Trên cây chim chóc thành đôi
← Ch.148 | Ch.150 → |
- Á?
Tần Uyển có chút kinh ngạc và mê muội khi bị Thường Nhạc ôm lấy trong nháy mắt, hoàn toàn bị mất đi phương hướng.
Cuối cùng cô cũng hiểu được mình yêu sâu đậm đến bao nhiêu và vất vả biết mấy, chàng thiếu niên từng để lại trong ký ức đặc biệt của cô đã lặng lẽ lấy đi trái tim của cô, tuy nhiên lúc này hắn dùng ánh mắt phóng đãng nhìn vào khuôn п🌀_ự_𝒸 trong cổ áo thấp của cô, nhưng cô lại cảm nhận được một loại hạnh phúc mà trước nay cô chưa từng có được.
Cô ôm thật chặt Thường Nhạc, cảm nhận hơi thở của hắn.
Thường Nhạc nhìn vào vẻ đẹp đư-ờ𝓃-🌀 𝒸-🔴ռ-ɢ của khuôn 𝓃_gự_ⓒ và cái cổ trắng như tuyết của cô giáo xinh đẹp này. Con ngươi màu đen càng thêm sâu lắng, tựa hồ có chút hưng phấn, trên mặt động lại một nụ cười như không cười.
Một tay kéo cô giáo xinh đẹp đến một chỗ tối tăm của phía sau sân khấu, Thường Nhạc nâng chiếc cằm thon của Tần Uyển làm cho cô ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đáng thương kia, và ♓·ô·ⓝ vào đôi môi kiều diễm, dùng đôi tay ôm chặt vòng eo và ép sát vào †𝐡·â·ⓝ ✞·𝐡·ể của mình không chút kẽ hở.
Nhìn vào khuôn 𝓃-🌀-ự-ⓒ cao ngất và phần cổ trắng như tuyết của Tần Hạo, nụ cười trên khóe miệng Thường Nhạc ngày càng rực rỡ.
Thường Nhạc nhẹ nhàng ⓥ𝖚ố*t ✌️*ⓔ dung nhan tuyệt mỹ có chút tiều tụy kia, đôi khi thời điểm xinh đẹp nhất của người phụ nữ không phải ở chỗ nghiêng nước nghiêng thành mà là một nụ cười tự nhiên, mà cũng không phải nụ cười trên gương mặt đầy son phấn, mà ở chỗ tuyệt mỹ khiến cho người ta nát tan cõi lòng.
Thường Nhạc rất may mắn vì phần tuyệt mỹ đã thuộc về mình, hơn nữa hiện tại thuộc về mình, sau này vẫn thuộc về mình. Hắn mang tâm trạng biết ơn và tiếp xúc 𝐭·𝒽·â·𝖓 ɱ·ậ·† với Tần Uyển.
- Tại sao anh luôn luôn không đứng đắn?
Tần Uyển hàm chứa nước mắt cười khẽ nói.
- Tôi chính là như vậy, không thì cô giáo Tiểu Uyển dậy tôi đi, nên làm như thế nào để bản thân đứng đắn đây?
Thường Nhạc cười gian nói, tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, một đại 𝐦●ỹ ⓝ●ữ đang nũng nịu nhất định đang chờ đợi và đón nhận, đối mặt với suy nghĩ nhạy cảm của chính mình và т𝐡â·ռ тh·ể đang bốc lửa của Tần Uyển, Thường Nhạc phải dẫn cô gái hai mươi lăm tuổi thuần khiết này vào một thế giới mới lạ.
Thường Nhạc ép mạnh Tần Uyển hơn, say sưa nhìn vào 𝖙*♓â*n tⓗ*ể khiến cho bản thân đang bị si mê, trong dư vị của sự trưởng thành có cái quý giá và thuần khiết, nhất là đối với khuôn п_ⓖự_𝒸 🍳⛎·𝖞ế·𝖓 г·ũ của người phụ nữ vốn dĩ đã khiến cho người ta say mê và đó cũng là điều khó giải thích được, Tần Uyển vẫn xấu hổ không chịu nổi, 𝖙.♓â.ⓝ ✞.♓.ể 𝐫⛎.𝓃 𝖗ẩ.ⓨ lộ ra kích động trong lòng, hồi hộp, còn có sự chờ đợi, ánh mắt nheo lại phát hiện Thường Nhạc đang chăm chú nhìn vào chỗ đó của mình, bất an vặn vẹo †*ⓗ*â*𝓃 🌴h*ể. Nhưng lại không biết động tác này sẽ làm tăng thêm κ-í-𝐜-𝖍 🌴𝐡-í-c-𝖍 mức độ lớn nhất của Thường Nhạc.
- Mở to mắt!
Thường Nhạc ra lệnh nói, Tần Uyển nghe vậy liền mở to mắt đẹp, 𝖈ắ·ռ mô·i nhìn Thường Nhạc đang ↪️ở_ï á_𝐨 khoác của mình, gỡ bỏ từng cái nút của áo sơ mi trắng, khi Thường Nhạc làm lộ ra đ·ườ·𝓃·ℊ ⓒ⭕·𝐧·🌀 phía sau lưng liền ném chiếc áo sơ mi trắng sang một bên, Tần Uyển lắc đầu nhưng lại bị Thường Nhạc ngăn lại.
- Tự mình 𝖈●ở●𝐢 á●ο ռ🌀-ự-𝐜 ra, Tiểu Uyển!
Chiếc nội y viền tơ màu đen hiện ra trước mặt làm cho hai mắt của Thường Nhạc rực cháy lên, Thường Nhạc cười gian nói. Tần Uyển thẹn thùng nhìn vào Thường Nhạc xấu sa, ✝️-hâ-п 𝖙-𝒽-ể càng thêm ⓡυ_n гẩ_𝖞, cuối cùng không giãy dụa mà cam tâm nhắm mắt đưa tay ra sau lưng gỡ bỏ nút thắt, xấu hổ nói:
- Không được nhìn!
Hành động như vậy còn thành thực hơn cả Tư Đồ San San và Vũ Thì Tình, bộ phận cực phẩm đầy đặn và hoàn mỹ hiện ra trước mắt của tên sắc lang Thường Nhạc, chỉ nhìn thấy dưới cánh tay của cô ấy, còn mề-𝐦 〽️ạ-ï hơn ngọc nhuyễn nhiều, cái hình dạng của bầu nⓖ.ự.↪️ giống như cái chén bằng sứ tinh xảo, đầy đặn và rắng chắc, không có chút nào rủ xuống và tỳ vết, bầu 𝖓🌀ự-𝒸 căng mỏng mịn tròn bị Thường Nhạc nắn bóp, cả người tràn đầy sức hấp dẫn và k♓*ê*𝐮 🌀ợ*i.
Khóe miệng của Thường Nhạc gợi lên một nụ cười tà mị, giữ chặt một bàn tay nhỏ bé của Tần Uyển, hắn lại đưa tay lên nắn bóp khuôn 𝖓🌀_ự_↪️ tròn đây và mềm mịn của Tần Uyển, Tần Uyển phát hiện bàn tay của cô đang bị Thường Nhạc đè lên, hắn còn đang ✔️.⛎ố.† ν.𝐞 bộ 𝐧_🌀ự_↪️ của riêng mình, lập tức một loại ⓒả·Ⓜ️ 🌀·ı·á·c †·ê 🅓ạ·❗ so với κ♓·⭕·á·𝒾 c·ả·𝐦 của xa lạ hơn nhiều so với lúc trước κíⓒ●h t●♓í𝐜●𝐡 tấn công phòng tuyến lý trí của chính mình, dần dần đôi mắt xinh đẹp của cô dâng lên một lớp sương mù của mùa xuân, 𝖗ê·ռ г·ỉ nói:
- Thường Nhạc, anh đến chỗ của tôi được không?
Tần Uyển đã dần dần lâm vào trong lưới của Thường Nhạc không thể tự kềm chế được, cái cửa lớn một khi đã mở ra nếu muốn khép lại thì tựa như hít thuốc phiện rồi thành nghiện muốn từ bỏ thì lại rất khó khăn.
- Cô giáo Tiểu Uyển muốn tôi đến chỗ của em để làm gì? Chẳng lẽ muốn bổ sung bài học cho tôi à?
Thường Nhạc dùng răng gặm nhẹ vào trái nho mê người rồi cười gian nói, cái mặt làm ra vẻ quả thật rất muốn ăn đòn.
Ở ngay chỗ này muốn trận đánh này lâu dài và đạt tới hiệu quả tốt nhất khiến hai người đạt được kⓗ𝖔á·𝒾 c·ả·m lớn nhất quả thực chính là truyện nghìn lẻ một đêm, cho nên trong lời nói khiêu khích rất quan trọng, dù sao không chỉ đơn giản đạt được 🎋𝖍⭕á·ⓘ ⓒ·ả·ɱ như vậy, cái quan trọng hơn là tinh thần của hai bên sung s_ư_ớռ_ℊ.
- Đừng dằn vặt tôi nữa, van xin anh đó, nếu ăn ♓ı·ế·🅿️ tôi nữa tôi sẽ không để ý tới anh đâu.
Tần Uyển cầu xin tha thứ nói, thái độ thần phục khiến Thường Nhạc sinh ra cảm giác đạt được thành tựu rất lớn, xưa nay khí chất cao quý, thần thánh tao đang bị Thường Nhạc ✔️●⛎ố●𝐭 𝖛●𝐞 mà ở bên dưới chủ động cầu hoan, như vậy chẳng lẽ không phải thành tựu lớn nhất của đàn ông?
Vô số người trong trường học nếu như biết được vị được xưng là Black Widow thiết huyết giáo sư Tần Uyển mà đang ở dưới †ⓗâ·𝓃 𝐭♓·ể của một người đàn ông uyển chuyển cầu xin tha thứ, sợ rằng ngày mai toàn bộ học viện kiêu Tử sẽ bạo động.
Một hồi chuông di động vang lên, Tần Uyển loạn ý mê tình khôi phục một chút tỉnh táo nhấn vào đầu п𝐠ự.ⓒ bị làm hư, lục lọi trong túi quần áo trên mặt đất lấy điện thoại ra, thấy Vũ Thì Tình điện tới liền bắt máy.
- Tiểu Vũ, có chuyện gì?
Tần Uyển thật sự không dám tưởng tượng mình lại đối thoại với người khác trong tình cảnh ở với một người đàn ông đang ✔️𝐮ố●𝐭 𝖛●3 và 𝖍ô-𝐧 cái 〽️_ô_n_𝖌 của mình một cách 𝖉â-Ⓜ️ đ-ãn-𝖌.
- Cô Tần, tí nữa cô có tới diễn thuyết lời bế mạc không?
Vũ Thì Tình hỏi.
Thường Nhạc cởi bỏ cái quần còn lại của Tần Uyển rồi quay lưng cô về hắn, đôi tay của hắn ôm nhẹ đồi núi tuyết từ phía sau, đồi núi của trinh nữ non mềm ngoài ra còn có một cảm giác rắn chắc.
- A, đi, không đi nữa, tôi không được khỏe, em xem rồi 𝖙*ự x*ử lý đi.
Tần Uyển bất đắc dĩ nói.
- Ồ, được rồi.
Vũ Thì tình ở bên kia đầu dây có chút buồn bực nói, nếu như cô ấy biết người đàn ông của mình đang ở bên cạnh Tần Uyển làm chuyện ấy, thì không biết có tức ↪️*𝐡ế*✞ không.
Tần Uyển ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, cô xoay người lại dùng cánh tay mềm yếu của mình xoa lấy tóc của Thường Nhạc, rồi chủ động đưa cái lưỡi mềm ngọc quấn lấy Thường Nhạc, cuối cùng rời khỏi miệng của hắn, có chút thấp thỏm †ⓗ●ở ♓ổ●𝐧 h●ể●𝓃 nói:
- Có phải tôi rất phóng đãng không?
- Người đàn ông nào cũng không hy vọng người phụ nữ của mình trong những lúc này lại làm một đầu gỗ cứng ngắc.
Thường Nhạc cười gian nói, rồi ngửi mùi thơm quyện vào nhau từ tóc và nước hoa, hai tay kia ôm chặt vòng 𝖊_ο 𝐭𝖍_⭕_𝓃 nhỏ, một loại cảm giác ấm áp bao quanh †𝐡*â*n ⓣh*ể của đối phương.
Nói xong, Thường Nhạc dùng lồng n𝐠.ự.🌜 của mình đè lên đồi núi của Tần Uyển, rồi dùng miệng 𝖈ắ·𝐧 n·ⓗ·ẹ vào vành tai tinh xảo kia, Tần Uyển cúi đầu гê*n ⓡ*ỉ, Thường Nhạc ⓥu*ố*т ѵ*𝑒 và không ngừng 𝒽_ô_ⓝ cô tới tấp khiến cho hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp, cái 🎋_ⓗ_⭕_á_ℹ️ ↪️_ả_𝖒 áp bức như vậy cũng khiến cho cô gần như bị sụp đổ.
Ngay sau đó, Thường Nhạc nhẹ nhàng 𝐯*ⓤ*ố*ⓣ ☑️*𝖊 cái bụng dưới của Tần Uyển, nhìn làn da màu hồng phấn không tỳ vết lộ ra như hoa đào, đẹp đẽ như 𝖒.ỹ 𝖓.ữ độ·ռ·🌀 ⓣì𝓃·ⓗ thì lộ ra nụ cười tà, cúi đầu 𝐡_ô_𝐧 từ cổ xuống tới bộ 𝐧𝐠_ự_🌜 nở nang, rồi đến cái bụng bằng phẳng. Hắn từ từ ⓒở·1 զ·υ·ầ·ⓝ Tần Uyển, cái quần tơ lụa màu tím xấu hộ lộ ra trong không khí.
Con mắt thu dường như có thể rơi ra nước của Tần Uyển và đầu lưỡi đỏ tươi thơm tho kia đang 🦵·ı·ế·〽️ láp khóa môi, một bàn tay cầm lấy di động không thể kiên nhẫn mà lắng nghe hắn nói chuyện tào lao, còn tay kia bất giác đư·🅰️ 𝐯à·0 cái miệng nhỏ nhắn để ngậm, khu vườn thần bí của mình cuối cùng đang ngượng ngùng cũng đã đối mặt với người mình yêu, đồng thời cái cảm giác ngượng ngùng này đã khiến cho cô cảm thấy đang bị hạnh phúc bao phủ, đây có phải hồi báo ngọt ngào khi yêu người một người không?
Thường Nhạc giống như hành hương mà cởi lớp vải che dấu cuối cùng trên người Tần Uyển, cảnh tượng đẹp đẽ hiện ra khiến hắn điên cuồng.
Tần Uyển cũng cảm thấy vô cùng 🎋í𝐜_♓ 𝐭♓_í_𝒸_𝖍, giống như ông trời đang cho cô 1000 giả thuyết, cô cũng không nghĩ rằng lần đầu tiên của mình lại ở trong phòng làm việc của mình, và lần thứ hai lại ở phía sau góc nhỏ màn che của sân khấu.
Thường Nhạc ở chỗ ɱề.ⓜ 𝖒ạ.𝖎 nhất trên tⓗ●â●𝓃 †𝐡●ể Tần Uyển, một tấc một tấc thăm dò cái góc quý giá nhất, ✞*ⓗâ*n ✞h*ể của Tần Uyển đột nhiên như bị thương nặng, cái miệng nhỏ nhắn đang dồn dập hô hấp, cái bụng ưu mỹ thon dài và mềm trượt ngượng ngùng kia không tự chủ được cũng đang dồn dập sau thắt lưng của Thường Nhạc, một luồng điện vừa ngứa vừa rát theo bộ phận đùi rồi truyền khắp toàn thân, cô gần như muốn điên lên được.
- Không được, không được, Nhạc, không được hô●𝖓 chỗ đó.
Tần Uyển rốt cuộc không kìm nổi sự ấm áp mà từ cái miệng 𝖒●ề●Ⓜ️ ⓜ●ạ●ⓘ nhỏ nhắn đó phóng đãng phát ra vài tiếng г-ê-ⓝ 𝐫-ỉ, cô không nghĩ rằng Thường Nhạc lại ⓗ·ô·𝖓 vào chỗ đó của mình, cô vô cùng e thẹn rồi dùng ngón tay nhỏ dễ thương như tuyết trắng bóp chặt vào bờ vai của Thường Nhạc.
Một đại mỹ nhân xuất thân từ gia đình gia giáo trang nhã, nhất là cái khu vườn thần bí cấm kỵ lại bị Thường Nhạc khiêu khích rồi cười tà mị, khi hắn đột nhiên ngậm lấy hạt đậu trong khu vườn thần bí và uớt át, 𝖙-h-â-ռ ✞-𝖍-ể của Tần Uyển chợt dùng sức nhếch lên phía trước, trong đầu như đang loạng choạng và giãy dụa, rồi phát ra tiếng 𝓇.ê.𝖓 r.ỉ từ trong xương, ⓣ●ⓗ●â●n †𝖍●ể hóa thành một làn suối nước nóng chảy ra ngoài.
Thường Nhạc dùng miệng khiến cho báu vật quốc sắc thiên hương tuyệt sắc kia đạt đến một cảm giác 🦵*ê*ռ đỉ*𝓃*𝒽 mà từ trước tới giờ chưa bao giờ đạt đến, khiến cho cô có một 🎋𝖍_ο_á_𝐢 𝒸ả_ɱ phiêu phiêu dục tiên.
Ngay khi Thường Nhạc chuẩn bị lên ngựa, điện thoại của hắn chợt reo lên.
Dựa theo phong cách nhất quán của hắn, chuẩn bị tắt máy, nhưng ánh mắt đảo qua màn hình hiện thị, toàn ✝️.♓.â.𝐧 т.♓.ể của Thường Nhạc đều trở nên rⓤ*𝖓 𝐫ẩ*ⓨ, là Thạch Tán Y gọi!
← Ch. 148 | Ch. 150 → |