Khổng tước nữ vương
← Ch.01 | Ch.03 → |
Tiết trời đầu thu vô cùng sảng khoái, ôn hòa, thích hợp đi làm.
Bạch Thù vừa làm gia sư trở về tâm tình tốt lắm, một bên ngâm nga điệu hát, một bên mang theo chiếc túi xách LV cô mới mua, cước bộ nhẹ nhàng đi dưới hàng cây mát mẻ trong khuôn viên trường. Vừa đi cô vừa liếc những người bên đường, đếm xem có bao nhiêu người vì cô mà phải ngoái đầu nhìn lại. Được rồi, Bạch Thù là một mỹ nhân tự kỉ.
Nhìn thấy ánh mắt kinh diễm mọi người nhìn mình, tâm hư vinh của Bạch Thù chưa từng kiêu ngạo.
Lại nói Bạch Thù không thích tên của cô, vì phát âm cùng chữ "Trư" vô cùng giống nhau.
Ngọn nguồn của sự việc này còn phải kể đến cặp cha mẹ dở hơi của cô. Nghe nói hai mươi ba năm trước, cha mẹ Bạch Thù chạy đến Sơn Đông hưởng tuần trăng mật, chuyến đi nửa tháng ấy mà lại kéo dài đến nửa năm. Cô là kết tinh sau một lần mây mưa không có chừng mực của hai vợ chồng bên thù nước (ta không hiểu cái này, ai biết chỉ ta với:]) ban đêm, cảnh đẹp hữu tình khiến hai người bọn họ không kiềm được, sau đó để kỷ niệm đoạn chuyện này mà sinh cô ra lại đặt tên Bạch Thù.
Bạch Thù mỗi lần nghe lão mẹ kể lại đoạn truyền kỳ năm xưa này, cô đều im lặng cảm khái một câu. Cũng may thù nước không gọi là trư nước, bằng không bây giờ tên cô chắc là Bạch Trư.
"Aiz aiz...kia có phải là hoa khôi hệ truyền thông?"
Bạch Thù vui tươi hớn hở đi tới, đột nhiên nghe thấy âm thanh nhỏ vụn thảo luận về cô, lập tức dõng tai lên nghe. Chỉ thấy cước bộ Bạch Thù thả chậm lại, vì muốn nghe đoạn sau cuộc đối thoại của hai cô gái kia.
"Phải, là cô ta, chỉ là khổng tước công công chúa kiêu ngạo." Trong đó một cô gái bảy tỏ sự khinh thường.
Bạch Thù nhìn hai cô gái kia, thầm nghĩ: Aiz aiz...hai vị đồng học này, cô tại sao lại kiêu ngạo? Hai người muốn nói cô xinh đẹp thì cứ nói thôi, làm sao lại còn dối lòng mắng cô? Lòng ghen tị mạnh mẽ quá lại không tốt, đến lúc đó tính cách bị vặn vẹo, đến thần tiên cũng không giúp được.
"Cũng không được tốt như trong truyền thuyết." Cô gái còn lại cũng cùng một bộ dáng khinh thường.
"Chính xác, bộ dạng dụ dỗ, đi đường còn uốn éo, vừa nhìn đã biết bị vô số người chơi đùa qua rồi. Nếu mẹ tôi biết tôi có bộ dạng như vậy khẳng định đánh chết tôi!"
"Chỉ có thể nói mẹ cô ta xui!"
Bạch Thù đã muốn đi rồi, kết quả là nghe một đoạn chanh chua kia, nhất thời trong lòng dấy lên hừng hực lửa giận, dừng lại cước bộ quay đầu:
"Tôi thật không hiểu các cô đang làm gì? Chẳng lẽ tôi khó coi hai người sẽ đẹp mặt? Tôi ngủ với bao nhiêu đàn ông có liên quan gì đến các cô sao? Các cô muốn ngủ cùng đàn ông cũng không ai thèm!"
Sau đó, Bạch Thù lại nhìn bọn họ từ trên xuống dưới vài lần:
"Hai người các cô, một cái khô quắc giống đậu que, một cái thì phì giống như con voi, tôi thực bội phục các cô có dũng khí, trông như thế mà lại không đi tự sát cho rồi!"
"Cô!" Mặt hai cô gái kia nháy mắt xanh mét đầy căm giận, cô gái gầy như đậu que nói to: "Cô thật thúi!"
"Trái đất thật đáng sợ, hai người các cô vẫn là nên trở về hành tinh của mình đi!" Bạch Thù bỏ lại một câu, liền hướng phòng ngủ của mình mà đi, lưu lại hai cô gái đứng tại chỗ kêu gào.
"Tức giận cái gì, không phải chỉ là ngực to thôi sao? Đồ đại bò sữa!" Cô gái khô quắc như đậu que như trước đứng tại chỗ bất bình nói, trong khi cô gái mập mạp bên cạnh cup E sắc mặt rất khó coi. (^:)^ ^:)^ ^:)^ em lạy chị)
Bạch Thù lại tiếp tục hát vu vơ, không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình tốt của bản thân. Dọc theo đường đi, như trước vẫn có đám con trai dùng ánh mắt đốt cháy người nhìn chằm chằm Bạch Thù, Bạch Thù tập mãi cũng thành thói quen. Trở về phòng ngủ, Tiểu Hoài cười hớ hớ nói với Bạch Thù:
"Tiểu Thù, có người tặng hoa cho cậu."
Bạch Thù nháy mắt mặt mày hớn hở: "Thật không?"
Tuy rằng trước giờ Bạch Thù đối với người theo đuổi luôn xa cách, nhưng đối với hoa mà bọn họ đưa tới, cô luôn là mặt mày hớn hở.
Là phụ nữ, ai lại không có lòng hư vinh?
Bạch Thù thích nhất là người ta đưa hoa hồng, vì mỗi lần như thế cô đều có thể mang chúng đem bán, mỗi đóa giá 5 đồng, buôn bán nhỏ kiếm tiền tiêu vặt. Cho nên mỗi lần lễ tình nhân hoặc các lễ to lễ nhỏ khác, túi tiền của Bạch Thù luôn phình ra, đây cũng chính là lý do cô yêu nhất.
Chẳng qua lúc này đây, Bạch Thù suy nghĩ nhiều.
Lúc Bạch thù nhận lấy hoa, khóe miệng không tự giác co rút, khuôn mặt từ đầu đến cuối luôn duy trì nụ cười như Mona Lisa, nhưng nếu xem kĩ lại vẫn có thể phát hiện ra biểu hiện cứng ngắt của Bạch Thù.
Khụ khụ...hoa này...nếu có thể kêu là hoa...quả thật nó là hoa...
Hoa đuôi chó!
Bạch Thù thầm mắng một câu: S***! Đây là sáng kiến của ai? Keo kiệt cũng không nên keo kiệt đến mức ấy chứ? Keo kiệt như thế mà cũng muốn theo đuổi bổn tiểu thư?! Tốt nhất lần sau hắn ta đừng để cho cô bắt gặp, nếu bắt gặp cô không mắng hắn ta đến đầu rơi máu chảy, cô tuyệt đối sẽ không gọi là Bạch Thù!!
Hoa đuôi chó được bọc trong giấy kính màu tím, bên trên còn có một tấm thiệp: "Bạch Thù tiểu thư thân ái, tôi đã chú ý đến em hơn ba năm, ba năm này dài đằng đẵng, tôi cho đến bây giờ dều chưa từng thấy em ở cửa hàng bán hoa nào với bộ dáng vui vẻ, vì thế tôi lớn mật đoán, em không thích những thứ hoa cỏ phàm tục ấy..." Xem đến đây, Bạch Thù nhịn không được tiếp tục thầm mắng: S***! Hoa đuôi chó của ngươi không phải của phàm tục thì là thứ gì?
"Vì thế, tôi đặc biệt chạy tới sơn thôn xa xôi, đã trải qua chín núi mười tám sông, trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, rốt cuộc cũng tìm được loài hoa đuôi chó này!" Cái gì? Đi tận chín núi mươi tám sông, hoa đuôi chó này chỉ cần cô huơ tay một cái liền có một bó to! Bạch Thù phát điên.
"Tôi thực vui sướng, dùng chính hai tay của mình hái từng đóa một, mỗi đóa đều chứa tấm lòng của tôi, tình yêu của tôi...Rốt cuộc, tôi hái chừng 99 đóa hoa đuôi chó..."
Xem tiếp đến đây, cô cảm thấy lười phải đọc tiếp, tùy tiện ném tấm thiệp cùng bó hoa đuôi chó vào thùng rác nằm ở ngoài phòng ngủ. Phủi phủi tay, quay trở vào trong.
Bên trong kí túc xá chỉ có hai người, giờ phút này các cô ấy đều đang trang điểm, có lẽ là để dự buổi tiệc tối nào đó hoặc để kiếm "khoản thu nhập thêm".
"Tớ về rồi!"
"Ừ."
"Ừm..."
Hai tiếng đáp ứng phó không mặn không nhạt, Bạch Thù bĩu môi, cũng không thèm để ý mà trở về giường, hỏi: "A La đâu?"
"Bồi kim chủ của cô ấy rồi." Tiểu Mật nhướng nhướng lông mi.
Lúc này cô mới nhớ tới, hôm nay là thứ bảy, là ngày "Công tác" cố định của A La.
Tiểu Mã nhấp đôi môi anh đào, nhìn vào gương một chút, rốt cuộc cảm thấy bản thân hoàn mỹ mới có tâm tư rãnh rồi nhìn Bạch Thù: "Bạch Thù, người tặng hoa cho cậu hôm nay là ai vậy?"
Bạch Thù vuốt vuốt sợi tóc: "Đừng nói nữa, không biết ai bảo tên ngốc ấy tặng tớ hoa đuôi chó?"
"Hử...lại còn có người ngốc đến như thế? Bây giờ là năm nào rồi mà còn dám dùng hoa đuôi chó theo đuổi hoa khôi hệ truyền thông?!" Tiểu Mật tuyệt đối không thể tin được.
"Có lẽ người ta cảm thấy chỉ cần tình là đủ, có thể chiến thắng bằng kỳ tích, nhưng không nghĩ đến Bạch Thù của chúng ta lại là một người rất thực tế." Tiểu Mã thở dài.
"Aiz...đừng nói tớ như thế, các cậu cũng vậy thôi." Bạch Thù chán nản. Tại hệ truyền thông này, ai lại không như thế? Tương lai nếu vào vòng giải trí mà mơ mộng như thế, có thể sao? Đừng đem cô giống như mấy cô gái mộng mơ, bên miệng lúc nào cũng chỉ có tình yêu.
"Tớ nói này Bạch Thù, cậu yêu tiền như vậy, sao lại không chịu như bọn tớ, tìm "khoản thu nhập thêm?"" Tiểu Mã hỏi.
"Thì là không thích thôi, làm gia sư lương cao hơn, lại không giống cậu mỗi ngày đều mệt chết." Tiểu Mật nói: "Dù sao về sau vào vòng giải trí, cũng không biết sẽ phát triển thế nào, còn không bằng bây giờ hưởng thụ, làm cho bản thân thoải mái một chút."
"A...các cậu rất hiểu nha! Làm trò lừa gạt chị đây, chị đây muốn giữ lại 'màng', tương lai câu rùa vàng." Bạch Thù kiêu ngạo, mặc kệ là ai, đều thật không ngờ, một nữ sinh xinh đẹp như hồ ly như vậy, đến bây giờ đều rất bảo thủ! Đừng nói là bị phá thân, ngay cả nụ hôn đầu đến giờ vẫn còn giữ!
"Hứ...làm trò! Hiện tại bây giờ xử nữ không đáng giá tiền. Cậu cho dù không có 'màng' cũng có vô số nam minh tinh cùng rùa vàng tìm đến thôi. Dáng vẻ của cậu có thể sánh với những người đã qua chỉnh dung, ngực cũng như những kẻ đã bơm qua, sợ gì chứ?"
"Không chỉ có thế, bây giờ nếu không có 'màng' vẫn có thể đi làm lại một cái kia mà."
Bạch Thù "hừ" một tiếng, hai người đang nói chuyện kia cũng im lặng ngay sau đó, vì vậy cái đề tài đã thảo luận qua vô số lần này liền kết thúc, mà kết cuộc luôn là một tiếng "hừ" của Bạch Thù.
Cái này cũng không có biện pháp, bên trong Bạch Thù, ngạo khí là không nhỏ, cô không đến mức vì tiền mà cùng một ông lão lăn lộn trên giường!
← Ch. 01 | Ch. 03 → |