Truyện:Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 088

Thiếu Gia Phong Lưu
Trọn bộ 483 chương
Chương 088
Dừng xe 👢à·ɱ 𝐭ìռ·♓ không tính là muộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-483)

Ôn Nhu thầm cười, nụ cười thật khiến cho "hoa nhường nguyệt thẹn", làm cho ánh mắt của Thường Nhạc có chút đẫn đờ. Lúc này, Ôn Nhu bỗng đưa tay ra ôm lấy cổ Thường Nhạc, hơi thở đinh hương tỏa ra, hai người liền quấn lại với nhau.

Lúc này thời gian dường như đọng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ ô-𝐦 ấ-p, ⓗô-𝓃 hít nhau.

Hiệp đấu thứ nhất, Ôn Nhu chiếm thế chủ động.

Nhưng rất nhanh, động tác trúc trắc của cô đã bán đứng lòng cô... Nhìn không ra, bác sĩ Ôn Nhu là một tay mới, xem ra trước đây đều bận rộn mua sắm không có thời gian nói chuyện yêu đương.

Thường Nhạc vốn định để cho cô gái thành thục này thoải mái, tùy ý 𝖝_𝐱_x hắn, nhưng bây giờ xem ra việc này rất khó khăn, do vậy vị "có văn hóa" này rất tức giận, cuối cùng hắn giành lại thế chủ động.

Điều chỉnh ghế tự động về phía sau nửa mét, Thường Nhạc tư thế nửa nằm, một tay kéo Ôn Nhu vào trong lòng hắn, sau đó cúi thấp đầu thuận theo mái tóc của Ôn Nhu 𝐡ô.п lên vành tai cô, lại ♓●ô●п lên mí mắt và chiếc mũi xinh xắn.

Ôn Nhu "ưm"nhẹ một tiếng, nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng hết lần này đến lần khác, t-𝒽â-п †-♓-ể không tự chủ được ngọ nguậy.

Tay trái của Thường Nhạc đỡ lưng Ôn Nhu, tay phải không ngại ngần gì tiến vào trong quần áo của người đẹp. Ôn Nhu theo bản năng có chút kháng cự, nhưng rất nhanh sau đó lại làm ra cử chỉ nồng nhiệt chào đón. Ngửi mùi hương tỏa ra trên người Ôn Nhu, mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ say mê. Bàn tay thuận theo cổ áo nhẹ nhàng tiến sâu xuống dưới, dọc theo khe rãnh trắng như tuyết khiến người ta muốn phun má·⛎, dần dần nắm lấy lớp bao phủ bên ngoài nơi cao ngất đầy đặn bên trái của Ôn Nhu....

Tuy rằng cách một lớp áo 𝐧𝖌ự_𝒸 ren đen, nhưng Thường Nhạc vẫn cảm nhận được sự tuyệt với khi chạm vào, mà Ôn Nhu thì bỗng khẽ trầm thấp г_ê_ռ r_ỉ, khẽ uốn éo vòng eo như rắn nước, một tay quấn chặt lấy eo Thường Nhạc. Cô nhắm chặt mắt lại, dường như không dám mở ra mà khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng kia lại không chỉ mê người mà còn mãnh liệt 🎋.í𝒸.ⓗ †.♓í𝖈.♓ Thường Nhạc.

Thường Nhạc lại lần nữa biểu diễn "tuyệt chiêu sở trường", không cần đến 0. 0001 giây, trong nháy mắt hắn đã cởi được chiếc áo 𝐧🌀ự-ⓒ kết cấu phức tạp cưa Ôn Nhu. Ôn Nhu bất ngờ mở mắt, trong đôi mắt đẹp mang sự sững sờ giống như Tần Uyển lúc đầu, thằng nhóc này cũng rất chuyên nghiệp rồi... Chẳng qua, Ôn Nhu và Tần Uyển không giống nhau ở chỗ, trong đôi mắt của cô ngoại trừ sự kinh ngạc ra thì nhiều hơn thế nữa chính là sự mong đợi.

Đặt áo lót ren sang một bên, Thường Nhạc nhẹ nhạc cởi từng chiếc cúc áo của Ôn Nhu... Cảnh xuân hiện ra.

Đôi "Ngọc Nữ Phong" của Ôn Nhu không nói là to, cũng không nói là nhỏ, nhưng được cái đầy đặn, cao ngất hơn nữa lại tròn trịa, trắng muốt. Có cảm giác tăng lên một chút thì quá to, giảm đi một chút thì lại quá nhỏ, có thể nói là đây là kiệt tác độc đáo của Thượng đế. Ngón tay của Thường Nhạc từng ngón, từng ngón đặt lên "đại bạch thỏ" trắng muốt kia, giống như đang chơi đàn piano, nhẹ nhàng từng phím đàn.

- Ư... a!

Cuối cùng Ôn Nhu cũng không chịu nổi sự κí_ⓒ_♓ 𝐭_ⓗ_í_𝒸_ⓗ mà phát ra những tiếng 𝐫.ê.𝖓 г.ỉ mơ hồ không rõ.

Âm thanh như vậy, tức khắc đem đến cho Thường Nhạc động lực còn mạnh hơn mấy viên Viagra, hắn to gan, hơn nữa còn có chút thô bạo, xòe ra những ngón tay thon dài đẹp ngang với ngón tay của những nghệ sĩ Piano, sau đó nắm lấy toàn bộ nơi mà khiến hàng nghìn hàng vạn người đàn ông ngày đêm mơ tới của Ôn Nhu .... Một trận cảm xúc tuyệt vời truyền đến, làm rung động từng tế bào của Thường Nhạc, điều này làm cho Thường Nhạc ngay tại chỗ thiếu chút nữa không kìm được. Cảm giác có được bộ ռ*ⓖự*c sữa cực phẩm trên tay, quả thực là khó thấy trong cuộc sống bình thường của hắn.

T●𝖍â●ռ 🌴●ⓗ●ể của Ôn Nhu vì chưa từng quen với sự tiếp xúc t-hâ-ռ 〽️-ậ-✝️ như vậy mà ⓡⓤ-𝐧 𝖗ẩ-ÿ kịch liệt, trong miệng lẩm bẩm những âm thanh mà người thường cũng như người ngoài hành tinh nghe không hiểu. Sự xinh đẹp mà thành thục, e thẹn mà thuần khiết cùng hợp lại, tạo thành phong cảnh hoa lệ.

Lúc này, Thường Nhạc một tay vẫn tiếp tục xoa bóp, chăm sóc hai bên trái phải của Ôn Nhu, chỉ sợ "nhất bên trọng, nhất bên khinh", mỗi một lần xoa bóp, mỗi một lần 𝖛.⛎.ố.𝖙 𝐯.3 đều đem lại cho hai người những ⓚ●ⓗ🅾️á●𝒾 cả●𝐦 cực lớn.... Ngay sau đó, hai ngón tay của Thường Nhạc thành thục cố định nụ hoa bên phải của Ôn Nhu, một cách có tiết tấu trêu đùa nụ hoa tinh tế sớm đã gượng dậy kia, bừa bãi xoay xoay...

Có lẽ Ôn Nhu đã từng biết kiểu trận chiến này, nhưng cô chưa từng đích thân trải qua, do đó ⓣ♓â.𝓃 𝐭𝐡.ể cô lại lần nữa run lên mạnh mẽ, khuôn mặt đỏ lưng như muốn tan thành nước.

Bất cứ người đàn ông bình thường nào đã tiến đến bước này gần như sẽ không không chế được bản thân, Thường Nhạc cũng không ngoại lệ, nhưng định lực của hắn lại tốt hơn người bình thường một chút mà thôi, cúi thấp đầu, 𝖍-ô-𝖓 thật sâu đôi môi nhỏ ɢ_ợ_ℹ️ ⓒ_ả_ⓜ của Ôn Nhu... Ôn Nhu dường như vẫn luôn trông mong giây phút này, rất khéo léo tự động đáp lại hắn một cách điêu luyện, cùng với đầu lưỡi của Thường Nhạc dây dưa không dứt, từng đợt nước miếng ngọt ngào truyền tới thấm vào ruột gan.

Đối mặt với Ôn Nhu đã hoàn toàn say đắm. Thường Nhạc vốn cũng gần như phát điên, chỉ duy trì một chút bĩnh tĩnh còn lại. Do đó, tay phải của hắn nhẹ nhàng 𝖛*uố*† 𝖛*𝖊 chân của Ôn Nhu. Lúc này, đôi chân của Ôn Nhu vì sự vặn vẹo của cơ thể đã cong lên, Thường Nhạc dề dàng như bỡn 𝖛.𝖚ố.✝️ ☑️.𝑒 đến giầy của cô.

Đương nhiên, Thường Nhạc không phải có ý ⓥ𝐮ố●𝖙 ѵ●𝑒 giầy mà là dùng tay chầm chậm từ mắt cá chân, dùng kiểu mát xa xoa nắn, 𝖒.ơ.n t.r.ớ.𝓃, không bỏ qua một tấc da thịt nào trên chân cô, chậm rãi 𝐯uố*𝖙 v*e đôi kiệt tác thon dài của Ôn Nhu.

Dần dần, tay của Thường Lạc từ gót chân cô mò tới bắp chân, lại từ bắp chân xoa nắn tới đầu gối, rồi sau đó từ đầu gối kéo dài lên lên cặp đùi làm cho người ta thèm thuồng .... Môi của Ôn Nhu bị Thường Nhạc trụ lại, phát ra những âm thanh kỳ lạ mà mê người, 𝖙♓â·𝓃 t♓·ể run lên, một tay muốn đẩy Thường Nhạc ra, nhưng động tác vô lực ngược lại lại giống như đang câu dẫn Thường Nhạc.

Vì vậy Thường Nhạc 𝐡●⛎●𝐧●ⓖ 𝐡ăⓝ●ℊ nhéo một cái trên đùi cô, một xúc cảm rất hoàn mỹ và linh hoạt, cảm giác ⓜ*ề*𝖒 𝖒*ạ*𝖎, tê dại đồng thời đánh thẳng vào thần kinh của Thường Nhạc. Mà Ôn Nhu thì 🌴𝒽â-ⓝ ⓣⓗ-ể run lên mãnh liệt, một sự xâm phạm mạnh bạo bất thình lình làm cho người ta đau đớn, khổ sở, sau lại cảm thấy một sự vui 𝐬ư.ớ.п.𝖌 mãnh liệt trước nay chưa có, sau đó cả cơ thể đều sơ lụi đi.

Giờ phút này, dưới sự ngầm đồng ý của người đẹp, bàn tay gian ác của Thường Nhạc từ từ tiến vào trong chiếc váy khiến người ta cảm thấy như vô hạn kia.

Ôn Nhu "ưm" vài tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, κ●ẹ●ρ ↪️●♓ặ●ⓣ lấy tay của Thường Nhạc.

Thường Nhạc cũng không vội, càng không rút tay ra, chỉ chu đáo 𝖍·ô·𝖓 lên khuôn mặt của Ôn Nhu, chậm rãi trêu đùa vành tai cô, sau đó h_ô_𝖓 lên chiếc cổ trắng của cô ..... Một ⓒ*ả*𝐦 ⓖ❗á*𝒸 ⓣ*ê d*ạ*ı, kỳ lạ truyền tới, Ôn Nhu dần dần thả lỏng, giống như một chú cừu nhỏ đợi bị thịt, hai chân vô thức buông ra, vô tình trung đổi thành tư thế "mở cửa" để cho bàn tay khiến cô xấu hổ lại vô cùng 🎋í↪️.𝐡 †𝒽.íc.𝒽 của Thường Nhạc dễ dàng tiến sâu vào khu vực cấm.

Dựa vào sự nuôi dưỡng của một Playboy, Thường Nhạc 𝐭𝖍-â-𝖒 𝓃-♓ậ-ρ vào sâu một cách rất chuyên nghiệp.... Bàn tay dường như một mũi dao nhọn đi sâu vào một cách triệt để.

Dựa vào xúc cảm nhạy bén, Thường Nhạc cảm giác được viền tơ lụa trên chiếc quần lót đen của Ôn Nhu, còn thêu hình một bông hoa, điều này vô hình chung càng 🎋í·𝐜·h 𝖙·♓·í·↪️·𝐡 hắn. Khi tay hắn từ từ đi sâu xuống dưới, sững sờ phát hiện, chiếc quần lót ɢ●ợ●𝐢 𝖈●ả●m của Ôn Nhu đã ướt sũng một mảng.

Bị Thường Nhạc phát hiện nơi tư mật của mình, khuôn mặt Ôn Nhu đỏ ửng lên, ⓡ*ê*n 𝓇*ỉ một tiếng vạn phần thẹn thùng. Khi cảm nhận được bàn tay xấu của Thường Nhạc chạm vào nơi Ⓜ️·ề·𝖒 ɱạ·i kia, toàn thân cô 𝓇ⓤ●𝓃 𝖗ẩ●ⓨ, cắn chặt môi, miệng phát ra những tiếng ⓡ_ê_𝖓 𝓇_ỉ kỳ quái.

Mà Thường Nhạc vẫn tiếp tục dùng ngón tay cách một lớp quần lót từ từ xoa xoa cánh hoa đã nở rộ đầy mật dịch của Ôn Nhu. Một ⓚ𝐡oá_𝐢 cả_𝐦 ấm nóng, trơn ướt bao vây lấy ngón tay đang không chút kiêng kỵ gõ vào vùng cấm địa của Ôn Nhu.

Ngay sau đó, dưới sự ngầm cho phép của Ôn Nhu, ngón tay Thường Nhạc từ một bên viền quần lót 𝖌ợ●𝒾 ⓒả●𝖒 đi vào, triển khai chính thức ý nghĩa của hào ngũ ngăn cách tiếp xúc т-ⓗâ-𝖓 ⓜ-ậ-𝐭. Theo đó là bộ lông 𝐦ề_𝖒 ɱạ_❗ mê người, ngón tay Thường Nhạc từ từ hướng xuống, vượt qua ngọn đồi nổi bật đầy đủ, vượt qua thung lũng không đáy.... dựa vào tinh thần vạn lý trường chinh, ngón tay kia hát vang "Đội ngũ của chúng ta giống thái dương", không để ý "Nước sôi lửa bỏng" cuối cùng đưa một đầu ngón tay đầu tiên thăm dò vào "thành lũy" bên trong của Ôn Nhu.

Tuy rằng, đầu ngón tay chỉ đi vào một chút, nhưng Ôn Nhu vẫn nghẹn ngào "ưm" lên một tiếng, т𝐡â_п †_♓_ể Ⓜ️ề_〽️ ɱ_ạ_1 cứng đờ, trong cơ thể dường như có thứ gì đó mãnh liệt tuôn trào, cả người đều rơi vào trong k●ⓗ0●á●ï 𝒸ả●ⓜ kỳ lạ.

Sau đó, cô cảm thấy có một vật gì đó không rõ hình dáng hùng hổ chĩa vào phía sau lưng của cô.

Cảm nhận được sự mề.𝐦 𝖒ạ.𝐢 của người đẹp, Thường Nhạc liền có cảm giác thành tựu, lúc này hắn cũng không để ý nhiều nữa, rất nhanh cởi chiếc quần lót 𝐠ợ_ⓘ cả_𝐦 của Ôn Nhu.

- Đừng mà!

Ôn Nhu theo bản năng kháng cự, giãy dụa đôi chân mê người, mở trừng mắt, sau khi nhìn thấy ánh mắt mang theo sự thất vọng và kinh ngạc của Thường Nhạc, cô cúi thấp đầu khẩn cầu:

- Đừng ở nơi này, đi vào nhà tôi có được không?

Thường Nhạc giật mình rồi cười lớn, bên tai người đẹp nhỏ giọng nói:

- Đừng sợ, tôi thích chỗ này.....

Trên thực tế, Thường Nhạc một chút cũng không lo lắng, bởi vì chiếc xe này có thủy tinh đặc thù, từ bên trong nhìn ra bên ngoài rất rõ ràng, từ bên ngoài nhìn vào trong xe chỉ là một mảng tối như mực. Mà giấy phép chiếc xe này kia vô cùng đặc thù, người bình thường căn bản cũng không dám tới gần thăm hỏi, đến cảnh sát giao thông cũng không chắc dám đến hỏi han.

Kết quả, phòng tuyến cuối cùng Ôn Nhu cũng bị đánh tan.

Trong mơ hồ, trước tiên cô nghe thấy tiếng kéo khóa bị mở ra, sau đó cảm nhận được Thường Nhạc đã bế cô lên, tách ra chân của nàng ngồi lên phần hông hắn. Ôn Nhu xấu hổ không dám mở mắt, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn giống trong tiểu thuyết, một vật cứng chĩa vào vườn hoa tư mật của cô, từ từ trêu đùa cô, từng đợt 🎋♓·🅾️·á·ï 🌜ả·〽️ nóng bóng mà dị thường che phủ đất trời truyền tới.

Ôn Nhu xấu hổ muốn ↪️*ⓗế*т, lại bị 🎋♓οá-❗ ↪️-ả-𝐦 như vậy k·í·↪️·♓ ✞𝖍í·🌜·𝒽 không kìm chế được.

Là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, cô hiển nhiên là người không theo lệ, cô lén hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, ra sức ngồi xuống.....

Trong "Trần ai đoạn định" (tất cả đều kết thúc) có đoạn như thế này: Liên quan đến khởi nguồn thế giới chúng ta trong thần thoại, có một vị thần không biết ở nơi nào đã nói "Haa", lập tức liền có hư không, vị thần lại đối với hư không nói "Haaa", liền có nước, lửa và hồng trần. Lại nói tiếng "Haaa" thần kỳ đó, gió liền thổi thế giớ tại trong hư không đó xoay tròn.

Trong nháy mắt khi tư thái chủ động đẹp đẽ của Ôn Nhu bao phủ vận mệnh của Thường Nhạc, Thường Nhạc cũng rất kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Haaaa!

Mà Ôn Nhu thì đang đặc biệt đau đớn, rất là hối hận mà lại hưng phấn kêu lên một tiếng:

- A!

Chương (1-483)