Người con gái mãi mãi
← Ch.119 | Ch.121 → |
Sau tiếng súng vang lên rồi dường như tâm trí của cheryl không còn thấy gì nữa. Giữa bề mặt đầy tuyết máu lan ra khắp nơi, chiếc xe màu đen bắt đầu lăn bánh ra khỏi khu vực trong thành phố.
Khi chiếc xe khuất bóng trong không khí lạnh lẽo thì lúc đó cũng là lúc đôi mắt cô nhắm lại lúc đó từ bên trong con hẻm bước ra 1 người đàn ông... người đó nhìn cô với ánh mắt không rõ là như thế nào... rồi cuối cùng đưa mắt sang dòng máu đang chảy ra từ nơi bị đạn bắn...
o_______________________________Bệnh viện
"" cô ấy sao rồi? ""
Từ bên ngoài Long nhìn vào bên trong căn phòng dưỡng bệnh nơi cô đang nằm trên chiếc giường màu trắng toát mà lòng chợt nhói lên 1 cảm giác khó tả
"" bác sĩ nói hiện giờ cô ấy đã ổn rồi ạ ""
"" vậy thì tốt ""
"" nhưng cũng chưa biết bao giờ thì cô ấy tỉnh lại ""
"" vậy thì 4 tiếng sau nếu cô ấy chưa tỉnh lại thì hãy đưa cô ấy đến biệt thự của tôi để Hàn Phong (1) xử lí ""
1: Hàn Phong: bác sĩ riêng của Trí gia
"" vâng thưa lão đại ""
Quay mặt vào trong nhìn cô thêm 1 lần nữa cuối cùng hắn bước đi khỏi bệnh viện với 1 vẻ uy nghiêm. từ bên ngoài đã có người đứng trước cửa chiếc xe để mở cho hắn.
Chiếc xe lăn bánh, ánh mắt Lục Vương nhìn theo bóng chiếc xe đang khuất dần mà lòng vẫn không sao heieur nổi con người đó. Hắn vốn dĩ là 1 người phân biệt hận và thù rất rõ ràng nhưng còn với người con gái đó thì có thể chắc chắn rằng... anh đang mềm lòng với cô... và chính xác... có thêm 1 điều chắc chắn nữa... Long sẽ không bao giờ có thể hận nổi Cheryl... không bao giờ
______________________________________________
Thời gian 4 tiếng trôi qua rất nhanh nhưng với thời gian đó thì quả thực không hề đủ để cô nàng đang nằm trên chiếc giường kia tỉnh lại.
"" cô không tỉnh thì tôi đành phải thuận theo ý lão đại mà bắt cóc cô đi rồi ""
Sau khi làm thủ tục xuất viện thì có người đưa cheryl lên chiếc xe chờ ở ngoài. Chiếc xe đi thẳng đến biệt thự của Long.
Sau khi được uống viên thuốc kích thích các cơ quan trong cơ thể của Hàn phong thì sắc mặt cô có vẻ bình phục được tốt hơn hồi nãy
Cạch
Tiếng mở cửa vang lên trong gian phòng yên tĩnh, Long bước vào phòng nơi mà Cheryl đang nằm. ánh mắt nhìn cô đầy đau xót
"" xin lỗi ""
___________________________________________________
10h45" màn đêm buông xuống với khí lạnh của mùa đông, đã mấy trôi qua mấy tiếng từ lúc cheryl nằm trên chiecs giường này Long vẫn ngồi bên cạnh cô
Bàn tay anh nắm chặt lấy cô, bỗng 1 cử chỉ nhẹ động nhẹ trên tay cô xuất hiện
Ánh mắt anh thoáng 1 chút vui mừng
"" ưm... ưm.... ""
Đôi mắt của cô dần mở ra, trước mặt cô 1 cảnh vật lạ rất lạ khiến cho cô ngỡ ngàng chồm dậy, nhưng vết thương lại làm cô đau khi gắng sức
"" A ""
Cơn đau từ bụng dội tới khiến cô khó chịu
"" nằm yên đi. ""
1 giọng nói vang lên bên cạnh làm cô giật mình. Quay ra thì thấy Long. ánh mắt mang 1 sự hoang mang lo ngại chợt ập tới
"" gì mà phải ngạc nhiên? ""
Vẫn vẻ mặt lãnh đạm Long hỏi cô
"" tại sao... tại sao... ?""
"" hỏi làm gì, thắc mắc để làm gì. nằm xuống? ""
"" tôi hỏi tại sao anh ở đây? ""
"" cô nên nhớ cô đang ở nhà ai? ""
"" vậy thì tôi sẽ đi, không cần ở đây nữa "" giọng nói mang 1 sự tức giận cô toan bước xuống giường mặc cho nỗi đau vẫn đang hoành hành. Nhưng thật không may, anh nắm lấy tay cô ném cô lại xuống giường khiến cô không tự chủ được mà đập mạnh người vào đó
"" anh.... ""
"" nếu cô không ngoan ngoãn mà nằm im ở đây thì tôi sẽ không để cô yên đâu ""
Nói xong câu nói phũ phàng anh bước ra khỏi phòng với vẻ mặt lãnh đạm
"" VẬY NẾU ANH CÓ GAN THÌ GIẾT TÔI ĐI ""
Mặc kệ cho tiếng gào thét của cô trong đó anh chỉ biết mình chỉ việc đi ra và khóa cánh cửa này lại.
Gặp lại anh trong tình trạng như vậy thật sự khiến cô khó xử. Những cử chỉ cô vừa làm, những lời nói cô vừa thốt ra thật sự là không phải sự thật. Cô rất muốn bình tĩnh nhưng nghĩ đến chuyện đó thì cô lại không thể kìm lại được
Nghĩ đến chuyện anh đã không còn thuộc về cô thì cô chỉ muốn cầm dao mà đâm chết anh trong giây phút này.
Chỉ tiếc trên tay cô không có 1 con dao nào để mà đâm chết người hồi nãy
Bất chợt giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt còn xanh xao của cô
Đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt
"" chúng mày nói gì. CON NHỎ ĐÓ ĐÃ ĐƯỢC LONG CỨU SAO? ""
Đang ngồi trên ghế nghĩ ngợi về chuyện Xuân đã biến mất khỏi cuộc đời này và không còn trong tâm trí hắn thì Vân khả Vy nhếch mép cười. Nhưng nụ cười của cô ta chợt tắt ngấm khi nghe thuộc hạ nói Xuân đã được Lục Vương cứu về. Thật sự chyện này ngoài sức tưởng tượng của Vân Khả Vy. Cô thừa nhận rằng Xuân đã cứu cô 1 mạng nhưng về chuyện phải nhường lại hạnh phúc cho người tình cờ ngang qua thì bảo cô chết còn dễ chịu hơn
"" tại sao, sao lúc nào mày cũng là cái gai trong mắt tao ""
Và thêm điều nữa, chắc chắn lần này Vân Khả Vy sẽ không để yên Chắc chắn là bây giờ Xuân đang ở cùng Long nhưng không có lí do gì để cho cô không được đến đó, bởi trên thực tế hiện giờ cô đang là hôn phu của Long nên có quyền Mặc nhanh 1 chiếc áo khoác vào người cô đi ra khỏi nhà và phóng xe đến biệt thự
____________________________________________________________
Màn đêm lại ập xuống trong bầu không khí lạnh, mấy hôm nay tyết rơi rất nhiều. Đứng trước chiếc cửa kính sát đất nhìn ra ngoài trời nó đang nghĩ về Diệp Hân và Trần Thiên Bảo Giờ này chắc hẳn họ đang rất lo cho cô, chắc hẳn giờ này họ đang đi tìm cô. Bây giờ cô chỉ muốn gửi 1 lời xin lỗi đến những người mà cô đang nhớ tới.
Cạch
"" sao còn chưa ngủ?"" tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô. quay người lại thì thấy Long đang từ cửa đi đến giường ngủ
"" tôi muốn về ""
"" không được ""
"" quyền của anh? ""
"" trong nhà này tôi có quyền ""
Bình thản nằm xuống giường rồi mặt ra nói chuyện với Xuân anh không hề có phản ứng gì
"" ai bảo anh đưa tôi về đây làm gì, tôi cần anh phải đưa tôi.... ""
Từ ngày lên làm chủ nhân của Trí gia anh chưa từng thấy người lắm mồm như vậy bao giờ. cứ cho là 4 năm trước từng thấy đi nhưng bây giờ có thấy thì cũng làm cho anh thật khó chịu, 4 năm quen với cảnh tĩnh lặng chứ không phải như vậy thì anh liền ngồi dậy, mặt sa sầm đến trước mặt cô
"" giờ cô có ra ngủ hay không? ""
"" cái gì... anh làm gì mà.. ??? ""
Còn chưa kịp dứt lời thì cô liền bị 1 lực kéo mạnh khiến cô ngã xuống đất
"" Á ""
"" lên nhanh, đừng để tôi phải dùng đến bạo lực với cô "" ánh mắt sắc lạnh nhìn cô anh thật sự cảm thấy không hề thoải mái
""... ""
Không nói câu nào, cô chỉ lẳng lặng nuốt cục tức xuống bụng và nhẹ nhàng đứng dậy, bước lên giường nhẹ nhàng kéo chăn rồi nằm xuống. Toan đưa tay với lấy chiếc gối ôm để chặn ngang giường thì đúng lúc đấy Long đi đến cầm chiếc gối ôm ném bụp phát ra ngoài cửa. Chui vào chăn nằm cạnh cô, đưa tay ôm chặt cô làm như cô là bảo bối quý giá của anh vậy
"" khó... khó thở "" "" vẫn thở được ""
"" nhưng khó hơn... bình thường ""
"" nói lắm chả khó thở ""
"" ơ hay... ""
"" ngủ đi ""
Nhắm chặt mắt lại anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
chỉ với 1 lúc sau anh chìm vào giấc ngủ khi ôm cô
Lúc này Xuân vẫn thức, đôi mắt đang nhắm dần mở ra, ánh trăng chiếu vào căn phòng qua chiếc cửa kính khiến cho gương mặt của Long lúc tỏ lúc mờ. Nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để Xuân nhìn thấy được dung mạo của người cô yêu năm xưa
Đặt tay lên gương mặt Long, cô nhẹ nhàng đưa ngón tay lướt trên từng điểm ở khuôn mặt anh. Quả nhiên các nét vẫn như xưa nhưng rất tiếc cô đang cảm nhận được đâu đó trong con người anh đang có 1 sự cô đơn đến lạnh người
Cuối cùng mắt cô cũng nhắm lại trong khoảnh khắc
1 lúc sau đó 1 tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Long bừng tỉnh. Mở mắt nhìn người con gái đang nằm bên cạnh mình anh lặng lẽ bước ra khỏi giường, đắp chăn lại cho cô rồi cầm chiếc áo khoác bước ra khỏi cửa phòng
Nét mặt lạnh nhạt anh hỏi người đang ở trước mặt mình
"" chuyện gì? ""
"" dạ... dạ thưa... có cô Khả Vy đến tìm lão đại ""
""... ""
Không nói gì lông mày hắn chỉ nhíu lại rồi bước xuống cầu thang. Đi đến phòng khách thì thấy Vân Khả Vy đang điên cuồng gào thét ở phía cửa, cố ngăn cản 2 chiếc lá chắn đường là Lục Vương và Hàn Phong
"" ĐỂ TÔI VÀO ĐÓ. CÁC ANH BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG HẢ? ""
"" xin lỗi cô nhưng mà hiện giờ lão đ... ""
"" cô là gì? ""
Đúng lúc hi Lục Vương đang lên tiếng ngăn cản thì giọng nói lạnh lùng của Long vang lên phía sau. Hắn đang nhìn Vân Khả Vy bằng ánh măt tức giận
"" ANH ĐANG DẤU CÔ TA TRONG NHÀ ĐÚNG KHÔNG LONG? ANH TRẢ LỜI EM ĐI, CÔ TA LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ ANH LẠI BỎ EM NGOÀI MẮT VẬY? ""
"" cô ta đối với tôi quan trọng hơn cô ""
Giọng hết sức bình thản của Long làm cho nước mắt của Vân Khả Vy rơi xuống. Chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng như bây giờ
"" EM KHÔNG TIN. EM KHÔNG TIN, EM PHẢI LÊN GIẾT CHẾT CON HỒ LY TINH ĐÓ ""
Câu nói đó, câu nói mà Vân Khả Vy vừa thốt ra làm cho anh hết sức chịu nổi, anh nhìn Lục Vương 1 cái rồi đi lên phòng.
Ở bên dưới nhờ cái sự ngông cuồng không đúng lúc của Vân Khả Vy nên Lục Vương đành phải ra tay cứu giúp cho con người bệnh hoạn này
Mở cửa phòng bước vào phòng Long nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại nhìn cô vẫn đang nằm trên giường say sưa với giấc ngủ, anh không biết phải nói thế nào nữa nhưng có lẽ trong năm tháng gần đây cô sẽ phải chịu khổ nhiều vì anh. Hiện giờ nói lời xin lỗi thì chắc cũng không đủ cho tương lai sau này. Nhưng anh sẽ xin lỗi cô bằng cách bằng mọi giá sẽ đem lại hạnh phúc cho cô bất luận chuyện gì xảy ra thì... trong tâm trí anh cô vẫn là người con gái duy nhất và cũng là mãi mãi
← Ch. 119 | Ch. 121 → |