Học sinh tiêu chuẩn đức hạnh ba tốt
← Ch.092 | Ch.094 → |
- Đồ lười, mau dậy đim đã 9 giờ rồi!
Giọng nói ngọt ngào của Ôn Nhu pha chút hờn dỗi. Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào, điểm thêm một đạo viền vàng trên dung nhan phong hoa tuyệt đại của cô.
Lúc này đây, toàn thân Ôn Nhu không mặc gì cả, dùng chiếc chăn đơn màu trắng quấn trước ngực, toàn bộ đường cong phía sau lưng lộ ra bên ngoài. Hợp với nụ cười phong tình vạn chủng của cô còn có trong mắt không ngừng tuôn ra những tình nồng ý mật, làm cho người ta sôi sục muốn phạm tội.
- 9 giờ rồi?
Thường Nhạc cũng trần truồng ngồi dậy. Nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Ôn Nhu. Hắn hiển nhiên không coi mình là người ngoài, chớp chớp mắt, rồi lại gục đầu xuống ngủ, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ:
- .... Ờ... 10 giờ thì gọi anh....
- Khốn khiếp, không phải anh bảo em 9 giờ gọi anh dậy sao?
Ôn Nhu tức giận mắng, dùng tay ôm lấy cánh tay Thường Nhạc.
Dễ thấy rằng bạn học Thường không chỉ có da mặt dầy mà toàn thân trên người chỗ nào da cũng dầy. Dường như sự tức giận của Ôn Nhu chỉ giống như gãi ngứa cho hắn mà thôi. Một chân gác lên đùi Ôn Nhu, giống như hình chữ đại, dường như đang ngủ rất say, trong miệng lẩm bẩm thì thào nói mơ:
- 9 giờ.... Đáng chết, anh nói 9 giờ lúc nào chứ.... 9 giờ quá sớm, 10 rưỡi mới dậy, từ từ đi bộ về nhà còn kịp ăn cơm... Ờ, ờ, thực ra 11 rưỡi cũng được, bản thiếu gia lái xe nhanh về nhà là được rồi.....
Ôn Nhu hoàn toàn im lặng nhìn Thường Nhạc, nụ cười trên mặt cũng rất ngọt ngào, nằm xuống, nghiêng mình ghé vào người Thường Nhạc, hai tay quấn lấy cổ Thường Nhạc, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ nữ nhi trong phòng ngủ, nũng nịu nói:
- Em Nhạc, mau dậy đi mà, dậy ăn cơm sáng cùng chị có được không?
Thường Nhạc không biết là thật sự không nghe thấy hay là giả vờ không nghe thấy, nhưng một chút phản ứng cũng không có, dường như là thật sự đã ngủ thiếp đi.
Ôn Nhu khẽ giãy dụa, bộ ngực làm cho người ta nhìn mà thèm chảy nước miếng kia khé cọ cọ vào ngực Thường Nhạc. Cúi thấp xuống, đôi môi mọng mềm mại từ từ hôn lên cổ Thường Nhạc, sau đó khẽ mở hàm răng cận thận cắn xuống vai Thường Nhạc.
Kiểu cảm giác này giống như đang bị hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn xé, lại có loại khoái cảm khó có thể hình dung. Thường Nhạc cuối cùng lên tiếng:
- Anh.... Anh bình thường không ăn sáng, em để anh ngủ một lúc đi ....
- Người ta mặc kệ đấy, dù sao người ta cũng không ngủ được, anh phải cùng em....
Ôn Nhu nũng nịu buông ra, trong mắt ánh lên sự quyến luyến sâu đậm, nhưng tiếc là Thường Nhạc không có nhìn thấy.
Cả người nằm sấp trên người Thường Nhạc, Ôn Nhu cắn cắn vành tai Thường Nhạc, giọng nói ngượng ngùng mà mê hoặc, cám dỗ:
- Ông xã, mau dậy đi. Anh cũng không mở mắt nhìn ta, hừ hừ....
Nói xong những lời này, Ôn Nhu đột nhiên cảm thấy một khối to lớn, cao ngất, cứng rắn, nóng bỏng, tục tằn ở phía trước bụng mình. Không khỏi đỏ mặt xấu hổ .... Lẽ nào đây là phản ứng bình thường của nam giới vào sáng sớm trong truyền thuyết sao? Tuy rằng hai người đã nhiều lần phát sinh quan hệ, nhưng lúc này đây Ôn Nhu vẫn hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.
Lúc này, Ôn Nhu đau lòng khi phát hiện Thường Nhạc sớm đã mở mắt, trên mặt mang nụ cười xấu xa. Dùng ánh mắt cực kỳ mờ ám nhìn cô, giống như đang thưởng thức bộ dạng xấu hổ của cô.... Ôn Nhu lập tức đổ sụp đổ, vùi đầu vào trong bên cạnh Thường Nhạc
- Đáng ghét, hận chết anh, dám trêu trọc người ta.
Vuốt ve chiếc lưng ngọc ngà, trơn bóng của người đẹp, Thường Nhạc dùng sức nâng đầu Ôn Nhu lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt phớt hồng như muốn chảy nước kia. Sau đó hắn phát huy diễn xuất để lộ ra một vẻ mặt ủy khuất, nghiêm túc nói:
- Nữ hiệp, em, em đây là đang câu dẫn tại hạ phạm sai lầm sao?
- Anh... hừ, em chính là câu dẫn anh phạm sai lầm đó!
Ôn Nhu rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, không đếm xỉa gì đạp vang cái chăn đơn ra. Cả người trần truồng ngồi trên người Thường Nhạc. Dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Thường Nhạc.
Amen! Thường Nhạc hô lên một tiếng, thực tế thì trong lòng rất thoải mái .... Ố ồ, có thể nhân lúc sáng sớm có thể đại chiến mấy trăm hiệp chính là hạnh phúc của người đàn ông, cuộc sống thực con mẹ nó tràn đầy ánh mặt trời.
Ôn Nhu nhìn bộ dạng buồn bực mà bất khuất của Thường Nhạc liền triển khai tính khí tiểu thư, bắt đầu triển khai "hành động" có chút mới lạ.
Lời tác giả: Giảm bớt 500000 chữ phía sau...
Kích tình mãnh liệt qua đi, Thường Nhạc mặc quần áo xong, hôn lên trên khuôn mặt của Ôn Nhu vốn bị hắn dày vò đến xụi lơ, áy náy nói:
- Anh phải đi rồi.
Ôn Nhu yếu ớt nhúc nhích cánh tay, trên mặt lộ ra nụ cười vô lực:
- Ông xã, thuận buồm xuôi gió.
Thường Nhạc khẽ chấn động thân hình, vừa mới chuẩn bị nói ra những lời ngọt ngào liền nuốt trở vào, dùng ánh mắt quái dị nhìn Ôn Nhu:
- Em không giận sao?
- Giận chứ, đương nhiên tức giận rồi. Nhưng mà có tác dụng gì chứ?
Trên mặt Ôn Nhu mang nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng nói:
- Khi em phát hiện ra những lời anh nói mấy ngày nay đều là sự thật, em liền hiểu rằng em không giữ được anh.
Thường Nhạc sửng sốt hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì em là một bác sĩ tâm lý.
Thường Nhạc ngây người ra, đột nhiên ngồi xuống bên giường ôm chặt Ôn Nhu vào trong lòng.
.......
Tả Thủ và Huyết Hổ ngồi trên sô pha, hai người dường như đều đang nhịn cười, mặt đỏ tía tai, xem ra rất là khó chịu. Đến cả Big Ben cũng vươn đầu lưỡi ra bộ dạng giống như đang mở miệng cười lớn.
Ở phía đối diện hai người, Thường Nhạc đang ngồi trước gương trang điểm. Còn dùng nước hoa phun lên để che dấu mùi thuốc lá. Quay đầu lại tức giận nhìn Tả Thủ và Huyết Hổ, oán hận nói:
- Muốn cười thì cười đi, đừng có nhịn, tổn hại sức khỏe......
Tả Thủ sáng suốt chọn sự trầm mặc, cúi đầu xuống.
Huyết Hổ tên đại ngốc này lại không nghĩ nhiều, vừa nghe thấy lời này lập tức cười ha ha. Bụi bặm trong cả gian phòng lớn đều bay lên. Cười cũng không tính làm gì, nhưng tên đầu trâu này còn đưa ra bình phẩm:
- Thiếu gia ... cậu ... cách ăn mặc của cậu .... A ha ha ha ha ha .... chết cười mất thôi ....
Lúc này, Thường Nhạc đang chải mái tóc hình "nắp nồi" mà một học sinh ngoan chuyên để. Kiểu tóc này còn được gọi là "vỏ dưa hấu". Cái này cũng chưa tính là gì, trên người hắn còn mặc một bộ đồng phục kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, đây chính là bộ đồng phục mùa thu của học viện Kiêu Tử.... cái quá đáng chính là hắn còn đeo một cặp kính đen kiểu mọt sách... Do đó, cả người Thường Nhạc xem ra có vẻ vô cùng đức hạnh, lương thiện, khờ khạo, ngây thơ, e thẹn, ngượng ngùng.....
- Sao thế, bản thiếu gia tạo hình như thế này lẽ nào không đẹp trai ư?
Lời vừa nói ra, hình tượng thiếu niên thuần khiết mà Thường Nhạc khổ tâm tạo dựng lên toàn bộ bị phá hủy, trực tiếp lộ ra bản sắc lưu manh.
- Đẹp trai, tương đối đẹp trai! Học sinh ba tốt năm nay của học viện Kiêu Tử nhất định là thiếu gia cậu đây!
Tả Thủ rất phối hợp khen ngợi một câu.
Huyết Hổ thì lại đấm ngực, dậm chân cười lớn. Kết quả của việc không kiêng nể này chính là cái mông của gã và chân trái của Thường Nhạc tiếp xúc rất thân mật với nhau... Cho dù cơ bắp của gã có khả năng chống cự so với người bình thường mạnh hơn gấp 30 lần cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Big Ben vốn là muốn tiếp tục lè lưỡi cười, sau nhìn đến cảnh ngộ bi thảm của Huyết Hổ, lập tức phân rõ giới tuyến cùng Huyết Hổ, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nằm dưới chân Thường Nhạc, cái kia vẻ mặt, quả thực rất mẹ nó thuần khiết đi.
Thường Nhạc cũng không để ý đến mấy chuyện này, có chút thất thần, cúi đầu xuống, dùng một âm thanh rất nhỏ không thể nghe thấy thì thầm:
- Ồ, bản thiếu gia tạo hình trở lại thuần khiết như vậy. Lão gia hẳn sẽ không nỡ đánh mình chứ.... Ân, sau khi về nhà nhất định phải diễn xuất cho tốt, được tiện nghi còn khoe mã mới là vương đạo...
Thật lâu sau, Thường Nhạc mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói:
- Đúng rồi, chuyện chính làm đến đâu rồi?
Vẻ mặt Tả Thủ rất bình tĩnh, bên trong gọng kính phát ra một ánh mắt vô cùng tự tin, trả lời:
- Thiếu gia, yên tâm đi, dưới sự lãnh đạo anh minh của cậu, toàn bộ mọi chuyện đã làm xong rồi. Chỉ cần tên nhóc Hoàng Phiêu Nhiên đó hiểu được phối hợp mà nói, chúng ta có thể tấn công mạnh.
- Ồ? Thế xem ra phải có động tác mạnh rồi ....
Thường Nhạc lẩm bẩm tự nói, nhắm mắt trầm tư một chốc, sau đó mở mắt ra nhìn Huyết Hổ nói:
- Ờ, tình thế trước mắt không tệ, lão Hổ ngốc, anh ở lại trấn thủ đi.
Lời này ngầm ý là Huyết Hổ không cần lại làm thư đồng của hắn nữa rồi.
- Trời xanh có mắt!
Huyết Hổ thầm than trời xanh một chút, khen ngợi Phật tổ Như Lai Quan Thế Âm một chút, trên miệng ngây ngốc nói:
- Thiếu gia, tôi không nỡ xa cậu, không có tôi bên cạnh cậu, cậu chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?
- Móa, Anh biến thành đạo đức giả như thế từ khi nào hả? Rõ ràng không muốn cùng tôi đến Học viện Kiêu Tử, còn nói được người năm người sáu như vậy..
Thường Nhạc nhìn thấu tâm can Huyết Hổ, nhìn khinh bỉ.
- Ha ha, thiếu gia, quả nhiên không gạt được cậu.
Huyết Hổ nhếch miệng cười, sau đó tỏ ra bộ dạng ủy khuất:
- Nhưng mà, thiếu gia, đây là cậu dạy cho tôi. Cho dù từ đầu đến chân là gái điếm, cũng phải dựng cái miếu thờ, mang đến cho nhân thế một hình tượng rực rỡ, nghĩa khí ngất trời, không phải sao.
Thường Nhạc trên trán toát mồ hôi lạnh, tức giận nói:
- Không sai, bản thiếu gia đúng là có dạy anh như vậy. Nhưng ngươi con mẹ anh không thể buồn nôn như vậy chứ? Cái gì mà không có anh tôi sẽ rất cô đơn? Anh không thấy cái này rất hợp với bọn gay sao?
- Ha ha, ha ha, nói cũng đúng, cậu biết tôi miệng ngu dốt, đại nhân không tính toán với tiểu nhân....
Huyết Hổ miệng không nói nổi, bỗng nhiên lại lộ ra một vẻ căm phẫn:
- Aizz, thằng Lưu Hắc Thán kia, hôm qua còn nói diễn xuất của tôi không bằng gã, không thương tiếc gì mỉa tôi một trận.... Thiếu gia, không bằng cậu cũng nhu nhận tôi làm đệ tử cuối cùng đi!
- Rất tiếc, về sau đừng có cùng tôi thảo luận vấn đề diễn xuất......
Thường Nhạc vô cùng hậm hực nhìn Huyết Hổ, dạy tên ngốc này diễn xuất ư? Chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
Đi ra tới cửa, Thường Nhạc bỗng nhiên quay người lại, trong tay là chiếc bật lửa quý màu đen Colibri đánh vài cái ra xuất ra một ngọn lửa đường cong duyên dáng, ném tới tay Huyết Hổ:
- Cầm lấy, về sau đừng có dùng ánh mắt dâm đãng đấy nhìn tôi! Đường đường đại lão gia, khiến cho oán phụ khuê phòng không biết lại tưởng bản thiếu gia tôi lại "như thế nào đó" với anh....
Nắm chặt trong tay chiếc bật lửa Colibri đã thèm bấy lâu, Huyết hổ nghẹn ngào nói:
- Ôi... thiếu gia, cậu là bông hồng của tôi, cậu là hoa....
Là một tiểu đệ cấp thần tượng, cầm trong tay chiếc bật lửa thiếu gia chuyên dùng, đi trong một đám mà nói vô cùng có mặt mũi.... Huyết Hổ lại một lần nữa cảm thấy trời cao không có bạc đãi gã, gã sống rất có ý nghĩa!
Nghe thấy tiếng hát khủng bố, Thường Nhạc thắng mạnh xe:
- Lão Hổ ngốc, nếu để tôi lại nghe thấy anh hát bài này, anh sẽ hiểu tiền dâm hậu sát đáng sợ hơn chết như thế nào....
Huyết Hổ rất oan ức, khó hiểu nói:
- Vì sao, thiếu gia, tôi thấy bài này rất vui nhộn mà!
- Bi ai, bi ai mà! Tôi đã nói rất nhiều lần, tố chất, nhất định phải có tố chất.
Thường Nhạc dậm chân, than vãn, quay đầu chỉ vào cổ Huyết Hổ nói:
- Anh có chút phẩm vị có được không, cư nhiên hát bài hát này, truyền ra ngoài tôi cũng không thể gánh nổi anh. Anh cũng thật nhàn rỗi, rõ ràng đi học hát kịch. Thử hát "Sa gia binh", "Bao Long Đồ" cái gì đó xem, bản thiếu gia ngược lại sẽ cảm thấy anh có chút ý vị đàn ông.
Huyết Hổ nhíu đôi mắt trâu, ngây ngốc hỏi:
- Vậy hát "Hai con bướm" có được không?
- ... Lão Hổ ngốc, anh đứng lại cho bản thiếu gia, không được chạy!
← Ch. 092 | Ch. 094 → |