Ch.02 → |
Gần đây bỗng xuất hiện một tên sát nhân hàng loạt liên tục g. i. ế. c 20 người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Theo thông tin của cảnh sát, nạn nhân đều nằm trong nhóm nghề nghiệp tinh anh như bác sĩ, giáo sư, cố vấn.
Tên sát nhân còn ngang ngược công khai video phạm tội trên mạng.
Tôi không khỏi rùng mình, ai sẽ thành nạn nhân thứ 21 của gã sát nhân này?
Đang mải suy nghĩ, tôi bỗng bị một chiếc khăn từ đâu xuất hiện bịt kín miệng mũi. Sức lực của đối phương rất lớn, tôi không giãy ra được nên chỉ một lát đã ♓_ô_𝓃 mê bất tỉnh.
Đền lúc tỉnh lại, tôi bị trói gô. Gương mặt của gã đàn ông đứng trước mặt tôi bị mũ lưỡi trai và khẩu trang den che kín.
Gã nhìn tôi chắm chằm, đôi mắt tối tăm sâu thằm như miệng vực.
Gã chính là sát nhân hàng loạt!
Tôi để ý đùi phải của gã bị tật, mỗi bước chân đều khập khiếng.
Sát nhân như nhận ra ánh mắt của tôi nên đột nhiên khựng lại, trong mắt ánh lên cảm xúc tôi không hiểu.
𝐂●ⓗ●ế●т rồi, phát hiện khiếm khuyết của sát nhân, gã hẳn thẹn quá hóa giận mà g. i. ế. c tôi mất.
Tôi nhắm tịt mắt chờ cái ↪️_♓ế_†.
Nhưng gã không vội g. i. ế. c tôi. Gã giúp tôi rửa mặt, mang cơm đến cho tôi ăn, còn thay cho tôi chiếc váy ballet đính kim cương.
Động tác nhẹ nhàng như đang ✔️-uố-✝️ ✔️-𝖊 một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi là vũ công ballet, ngày thường thích ăn diện, vừa nghĩ đến chuyện bị chặt thành từng miếng nhỏ mà không giấu được ⓡ.⛎.п rẩ.𝖞.
Tôi thử thương lượng với gã:
- 𝒞.𝐡ế.† thì 🌜♓_ế_ⓣ, nhưng xin để tôi được t𝖔●à●𝖓 𝖙h●â●ⓨ, đừng 𝖕.𝖍ⓐ.ռ.ⓗ ⓣ.ⓗ.â.𝓎 tôi được không?
Gã không lên tiếng. Nhưng nhìn lồng n. g. ự. c đang rung lên và đôi mắt cong vòng của gã, tôi biết gã đang cười.
Suốt ba ngày bên nhau, gã luôn nhìn tôi chẳm chẳm như thế không nỡ rời mắt.
Tôi thậm chí còn nghĩ phải chăng gã thích tôi, không muốn ℊiế*t?
Chịu thôi, kẻ điên mà, ai dùng logic bình thường để đánh giá được chứ?
Có khi gã đang nghĩ phải dùng cách gì g. i. ế. c tôi mới k●íⓒ●𝒽 𝐭●♓●í𝒸●h.
Tôi tận mắt thấy gã báo cho cảnh sát vị trí của chúng tôi, sau đó kéo tôi lên tầng thượng.
Chúng tôi nhanh chóng bị cảnh sát bao vây.
Gã khống chế tôi ở rìa sân thượng, sau lưng là khoảng không của mấy chục tầng lầu.
Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp bị ném thành thịt vụn, sát nhân lại đẩy tôi ra, gió lớn thổi tung mũ bóng chày và khấu trang của gã.
Tôi biết người này, gã từng là bạn học của tôi, Trần Ngạn!
Hai hàng nước mắt chảy trên gương mặt dính 𝖒á●𝐮, khóe miệng gã cong lên:
Lâm Thanh Thanh, đừng quên tôi!
Nếu như có kiếp sau...
Tiếng gió rít nuốt chửng nửa câu sau.
Gã nghiêng người, rơi tự do từ tầng 51 xuống.
Ch. 02 → |