Tây Môn Khinh thứ hai
← Ch.343 | Ch.345 → |
Tên này thì hay rồi, trận chiến còn chưa bắt đầu, gã đã dẫn theo mấy người phụ nữ, rốt cuộc là bao gái hay là đánh trận đây?
- Thôi thì nghe theo ý trời vậy!
Nhìn máy bay quốc chuẩn bị hạ cánh, Kerry 𝖗ê*п 𝖗*ỉ một tiếng.
- Đường huynh à, rốt cuộc mày đã thực nghiệm tới trình độ nào rồi?
Thường Nhạc rất không thoải mái, hắn đã bỏ ra một khoản tiền lớn, lại chẳng thấy chút hiệu quả nào.
Lần trước cố ý phái một nhóm người ZNV cùng với Lâm Phong đi làm thực nghiệm với gã, nhưng tới nay vẫn không có bất cứ tin tức gì, phải biết là hành động của Mộ Dung Trường Thiên ở Việt Nam càng lúc càng lớn.
Nếu như không trước khi Mộ Dung Trường Thiên phái hai cao thủ thống trị Việt Nam, đám Lâm Phong nghiên cứu ra thành quả, như vậy thì việc chinh chiến ở ZNV e rằng sẽ gặp càng nhiều khó khăn
- Ha ha, ha ha, thực nghiệm vĩ đại đã thành công, nhưng bước thứ hai vừa mới khởi động, anh yên tâm, nhiếu nhất là trong vòng ba ngày, bên cạnh anh sẽ tăng thêm một đám cao thủ điên cuồng.
Đường Bạch Hổ ở bên kia phóng khoáng nhả ra mấy từ.
Thường Nhạc sửng sốt, sao chút thúc giục của mình lại giục ra kết quả, có điều hắn cảm thấy có chút kì quái, cái tên Đường Bạch Hổ ↪️𝐡ế·𝖙 tiệt này, hẳn là nên đòi tiền mình mới đúng, sao gần đây lại không có chút động tĩnh gì thế?
Bên kia dường như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, lộ ra một nụ cười d_â_〽️ đã_п_ⓖ nói:
- Mày yên tâm, tuần trước em họ Linh Lung của tao đã dẫn tới một tên ngu siêu cấp giàu có, ha ha, ông đây đã bắt chẹt hắn một trận, ha ha, ha ha, tạm thời đã đủ kinh phí rồi. Nếu mày muốn cống hiến thêm thì rửa sạch 〽️ô𝓃-🌀 rồi 👢_ê_ⓝ 🌀_ℹ️ườ_п_𝐠 chờ ông đây đi!
-?
Thường Nhạc choáng váng, em họ? Sao lại giống lần cùng Diệp Linh Lung tới chỗ chị họ cô ấy vậy, nghĩ tới đây, Thường Nhạc nghi ngờ nhả ra từng từ:
- Diệp Linh Lung là em họ mày?
Bên kia ngây ngôc hồi lâu mới chậm rãi phun ra một câu:
- Mày... Mày không phải là tên ngu ngốc đó chứ?
Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói nữa, làm cả nửa ngày, tên ⓓ·â·𝖒 đ·ãռ·🌀 kia không ngờ lại là một phụ nữ, lại còn là một siêu cấp ɱ_ỹ 𝖓_ữ, quả thực là mỉa mai mà!
Trước kia hắn còn bàn luận với cô rất nhiều vấn đề, như lông của chim nhỏ có dài ra không? Bộ 𝖓*𝐠*ự*c của phụ nữ dậy thì như thế nào? Trên giường lại 72 biến hóa như thế nào....
Bây giờ thì hay rồi. Nháy mắt đã sinh ra một Tây Môn Khinh thứ hai, hơn nữa nhìn tư thế này, tên kia còn lợi hại hơn Tây Môn Khinh, ít nhất Tây Môn Khinh còn muốn mây mưa với phụ nữ, còn tiêu chuẩn của tên kia lại là một người điên biến thái!
Cô gái xinh đẹp ở bên kia cũng ngon đấy, mặc dù về mặt Internet tuy rằng đúng là hóa thân của sự ⓓâ*ɱ đ*ã*ռ*𝖌, nhưng trên thực tế vẫn là một Ⓜ️_ỹ ⓝ_ữ thuần khiết.
Sao cô lại không ngờ tới, cô lại lộ ra mặt ◗â_𝖒 đ_ã𝓃_🌀 nhất trước mặt Thường Nhạc, hơn nữa bản thân cô còn bị Thường Nhạc nhìn thấy, xấu hổ 𝒸ⓗ_ế_𝐭 đi, xấu hổ đi.
Cô đóng sập cửa "rầm" một cái.
Thường Nhạc thấy ảnh bản thân đã tối dần, hắn bỗng nhiên tà ác cười, thú vị, thật thú vị, dù sao có thêm một Tây Môn Khinh, cũng thêm một đại m_ỹ 𝐧_ữ siêu cấp 𝖉â.ⓜ đ.ãп.ⓖ. Đây chẳng phải là một loại hưởng thụ sao?
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đạo lý này hắn vẫn hiểu rõ.
- Cái tên khốn kiếp kia cuối cùng cũng về nước, tôi nhất định định phải tự tay bắt cái tên bại hoại của thế giới này lại!
Lần trước sau khi Diệp Hoàng nhìn thấy Thường Nhạc, cô lại bắt đầu thu thập chứng cứ về Thường Nhạc.
Lúc này, khi cô nhìn thấy gương mặt 🅓●â●ⓜ đã𝓃●g trên máy vi tính, đây không phải là Thường Nhạc thì là ai, tấm hình này ở trên máy tính của Diệp Hoàng đã rất nhiều năm.
Gần như mỗi lần bật máy tính lên, đập vào mắt Diệp Hoàng đầu tiên chính là cái tên đáng ghét này, mục tiêu vĩ đại của cả đời cô chính là bắt được Thường Nhạc.
Nhưng Thường Nhạc vẫn luôn hành tung bất định, hơn nữa chứng cứ để bắt hắn vẫn không đủ, tên kia thực sự rất giảo hoạt, giảo hoạt như một con hồ ly vậy.
Lần trước sau khi gặp Thường Nhạc, Diệp Hoàng bắt đầu ý chí sục sôi muốn bắt Thường Nhạc, cái tên khốn kiếp này, ở bên ngoài hại người đã đành không ngờ lại còn vươn tay tới cả em họ thuần khiết của cô, đúng thực là một con côn trùng có hại tiêu chuẩn, cô nhất định phải bắt được hắn, hơn nữa phải trước khi hắn làm hại em họ.
Cho nên không lâu trước khi Diệp Linh Lung tới Thường gia, Diệp Hoàng đã được cô mời tới nhà, miễn cưỡng chiếu cố cái tên ◗.â.Ⓜ️ lang kia.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp mà m_ả_n_♓ ⓚ_𝒽_ả_𝓃_𝒽 của Diệp Linh Lung dưới ánh trăng, Diệp Hoàng bất giác nắm chặt tay lại, cái tên khốn kiếp này, rốt cuộc đã chiếm mấy phần trong lòng Linh Lung rồi?
Diệp Linh Lung vẫn chưa trở về bộ đội đặc chủng, vẫn chưa về nhà, lòng cô vẫn vấn vương trên người Thường Nhạc, không biết tại sao cô có cảm giác, cảm giác trên người Thường Nhạc có một 𝐦_𝒶 ⓛ_ự_ⓒ rất lớn đã hấp dẫn cô.
Tối nay, cô vẫn đang suy nghĩ vấn đề quan trọng kia, bên cạnh Thường Nhạc có quá nhiều phụ nữ, hơn nữa ai cũng đều rất xinh đẹp. Buộc bản thân từ bỏ, điều đó căn bản không có khả năng, nhưng khiến cô giống như một bình hoa, cả ngày chỉ ở nhà chờ hắn, như vậy cô cũng không cách nào chịu đựng được....
- Chẵng lẽ mình thật sự phải nhờ vào sức mạnh của cha sao, cuối cùng lại trở thành cánh tay đắc lực không thể thiếu của hắn?
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Linh Lung trở nên mơ hồ.
- Nô, chỉ cần cô chịu giao áo choàng hắc ám, chủ nhân nhất định sẽ tha thứ cho cô, hơn nữa sẽ chô cô được hưởng thụ sự gột rửa của Vương triều Hắc Ám!
Bốn gã áo đen gắt gao vây chặt lấy Nô.
Từ sau lần Nô trốn thoát, Vương triều Hắc Ám đã phái ra toàn bộ cao thủ, bốn người một nhóm, chuyên phụ trách bắt Nô, một khi Nô phản kháng, bọn họ hoàn toàn có thể treo cổ cô.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nô lộ ra một tia hào quang 🍳⛎*ỷ dị, cô lạnh lùng mỉm cười:
- Vương triều Hắc Ám? Ha ha, từ lần tôi cướp đi áo choàng hắc ám, tôi đã chủ định không trở về Vương triều Hắc Ám rồi.
- Hừ, Nô, bằng vào thân thủ của cô, đừng tự chuốc khổ nữa, sinh mệnh của cô còn được mấy lần, lần này chúng tôi sẽ hoàn toàn hủy diệt cô.
Bốn gã áo đen chậm rãi đi về phía Nô.
Áp lực vô hình trong không khí bắt đầu ngưng đọng lại.
- Ha ha, ha ha, vậy sao? Nô này còn là con hồ ly để các người ức 𝖍𝒾ế.🅿️ hay sao?
Ánh mắt Nô trở nên mờ ảo. Từ khi lấy được Áo choàng hắc ám, sau khi dung hợp cơ thể với Áo choàng hắc ám, Nô của hiện tại đã có sự thay da đổi thịt.
Trong lòng bốn tên kia có chút căng thẳng, bọn chúng đột nhiên cảm giác có chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào sai sót, trong thời gian ngắn bọn chúng không cách nào tìm ra được.
- G*1*ế*†!
Trên mặt Nô lộ ra nụ cười tàn nhẫn, vừa dứt lời, thân hình Nô khẽ động, đó là một bóng dáng màu đen, cả người không ngờ lại hoàn toàn biến thành một thứ giống như con dơi màu đen vậy.
Tốc độ thật sự quá nhanh. Sức mạnh quả thực quá lớn, bốn gã kia không ai không là cao thủ áo đen. Bọn chúng vốn muốn rút binh khí để ngăn cản, nhưng khi tay bọn chúng chạm đến binh khí của mình, thì đã vĩnh viễn ngừng lại.
Thân hình Nô nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Khi thân hình Nô vừa biến mất, một cái bóng màu đen đi ra từ trong bóng tối, gã đi tới trước mặt bốn gã áo đen.
Bốn gã áo đen vẫn lặng yên đứng đó, nhưng tim đã không đập nữa, đồng tử đều co lại, dường như không tin nổi chuyện xảy ra trước mắt.
- Sao thủ hạ của thiếu gia người nào cũng biến thái như vậy?
Trên gương mặt chữ điền lộ ra một nụ cười tà ác, trong nháy mắt hoàn toàn dung hợp với bóng đêm.
Chiết Giang, Hàng Châu!
- 𝐅ⓤ_𝐜_𝐤. Nơi này *** nhiều mĩ nữ nha!
Thường Nhạc vừa mới xuống xe, ánh mắt đã ngời sáng, tục ngữ nói thật đúng, nơi tập trung nhiều 𝐦.ỹ n.ữ nhất Trung Quốc, ngoại trừ Tô Châu thì chính là Hàng Châu.
Ban đầu Thường Nhạc đúng là không để ý những lời này, không ngờ sau khi hắn đích thân tới Hàng Châu, hắn mới phát hiện trước kia hắn đã bỏ lỡ nhiều quãng thời gian tốt đẹp.
Mùa đông sắp tới, nhưng nhiệt độ trong không khí vẫn có chút ấm áp, lại có chút ẩm ướt. Những 𝐦.ỹ n.ữ mặc quần áo bó sát, hoàn toàn để lộ đ-ườ-𝖓-𝖌 ⓒο-𝐧-🌀 hoàn hảo.
- Lão đại, chú ý hình tượng!
Thấy ánh mắt Thường Nhạc vẫn luôn tập trung trên người những 𝖒·ỹ 𝓃·ữ kia, Cao Tiếu ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
- Fⓤc_🎋, chỗ này thực *** có tiền nha!
Lời này không cần đoán cũng biết là do Tiểu Bảo nói ra, chỉ thấy ánh mắt Tiểu Bảo lóe sáng, chăm chú nhìn hàng xe Lincoln màu đen trước mặt, hàng cao cấp hiệu hoa sen...
Hóa ra hôm nay ở đây tổ chức triển lãm xe hơi quốc tế ba năm một lần, mà những Ⓜ️.ỹ ռ.ữ kia đều đến từ rất nhiều quốc gia, cái gọi là xe xịn với m.ỹ n.ữ, đây là sự phối hợp từ xưa rồi.
Ánh mắt Thường Nhạc chậm rãi rời khỏi bộ ռ*ℊ*ự*🌜 một ⓜ_ỹ 𝖓_ữ ra chỗ khác, miệng giật giật nói:
- Tiểu Bảo, em phải chú ý hình tượng, đừng để lão đại mất mặt.
Tiểu Bảo buồn bực nắm chặt tay, hình tượng của tên kia còn kém hơn cô, vậy mà còn nhắc mình chú ý hình tượng, thật là tức 🌜𝖍*ế*🌴 mà.
- ℳ·ỹ 𝐧·ữ mắt nhỏ!
Thường Nhạc từng cưa rất nhiều Ⓜ️.ỹ 𝓃.ữ, hơn nữa người nào cũng có đôi mắt to trong veo, nhưng Ⓜ️*ỹ 𝐧*ữ mắt nhỏ trước mắt này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phụ nữ mắt nhỏ bình thường ít người là 𝖒_ỹ п_ữ, cho dù là ⓜ●ỹ 𝖓●ữ, cũng là giảm giá, nhưng Thường Nhạc vừa tiếp xúc ánh mắt với ɱ_ỹ 𝐧_ữ cách đó không xa, hắn đã cảm thấy cả người có một cảm giác không thoải mái.
- Ha ha, lão đại, tiểu đệ lập tức bắt cô ta lại, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa 👢ê-ⓝ gⓘư-ờ-ⓝ-🌀, để cậu thỏa thích một phen, thế nào ạ?
Huyết Hổ vừa thấy tư thế kia của Thường Nhạc, lập tức hiểu ra, gã vội vàng đi tới bên cạnh Thường Nhạc, có ý tranh công nói.
- Bốp!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, cốc cho y một cái
- Tố chất, hình tượng, vấn đề tôi đã nói nhiều lần rồi, về sau phải chú ý.
Nói tới đây thì dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Tục ngữ nói không sai, cưa gái phải chú trọng nghệ thuật, chú trọng thủ đoạn, chú trọng mỹ cảm, đừng thấy 𝐦*ỹ 𝖓*ữ đã trực tiếp xông lên, phải dùng tâm để làm đối phương cảm động, chủ động nhào tới ô·𝖒 ấ·p mày, đó mới là một loại hưởng thụ chân chính!
Linh Nhi ở bên cạnh thiếu chút nữa là nôn ra, cái tên khốn kiếp này, không phải là bại hoại bình thường, Tiểu Bảo quay đầu lại, nhỏ giọng nói:
- Lão đại chịu bỏ thời gian đi cưa gái đẹp, đúng là heo mẹ leo cây rồi!
← Ch. 343 | Ch. 345 → |