Hoàn
← Ch.19 |
Năm thứ hai gia nhập vũ đoàn M, tôi lên chức múa dẫn đầu.
Một năm này, Trần Ngạn cũng được được cử đến đại học lớn nhất nước.
Lần công diễn này tôi được diễn nữ chính vở "Emeralda".
Đây là lần đầu tiên tôi được diễn chính, Trần Ngạn cũng tới.
Nhưng tôi không lo lắng, kiếp trước tôi đã nữ chính nhiều lần rồi, đã quên chữ căng thẳng viết thế nào.
Buổi biểu diễn cực kỳ thành công.
Lúc ngồi sau hậu trường tháo trang sức, đoàn trưởng báo cho mọi người một tin tốt. Nhà tài trợ lớn nhất của buổi diễn, giám đốc công ty khoa học kỹ thuật sinh vật "CA" sẽ đến thăm toàn bộ nhân viên.
Con ngươi của tôi rụt lại, công ty "CA" này kiếp trước có liên quan đền tôi.
Từ lúc trở thành siêu tân tinh trong giới khoa học kỹ thuật đến lúc trở thành tập đoàn toàn quốc, họ vẫn tài trợ cho chúng tôi.
Chính xác hơn là nhà tài trợ của tôi.
Trong ngành này nhiều năm, tôi biết ai cũng có thế bị thay thế, người mới xuất hiện sóng sau xô sóng trước, cũng có lúc tôi bị đối xử bất công nhưng lần nào cũng có "CA" đứng ra bênh vực.
Không cho tôi vai nữ chính, họ sẽ dừng đầu tư.
Thêm vào việc bên cạnh tôi chưa bao giờ có người khác phái, mọi người đều xì xầm tôi là chim hoàng yến của ông chủ "CA".
Nhưng trời đất chứng giám, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp kim chủ này.
Hôm nay người đó sẽ đến!
Nhưng Trần Ngạn đang ngồi ở khán đài, nếu để anh ấy biết không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đùa đấy à, nếu chẳng may khiến anh ấy hắc hóa thành sát nhân thì công sức bấy lâu nay của tôi đổ sông đổ biển hết.
Tôi đứng bật dậy muốn chạy:
Xin lỗi, tôi vừa nhớ mình có chuyện phải...
Thanh Thanh, em định đi đâu?
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau tôi.
Tôi ngạc nhiên, cứng ngắc ngoái đầu nhìn lại.
Trần Ngạc mặc âu phục đỡ một bó hoa hồng và một chiếc hộp lớn nhìn tôi cười tủm tỉm.
Không phải chứ, Trần Ngạn lại là giám đốc "CA"?
Thằng nhãi c. h. ế. t tiệt ngày giấu tôi lâu như vậy?
Tôi bóp mặt anh ấy:
Còn giấu em chuyện gì nữa hử?
Đau anh! - Trân Ngạn vội xin khoan dung, nói nhỏ, - Lát nữa về sẽ giải thích vơi em.
Có những đoàn viên khác ở đây nên tôi không thể giận lâu.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, tôi mở hộp quà kia, bên trong là bộ váy ballet được may thú công đính vô số viên kim cương lấp lánh.
Đẹp không kế xiết.
Bên cạnh vang lên tiếng trầm trồ không ngớt.
Nếu không nhờ Trần Ngạn đỡ tay tôi, tôi cũng suýt ngã xuống.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy chiếc váy ballet đặt giá như vậy.
Tôi thì không.
Tôi từng nhìn nó vô số lần, còn mặc lên rồi.
Kiếp trước ngày Trần Ngạn nhảy lầu, tự tay anh ấy đã mặc cho tôi.
Giống như Trần Ngạn của hôm nay.
Thành kính, cuồng si, cô đơn nhưng ít đi đau khổ.
Anh hôn lên môi tôi:
- Tốt quá, cuối cùng đã có thể tự tay tặng cho em.
← Ch. 19 |