Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 214

Thiếu Gia Phong Lưu
Trọn bộ 483 chương
Chương 214
Cút ngay, tôi là công chúa!
0.00
(0 votes)


Chương (1-483)

Siêu sale Shopee


Thường Nhạc liếc mắt nhìn Huyết Hổ, nếu người này có thể nói rõ như lòng bàn tay tình hình thương vong, thì gã hẳn phải là Tả Thủ chứ không phải là Huyết Hổ rồi.

- Ngày mai tôi muốn đi Luân Đôn, Anh, anh phụ trách an ninh nơi này, đồng thời ổn định địa bàn, điều tra thêm về cha cố cho tôi, tốt nhất là nắm được đuôi của lão ta. Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về phía xa xôi, trong đầu không tự chủ hiện lên bóng dáng của Thạch Tán Y, tới Luân Đôn lưu diễn, không biết cô có khỏe không.

Thần và Quang Minh gần như đồng thời nhận được lời mời của Thường Nhạc.

Địa điểm: Sân bay quốc tế Khải Đinh.

- Anh hai, anh muốn đi gặp phụ nữ cũng không cần chúng tôi phải đi hộ giá chứ.

Còn chưa đi tới trước mặt Thường Nhạc, Quang Minh đã lên tiếng kháng nghị.

- Đúng vậy, cậu phải đền bù phí tổn thất tinh thần cho tôi và Quang Minh.

Khuôn mặt băng phong của Thần lộ ra nụ cười nhạt, kể từ khi biết thế lực phụ cận bị người chen ngang quét sạch, gã hiểu được vận mệnh của chính mình đã gắn kết cùng với Thường Nhạc.

- Đòi tiền không có, mạng người có một... các cậu muốn không? Thường Nhạc lộ ra nụ cười vô lại.

Quang Minh trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, Thần lạnh lùng như băng để lộ ra vẻ phóng khoáng, còn Thường đại thiếu gia tà mị, trên mặt là nụ cười tà ác. Ba tên đẹp trai, phong độ cùng đi vào sân bay, hình thành một cảnh tượng vô cùng đẹp.

- Thường thiếu, dựa vào trực giác của tôi, Luân Đôn chắc hẳn là có đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu. Khi ba người đã ngồi yên vị trên khoang hạng nhất, Thần thản nhiên nói.

Thường Nhạc kinh ngạc nhìn gã, cười kỳ lạ: - Nói cho tôi nghe một chút.

- Bởi vì cậu đưa tôi và Quang Minh đi, mà không đưa Bá Vương và Huyết Hổ đi. Thần bình tĩnh nói.

Sắc mặt Quang Minh kỳ quái nói: - Đưa chúng ta đi với đưa hội Bá Vương đi có gì khác nhau sao?

Thần liếc nhìn Quang Minh một cái:

- Bởi vì chúng ta đủ đẹp trai, đủ khí chất, chỉ có đưa chúng ta đi mới có thể thể hiện đầy đủ được mặt tự nhiên, phóng khoáng của Thường lão đại.

- Đúng vậy, Bá Vương là một thanh đao cùn, chưa tới thời khắc mấu chốt tôi còn chưa nghĩ tới sử dụng nó, mà cậu và Quang Minh thì khác. Trong đầu Thường Nhạc hiện lên bóng dáng của Tư Đồ Lôi Minh, thản nhiên cười nói: - Hai người chính là bảo đao sắc bén nhất. Dù có giấu tận đâu cũng không thể che nổi hào quang của chúng, nếu đã như vậy thì dứt khoát bày ra thôi.

- Không sai, không sai. Chúng ta chính là bảo đao. Quang Minh cười hưng phấn, có thể có được lời khen đó của Thường Nhạc là một việc đáng để vui mừng.

- Lão Đại, chỉ bằng hai người chúng tôi có thể trấn áp được đối phương sao?

Thần nghi ngờ nói.

- Đương nhiên không thể, nếu các cậu có thể trấn trụ gã thì gã cũng không xứng đáng làm đối thủ của Thường Nhạc tôi, chắc chắn dưới quyền gã cũng tụ hội cả đám tinh anh! Thường Nhạc nghĩ tới tin tức nội ứng, khóe miệng hắn cười quỷ dị.

- Tinh anh?

Tay Thần không tự chủ nắm lại, chính gã cũng muốn biết cái gọi là tinh anh đó rốt cục là hạng người gì?

Thường Nhạc tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Thần, hắn híp mắt, thản nhiên nói: - Nghe nói bên cạnh gã đều là tinh anh bạch đạo, còn chúng ta thuộc loại tinh anh hắc ám. Ha ha, gã muốn thành lập triều đại nhân đạo của chính mình, mà Thường Nhạc tôi lại muốn thành lập vương triều hắc ám.

Thoáng dừng lại một chút: - Bọn họ đều là quân tử còn chúng ta là tiểu nhân, ha ha, các cậu nói ai sẽ là người sống sót cuối cùng?

Quang Minh thiếu chút nữa sôi máu lên, anh ta ghét nhất là bọn quân tử, đi theo sau Thường Nhạc mới thoải mái, căn bản là không cần kiêng nể gì.

Tư Đồ Lôi Minh là tinh anh trong giới quý tộc tụ tập tinh anh trong quý tộc, mà Thường đại công tử cũng là tinh anh nhưng lại đang gom góp tinh anh về Điểm G.

Vừa xuống máy bay.

Thường Nhạc trước tiên để cho Thần và Quang Minh làm quen một chút chợ đêm ở Luân Đôn.

- Kiềm chế một chút!

Quang Minh và Thần vẻ mặt ám muội.

Ven theo đường cái, Elise đi tới trường công học Eaton, nước Anh. Ngôi trường này là trường học quý tộc nổi tiếng, vào năm 1440, khi quốc vương Henry đệ lục cho xây dựng ngôi trường này, lúc ấy gọi là "Công học" vì cơ hội giáo dục như nhau, những học sinh có gia cảnh nghèo khổ cũng vẫn có thể đi học. Hiện giờ, trường công học Eaton đã trở thành trường học tư nhân, học phí mỗi năm vô cùng đắt. Gần như tất cả học sinh đều có huyết thống cao quý, là con cháu vương công quý tộc hoặc danh môn vọng tộc.

Một khuôn mặt minh tinh thanh thuần, đáng yêu cho dù người trưởng thành cũng khó có được dáng người tuyệt đẹp như vậy, dọc theo đường đi cô hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.

Nhưng Elise không hề để ý tới những kẻ nhàm chán ấy, cô chỉ chăm chú đi về phía trước, thần tượng của cô là nữ diễn viên nổi tiếng quốc tế Thạch Tán Y đang ở trong hội trường của trường.

Elise tóc mái ngang trán, nhẹ nhàng bước đi, vô cùng ngây thơ hoạt bát, cô để tóc ngắn ngang vai, mặc đồng phục màu xanh trắng xen lẫn.

Trong lúc vô tình đi tới gần một chiếc xe đỗ ở bên đường, cửa xe phía sau đột nhiên mở ra.

Bất chợt một người xông ra, bịt miệng cô, không chờ Elise kịp phản ứng, cô đã bị đẩy vào chỗ ngồi phía sau xe.

- Ô ô ô....

Đột nhiên bị tập kích, Elise tay chân đạp loạn, nhưng sức lực của đối phương hiển nhiên lớn hơn cô rất nhiều, hai tay Elise bị xoay ra sau người, lập tức nghe "Phanh" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.

- Ô ô... buông ra...

Elise giãy dụa kịch liệt, tay đối phương đang bịt miệng cô hơi nới lỏng một chút, nhưng chưa đợi cô kịp nói gì, một mảnh băng dính đã che lại cái miệng nhỏ của cô, lập tức một sợi dây thừng trói chặt cổ tay của cô lại.

- Vù...vù

Tên khống chế Elise thở ra một hơi, lật thân mình Elise lại.

- Ô ô ô....

Elise lắc đầu mạnh mẽ, đôi mắt to sáng ngời lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhe răng cười độc ác, nằm trên người cô là một tên đàn ông trẻ tuổi gầy teo, hình dạng đáng khinh, từ trong mồm gã có thể nhìn thấy răng nanh vàng, sắc mặt có điểm trắng bệch, tái nhợt. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn qua chính là một kẻ nghiện thuốc.

Gã không nói hai lời, hai tay liền túm lấy ngực ngăn cách bởi bộ đồng phục của Elise, dùng sức vuốt ve lấy bộ ngực đã phát triển thành thục của cô.

- Ô ô ô... Elise đỏ mặt, hai chân tiếp tục đạp loạn, đầu gối đạp về phía trước, không cẩn thận đụng trúng bộ phận đàn ông của gã.

- A!

Gã thét lên một tiếng kỳ quái, thân hình chấn động, gần như ngã xuống, nhưng không chờ Elise ngồi dậy, một cái tát đã hung hăng giáng xuống mặt cô.

- Ô!

Thân thể cô bị ngã mạnh xuống ghế da phía sau, nước mắt to như hạt đậu chậm rãi chảy ra.

- Mẹ kiếp!

Gã mắng, sau đó đặt mông ngồi xuống đùi cô, hai tay giữ chặt vạt áo trước của cô, dùng sức xé, từng chiếc cúc áo bị bung ra, vải đồng phục không thể nào chịu nổi sức mạnh của gã đàn ông lập tức bị mở rộng ra hai bên, lộ ra áo ngực màu đỏ nhạt của cô gái.

- Cút ngay! Lưu manh!

Elise xấu hổ, giận dữ kêu to, nhưng cô chỉ có thể đau khổ mà khóc, từ trong miệng bị bịt kín mơ hồ phát ra âm thành kháng nghị.

- Thật là xinh đẹp!

Gã đàn ông dùng đôi bàn tay dâm dãng kéo áo ngực vướng bận xuống, chiếm lĩnh da thịt trước ngực của cô gái xinh đẹp. Hai nụ hoa xinh đẹp tròn trịa ngay lập tức bị bàn tay to lớn, vô cùng dơ bẩn kia phủ lấy, một trận lạnh lẽo tê dại đánh thẳng vào lòng Elise.

- Ô ô ô...

Cô gái nước mắt chảy ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng, hai bím tóc nhỏ trên đầu lắc lắc.

Thân thể thiếu nữ thuần khiết bị tên dơ bẩn này làm ô uế khiến Elise gần như ngất đi.

Gã đàn ông cũng không để ý nhiều, trong miệng tấm tắc liên hồi. Bàn tay đang cầm bộ ngực thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, càng không ngừng sờ mó. Bộ ngực nhìn qua ít nhất phải cỡ D dưới sự chà đạp thô lỗ của gã đàn ông, không ngừng biến hóa ra các hình dạng kỳ quái.

- Thật là lớn, quả thật là lớn... Gã đàn ông hưng phấn thì thào nói.

Đùa giỡn với bộ ngực thiếu nữ tuyết trắng mà sung mãn kia, nước miếng của gã gần như chảy ra ngay tại chỗ.

Gã tham lam cúi người, dùng cái miệng hôi hám toàn mùi thuốc lá, rượu bia, mà mút vào hai nụ hoa tươi đẹp ướt át kia, tấm tắc kêu.

Gã đàn ông thực sự say mê.

Trên người cô tỏa ra mùi thơm tự nhiên, xông thẳng vào lòng dạ gã.

Gã hờ hững xoa lấy bộ ngực mềm mại nhưng hết sức đầy đặn của Elise, hàm răng khẽ cắn lấy nụ hoa bóng loáng mà dạt dào kia, dường như đã ngửi thấy mùi hương mê người, gã càng ra sức xoa nắn.

Bộ ngực của trinh nữ trơn bóng không tỳ vết bị bàn tay dơ bẩn vuốt ve, biến thành các hình dạng cổ quái.

Áo cô đã mở rộng ra, da thịt mềm mại trước mặt hoàn toàn bị nhìn thấy. Nhưng làn da trắng muốt hiện giờ lại bị nắm trong tay một gã đàn ông dơ bẩn, lôi thôi.

- Thật đáng yêu...

Gã đàn ông hưng phấn khiến khuôn mặt đỏ lên, tham lam hưởng thụ con mồi.

Elise liều mạng đạp, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp không ngừng giãy dụa, nước mắt đã chảy xuống khuôn mặt cô, nhưng vô ích.

Hoàn toàn vô ích.

Nanh vuốt ma quỷ của gã đàn ông bắt lấy bộ ngực tròn trịa của cô đau quá khiến trong lòng Elise nổi lên một trận sợ hãi.

Cô gái thuần khiết nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ bị đối đãi thô bạo như vậy, trinh tiết thiếu nữ quý giá nhưng lại bị một gã đàn ông đáng khinh như vậy cưỡng ép đoạt đi. Elise mở to đôi mắt tròn, tựa như nhìn thấy chuyện kinh khủng nhất.

Gã đàn ông tiếp tục hưng phấn mà ngây ngô cười, một bàn tay tiếp tục dùng sức sờ mó bộ ngực đầy đặn của Elise, tay còn lại nhanh chóng xé rơi quần áo trên người cô.

- Đồ khốn... Cút ngay... Tôi là công chúa.

Trong lồng ngực Elise kêu to, nhưng lại không ra một tiếng. Váy vóc trên người đã bị kéo lên, tất chân trong suốt cũng đã bị xé rách, nanh vuốt ma quỷ của gã đàn ông chỉ còn cách chiếc quần lót màu hồng phấn, tới nơi mẫn cảm nhất của cô.

Elise tuyệt vọng giãy dụa, bộ phận thiếu nữ bị đụng đến cảm thấy xấu hổ khiến khuôn mặt đáng yêu của cô đỏ lên.

Cô thật sự hy vọng, như trong truyện cổ tích thường được nghe kể, tại thời khắc mấu chốt, có một vị bạch mã hoàng tử anh tuấn kịp thời xuất hiện, làm anh hùng cứu mỹ nhân.

- Công chúa!

Thường Nhạc vốn đang ở bên cạnh thưởng thức đoạn chuyện phấn khích, nghe được câu này, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, da thịt trắng mịn như sữa kia của cô, quả thật không phải là thứ cô gái bình thường có được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-483)