Lần mò 'Hạ tam lộ'*
← Ch.142 | Ch.144 → |
*Hạ Tam Lộ: Khu vực cấm.
- Đĩ mẹ nó chứ, tôi vừa đánh gục tên nhân viên tuần tra, không biết có bị xử phạt không?
Cao Tiếu rất ức chế hỏi.
- Ờ, mày tự cầu phúc đi.
Cổ Tư Văn vô tâm trả lời.
Vào lúc này, Thường Nhạc đang ôm Vũ Thì Tình đột nhiên ho lên một tiếng đầy thâm ý.
Tiếng ho làm cho Cao Tiếu giật thót mình, kéo Cổ Tư Văn hỏi:
- Tình hình này chúng ta nên rút lui, đi....
Cổ Tư Văn không để ý đến Cao Tiếu, quay đầu rời đi.
- Đĩ mẹ nó chứ, mày đừng cho rằng mày đẹp trai là có thể chảnh. Tôi... Này, cực nam, đợi tao với.... .
Trong tiếng kêu gào trầm thấp của Cao Tiếu, hai người tan biến vào màn đêm vô tận.
- Trăng đẹp quá.
Vũ Thì Tình nằm trong lòng Thường Nhạc, ngắm nhìn bầu trời trăng sáng, lẩm bẩm.
- Đúng vậy!
Bạn học Thường rất có đạo đức nghề nghiệp phối hợp nói.
- Vậy anh hãy đọc cho em nghe một bài thơ về trăng đi.
Vũ Thì Tình bỗng nhiên cười dịu dàng yêu cầu.
Thường Nhạc ngay cả tâm muốn chết đều đã có, nha đầu này không hổ là bị tiểu thuyết ngôn tình đầu độc. Cư nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, thật là quá máu chó. Nhưng vốn rèn luyện tinh thần playboy chuyên nghiệp, hắn vẫn gật đầu đáp:
- Được thôi!
- Vậy mau lên đi!
Vũ Thì Tình reo hò.
- Ờ, để anh chuẩn bị chút tình cảm trước đã.
Thường Nhạc nói đến đây, chân lùi lại phía sau một bước, hít sâu, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hóp bụng, đẩy mông, lúc này mới lắc đầu gật gù đọc:
- A, đầu giường ánh trăng sáng. A, ngỡ mặt đất phủ sương.
- Anh cút đi, không được phép trêu người ta.
Thường Nhạc vẫn chưa hoàn tất bài tự tình, giai nhân đã cao giọng kháng nghị.
Một phen ôm lấy người đẹp, cảm nhận kích cỡ 36D mang đến một cảm giác thật đồ sộ. Thường Nhạc ngượng ngập nói:
- Hì hì, thật không nghĩ ra được cái gì, sau nãy hãy nói đi.
- Không được.
Vũ Thì Tình cong cái miệng nhỏ lên, bộ ngực đáng yêu lắc lư, nũng nịu nói:
- Sau này nếu như không có trăng thì làm thế nào?
- Sẽ không đâu.
Thường Nhạc kiên định nói, tranh thủ ôm chặt người đẹp trong lòng, chậm rãi nói:
- Mỗi khi mặt trời lặn về phía Tây, bóng tối dần hiện ra, cùng với đêm tối kéo xuống là ánh trăng cũng nhẹ nhàng lên cao. Có lúc chúng ta không nhìn thấy mặt trăng, nhưng ai cũng biết là mặt trăng xuất hiện đêm đêm. Chỉ bởi vì điều kiện thời tiết và địa lý có hạn, chúng ta mới không thấy mà thôi.
- Thật sao?
Vũ Thì Tình chớp chớp mắt hỏi.
- Đương nhiên!
Thường Nhạc ngữ khí thành thật, sau đó giọng nói cũng trở nên rất từ tính, đây vốn là dùng để câu dẫn những cô gái ngốc nghếch:
- Có lẽ mặt trăng đang chờ đợi... chờ đợi một một cô gái thích đọc tiểu thuyết ngôn tình và phim nhiều tập. Chờ đợi cô gái thích chống hai tay vào cằm, ngốc nghếch ngắm nhìn chuông gió. Chờ đợi cô gái... cô gái không hiểu sự đời nhưng lại rất hay khóc.
- 555555, anh đang nói em sao?
Vũ Thì Tình bỗng nhiên nũng nịu hỏi.
- Không biết nữa, có lẽ là vậy.
Thường Nhạc cười gian nói.
Vũ Thì Tình bỗng nhiên nhu tình như nước nhìn Thường Nhạc. Ánh mắt có chút thê lương, giọng nói trở nên cô tịch, buồn bã nói:
- Nhưng, mỗi lần gặp gỡ lại như đóa hoa phù dung, sớm nở tối tàn.
Thân hình Thường Nhạc khẽ chấn động, là một người đàn ông mỗi giây phút đều muốn có phụ nữ bên cạnh, hắn thực sự vĩnh viễn khó có thể cùng một cô gái mãi mãi được. Đây thực sự là vấn đề nan giải.
Vũ Thì Tình dường như có chút xúc động, nói tiếp:
- Có lúc, con gái nhắm hai mắt lại, nắm chặt hai tay hướng lên mặt trăng bày tỏ những hỉ, nộ, ái, ố của bản thân mình. Có lẽ mặt trăng chính là thính giả trung thành nhất. Có lúc con gái sẽ hướng khuôn mặt hồng hào ngốc nghếch cười với mặt trăng. Có lẽ đó là lúc cô gái đang nghĩ tới người con trai trong lòng mình. Có lúc, con gái với khuôn mặt đẫm lệ hướng tới mặt trăng mà khóc nỉ non. Có lẽ, lúc đó chàng trai đã làm cô gái đau lòng. Có lúc cô gái sẽ cô đơn, tĩnh mịch hướng tới mặt trăng và suy nghĩ "ngươi cũng vậy cô độc treo trên bầu trời cao. Ta có thể gả cho ngươi thì tốt biết mấy." Có lẽ cô gái lúc này đây đã cảm thấy bất lực. Bất lực bản thân với những thăng trầm của trần thế, bất lực với sự bi hoan ly hợp của nhân sinh, bất lực với chính lựa chọn của bản thân.
Những lời này làm cho Thường Nhạc cũng cảm thấy rất xúc động, không khỏi phối hợp nói:
- Có thể trước đó con gái sẽ hiểu rằng mặt trăng luôn im lặng kia lại đang âm thầm chúc phúc cho mình. Mỗi lần cô gái xuất hiện, mặt trăng sẽ dùng ánh sáng của mình chiếu sáng cho cô, làm lộ ra vẻ đẹp của cô. Mỗi lần cô dạo đêm, mặt trăng sẽ âm thầm đi phía trước cô, vì cô mà chiếu sáng mỗi một tấc đất dưới chân. Cô sẽ không biết, cô làm sao biết được rằng dù ở phương nào, mặt trăng cũng sẽ như vậy mà lưu luyến lấy mình? Cô làm sao có thể biết được rằng chàng trai vẫn luôn yêu cô?
- Chàng trai sẽ thích cô gái chứ?
- Nhất định mà, nếu không làm sao có thể đứng trước mặt cô gái đây?
- Vậy chàng trai sẽ rời bỏ cô gái chứ?
- Ờ, chia ly ngắn ngủi, là vì được ở với nhau lâu hơn.
- Nhưng cô gái muốn ở bên cạnh chàng trai mãi mãi!
- Con tim của họ vốn đã ở bên nhau mãi mãi rồi!
- Anh đang ngụy biện.
Vũ Thì Tình đột nhiên dùng ánh mắt thấu hiểu mọi việc nhìn Thường Nhạc.
- Không có, anh là nói thật lòng!
Thường Nhạc biểu cảm rất là oan ức, bởi vì cái gọi là lừa gạt phụ nữ thì không phạm pháp, công an không truy bắt, Thường Nhạc rất thâm tình nhìn Vũ Thì Tình:
- Em phải tin ở anh, là cô gái sao Thiên Bình của anh.
- A, anh làm sao biết được em là sao Thiên Bình?
Vũ Thì Tình đột nhiên hỏi.
Thường Nhạc rất váng đầu, dùng đôi mắt như đang nhìn thần tượng nhìn Vũ Thì Tình:
- Đại tiểu thư, bây giờ là trung tuần tháng 10, hôm nay là sinh nhật em, không phải sao Thiên Bình thì là cái gì?
Vũ Thì Tình chớp chớp mắt:
- Á, thế mà em không nghĩ tới. Anh thật thông minh nha.
Thường Nhạc có chút sầu não, khen ngợi như vậy quả là sỉ nhục IQ của hắn, do đó hắn trở nên trầm mặc.
Nhưng Vũ Thì Tình lại vẫn chưa đầu hàng, quấn lấy Thường Nhạc hỏi:
- Vậy anh có biết con gái sao Thiên Bình có đặc điểm gì không?
Thường Nhạc do dự một lúc:
- À, điều này miễn cưỡng biết được.
- Vậy mau nói cho em đi!
- Sao mà phải gấp thế?
- Người ta muốn biết mà, mau nói đi mà!
Là một playboy kiệt xuất, có tiện nghi không chiếm tuyệt đối là một tên ngốc, vì thế bạn Thường nào đó liền hỏi:
- Thế có được thưởng gì không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thì Tình dần đỏ lên. Đột nhiên đứng dậy kiễng chân hôn Thường Nhạc một cái, rồi lập tức xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, thấp giọng nói:
- Như vậy đã được chưa?
- Được, đương nhiên là được. Như vậy tương đương với "được".
Thường Nhạc có cảm giác rất tuyệt vời, sờ sờ mặt. Lúc này mới ra vẻ bộ dạng chuyên gia, nghiêm túc nói:
- Con gái sao Thiên Bình: Bạn vui vẻ, nên tôi cũng vui vẻ. Là người chủ nghĩa nhân văn và tâm tình vô tư, theo kiểu "Yêu ai yêu cả đường đi lối về". Là người không bao giờ để lỡ mất, càng không thể bỏ qua những đồ quý hiếm. Họ giống như những viên đá quý, dùng vẻ đẹp của chính mình, sự vô tư của bản thân để tạo lên những niềm vui lớn. Trong cuộc sống, họ là những người chu đáo, tỉ mỉ. Có lẽ họ không biết nói nhiều những lời tình tứ làm nhộn nhạo trái tim bạn nhưng họ sẽ làm rất nhiều việc làm bạn cảm thấy thực sự hạnh phúc và vui vẻ.
- Thật sao?
Vũ Thì Tình đột nhiên hỏi.
- Chắc chắn 100%.
Thường Nhạc không để cho người khác nghi ngờ, nói tiếp:
- Hay nói cách khác, họ kính dâng, họ nỗ lực chỉ vì muốn nhìn thấy bạn vui vẻ. Nghĩ mà xem, đầu năm nay còn có mấy cái "Lôi Phong", hơn nữa em lại là nữ "Lôi Phong" của anh, cho nên có em rồi anh sẽ rất hạnh phúc.
- Ồ, hình như vậy a.
Vũ Thì Tình trầm tư một lát, lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Vẫn còn, có chút không thích hợp với trẻ nhỏ.
Thường Nhạc biểu cảm có chút lưỡng lự nhưng lại làm người khác rất háo hức.
- Anh mau nói đi mà.
Vũ Thì Tình lắc lắc vai Thường Nhạc.
- Con gái sao Thiên Bình về mặt cảm quan xx, có một chút chút xảo trá, có một chút chút lẳng lơ, có một chú chút quyến rũ, có một chút chút bảo thủ.
Thường Nhạc nói đến đây, thừa cơ đưa tay đặt lên chiếc mông cong kiều đĩnh, chầm chậm nói:
- Tất cả đều là một chút chút, nhưng tất cả lại rất đúng mực. Họ không giống món cay Tứ Xuyên, làm bạn nhễ nhại mồ hôi, không chống đỡ được. Cũng không giống như món ăn Thượng Hải, làm cho bạn từ từ cảm nhận nhạt nhẽo mà vô vị, bỏ đi thì tiếc. Cũng không giống như món ăn Ấn Độ, thơm rồi lại thơm, nhưng tóm lại không hài hòa với hương vị của chính mình. Lại càng không giống đồ ăn Đông Bắc, chỉ dành cho kẻ ngốc. Nhưng họ là tổng hợp của tất các các ưu điểm của các món ăn nói trên, có cay, có ngọt nhạt, có mùi thơm tươi mát, lại có cả ôn nhu.
- Anh nói cứ như thật vậy, có căn cứ khoa học không?
Vũ Thì Tình cười tinh nghịch hỏi.
Thường Nhạc vò đầu bứt tai, dướn người diễn hết mình nói:
- Còn cần căn cứ khoa học? Lời anh nói chính là chân lý.
Sự tự cao tự đại này của hắn lại đem lại cho Vũ Thì Tình cảm giác an toàn, dường như nhớ đến chuyện gì đó, liền hỏi hắn:
- Em thấy Tư Đồ San San hiện tại dường như rất sợ anh, có phải anh đã ức hiếp cô ấy không?
Không thể không thừa nhận, trực giác của phụ nữ luôn luôn rất chính xác.
Thường Nhạc cũng không có ý định lừa gạt người phụ nữ của mình, rất ngượng ngùng nói:
- Đâu chỉ là ức hiếp, cái đó, quả thực là ngược đãi à.
- A, thật sao?
Vũ Thì Tình không biết lời này là thật hay giả, tuy bình thường cô cũng không ưa Tư Đồ San San, nhưng lúc này đột nhiên lại đồng tình với kẻ yếu. Bóp lấy gáy của Thường Nhạc nói:
- Đồ không có lương tâm, anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
- Lương tâm? Lương tâm của anh cất giữ tại ngân hàng Thụy Sĩ rồi, đang bắt đầu có lãi rồi, haha.
Thường Nhạc cười lãnh khốc.
Vũ Thì Tình bị sự lãnh đạm bộc phát của Thường Nhạc dọa cho giật mình. Là một cô gái hoàn toàn bị anh làm cho say mê, cô hiểu rằng mình không nên quá nhiều chuyện. Vì vậy, cô nặn ra một nụ cười, chợt hỏi:
- Có phải em có mật mã không, có thể đem lương tâm của anh từ trong ngân hàng lấy ra?
Thường Nhạc ngẩn ra, không nghĩ ràng cô lại hỏi một câu hỏi thú vị như vậy, không khỏi cười nói:
- Chỉ cần em có bản lĩnh giải được mật mã của anh, anh sẽ lấy thân báo đáp, haha.
- Người ta mới không cần đại sắc lang như anh lấy thân báo đáp!
Vũ Thì Tình nũng nịu nói, nhưng không che dấu nổi sự ngọt ngào trên khuôn mặt, nói:
- Rồi sẽ có ngày em giải được mật mã của anh, hừ hừ!
- Vậy anh kính chờ ngày đó tới.
Thường Nhạc thản nhiên cười. Đột nhiên dùng ánh mắt mờ ám nhìn vào người đẹp trong lòng, không có ý tốt nói:
- Em xem, trời đẹp, cảnh đẹp như vậy, không bằng chúng ta nói chuyện tâm tình với mặt trăng đi?
- Anh cút đi, lưu manh!
Vũ Thì Tình kinh hô.
Nhưng Thường Nhạc đã chặn lại miệng cô, một tay vuốt ve lên đỉnh đồi cao ngất kia, một tay khác thì lần mò vào trong "Hạ tam lộ".
← Ch. 142 | Ch. 144 → |