra đâu, cúi đầu không nhìn nàng, sợ chính mình không nhìn được trừng lại càng rước thêm nhiều phiền toái. Một lát sau Vị Thu Cúc mang vẻ mặt không muốn cùng cô nãi nãi Vị Đình Ngọc mặt không chút thay đổi đồng thời đi vào đại sảnh. Vào đại sảnh, Vị Thu Cúc lớn tiếng nói:
"Nhị ca gây họa liền kéo muội lại đây, hiện tại đánh mất đồ vật này nọ cũng lại kéo muội lại đay, rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ việc này đều có quan hệ cùng muội phải không!"
Ngô thị ngẩng đầu quét mắt nhìn Vị Thu Cúc một cái,
"Vốn cũng không phải bắt muội chạy đến, không phải tại nhị tẩu muội nói việc công bằng quan trọng... Sao, tuy nhiên, nàng nói có lý, mất đồ vật này nọ chỉ hoài nghi nhị ca muội là không đúng."
Dựa vào! Hách Liên dung có cảm giác bị hãm hại, như thế nào chuyện này biến thành ý của nàng? Quả nhiên, Vị Thu Cúc tức giận đưa mắt nhìn Hách Liên Dung, cuối cùng không không có dũng khí nhìn tiếp, đại khái còn nghĩ đến việc bản thân còn đang nhờ cậy nàng đâu. Nhưng thật ra, cô nãi nãi vào đại sảnh cũng không nói lời nào, ngồi vài vị trí của chính mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa như nàng giống như không có tới.
Ngô thị đứng lên,
"Hiện tại mọi người đông đủ, Thanh cô, ngươi mang theo sổ sách, liên theo lời ta điều tra, có cái gì không đúng, đều đưa tới đại sảnh!"
Thanh cô liền cầm số sách đồ cổ mang theo vài tên nha hoàn liên đi ra ngoài. Vị Thu Cúc nhảy dựng lên,
"Tra cái gì? Đi đâu tra?"
"Tất nhiên tới các viện điều tra, tam muội yên tâm, chỉ tập trung điều tra có đồ vật này nọ, đồ vật này nọ muội đem từ nhà chồng về sẽ không tính."
Ngô thị dứt lời che miệng cười khẽ,
"Là tẩu quá lo lắng, hẳn là không có mang về đồ vật này nọ."
Vị Thu Cúc tức giận nhếch khóe miệng, sau một lúc lâu nói:
"Muội cùng đi cùng!"
"Không được."
Ngô thị tất nhiên cự tuyệt,
"Chúng ta đều ở đây, để cho Thanh cô đi thăm dò, Thanh cô là người của đại nương, cũng sẽ không thiên vị riêng tẩu, lúc này đã công bình rồi."
Trên mặt lão phu nhân mang theo bất mãn khụ một tiếng, Ngô thị liền giữ Thanh cô lại,
"Chỗ của lão phu nhân cùng đại phu nhân kia không cần tra xét."
Thanh cô lên tiếng, dẫn người đi ra ngoài. Hồ thị vẫn mang theo bộ dáng khuôn mặt u sầu, Dương thị thật giống có điểm ngồi không yên, đứng dậy nói:
"Buổi sáng uống nhiều nước trà quá, ngồi thẳng khó chịu."
Ngô thị phủi phủi bụi bặm cười ngồi xuống,
"Tam nương rốt cuộc là vì uống nước trà nên khó chịu, vẫn là trong lòng có điều gì khó chịu?"
Dương thị ngượng ngùng ngồi yên tại chỗ,
"Ta trừ bỏ nhớ thương tứ thiếu, còn có thể có việc gì?"
Ngô thị cười cười,
"Vậy thì tốt rồi, con còn nghĩ tam nương cũng sợ trong phòng mình có nhiều hơn vài vật này nọ đâu."
Ngô thị nói ra lời này, Hách Liên Dung nhất thời nổi lên sự cảnh giác, cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng hô to mắc mưu. Chỉ sợ Ngô thị từ sớm đã nghĩ muốn đem Vị phủ tra xét một lượt, nhưng lại chưa tìm được lí do, lúc này mới chủ động chọn chính bản thân mình, biết chính mình sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, nàng liền nhân cơ hội đưa ra điều kiện phải điều tra toàn bộ phủ với cớ là công bằng. Hách Liên Dung có chút buồn bực, nàng có tính là bị người lợi dụng không? Vụng trộm liếc nhìn Dương thị một cái, vừa vặn nàng cũng đang nhìn qua, vẻ mặt bất đắc dĩ nén giận, Hách Liên Dung thật buồn bực, xem ra này tuyệt đối là có chuyện.
Trong đại sảnh lầm vào một trận trầm mặc không sao kể xiết, Hách Liên Dung chỉ cảm thấy có vài ánh mắt không ngừng đảo qua trên người mình, giống như tất cả những chuyện này là do nàng gây ra, trong lòng buồn bực cũng đừng nói ra. Tại lúc này, Vị Thiếu Quân vác vẻ mặt lười nhác đạp cửa mà vào, cũng không chào hỏi người khác, ngáp dài bước đến cái ghế bên cạnh Hách Liên Dung nhưng không ngồi xuống, hướng đại phu nhân nói:
"Đại nương, lại tìm con có việc gì? Không phải đã nói sao? Cho con chút thời gian, việc này không cần Thiếu Dương lo lắng."
Nghiêm thị thản nhiên nói:
"Không phải ta tìm ngươi, là trong nhà có chuyện, gọi ngươi về hỏi một chút."
Vị Thiếu Quân lúc này bật cười,
"Con khi nào thì trở nên có phân lượng như vậy? Đến đến, nói đến nghe một chút."
Ngô thị âm thầm trợn trắng đôi mắt, tức giận đem chuyện đồ cổ này nói ra, tươi cười trên mặt Vị Thiêu Quân trở nên cổ quái, nhìn xem đồ xứ ở góc đại sảnh, dùng cây quạt gõ gõ lên đầu, hơi chút ảo não nói:
"Con như thế nào không sớm nghĩ tới chuyện này đâu!"
Mọi người không nói gì, chỉ có lão phu nhân vui sướng nói:
"Xem đi, ta đã nói không phải Thiếu Quân."
Vị Thu Cúc bất mãn nói:
"Nhị ca nói một câu bà nội liền tin tưởng không phải ca ấy? Chẳng lẽ chúng cháu liền theo đó mà chịu hoài nghi sao? Còn để cho người ta đi tra xét! Cũng không nghĩ lại, ai trộm cái đồ vật này nọ còn hướng trong phòng chính mình cất giữ?"
Vị Thiếu Quân cười nói:
"Để làm gì? Còn tra xét? Lại còn náo loạn như vậy? Đã đánh mất cái gì rất đáng giá?"
"Không phải là nhị tẩu sao!"
Vị Thu Cúc vừa đến nghe gió lại tưởng là mưa (nghe chuyện này thành chuyện kia, không hiểu rõ ràng vấn đề),
"Sợ ca oan uổng, đem toàn bộ chúng ta cùng liên lụy theo, thế nào cũng phải tra xét toàn phủ!"
Vị Thiếu Quân sau khi nghe xong kinh ngạc không thôi, quay đầu nhìn Hách Liên Dung nửa ngày, khóe miệng khẽ nhếch, buồn cười:
"Liên Dong, ngươi uống nhầm thuốc?"
Hách Liên Dung vốn rất buồn bực, hiện tại lại nhanh chóng buồn tới muốn chết, nhếch môi thật cao như trút giận. Tâm trạng Vị Thiếu Quân giống như thật không tồi, cắn môi cười hì hì khiến cho người ta vừa nhìn đã nghĩ muốn đánh hắn. Hách Liên Dung xoay mặt... nhắm mắt làm ngơ, đột nhiên đón nhận một đạo ánh mắt, đúng là của tứ tiểu thư Vị Đông Tuyết, trên mặt nàng lộ vẻ lo âu, liên tiếp nhìn xung quanh chính mình... Ân, hẳn là không phải nhìn nàng, Hách Liên Dung vụng trộm liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Vị Thiếu Quân đang đùa nghịch cây quạt cũng đang nhìn Vị Đông Tuyết, quay đầu lại nhìn lại Vị Đông Tuyết, đã thấy nàng cúi đầu, ngón cái vô ý thức bấu chặt đầu ngón trỏ, tâm sự thật nặng nề.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |