Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương - Chương 087

Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương
Trọn bộ 132 chương
Chương 087
Thoát Nạn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Lazada


Phừng phực.. phừng phực....

Lửa cháy ngày 1 to hơn, sự sợ hãi ngày 1 lớn trong sức chịu đựng của nó. "" cố lên, có lẽ sắp xong rồi. ""

Câu nói vẫn chỉ chưa đầy sự bình tĩnh của hắn khiến cho nó ngạc nhiên. Bây giờ.. nó phải thừa nhận 1 điều, hắn là 1 con người luôn luôn bình tĩnh và tìm cách giải quyết mọi chuyện trong 1 thời gian nhất định.

1 phút

2 phút

30 giây...

Căn nhà này dang bắt đầu sụp đổ, tiếng răng rắc đổ vỡ bắt đầu vang lên. nó thì chỉ vì cố gắng tháo dây mà tay đã bắt đầu đỏ lên, hằn lên 1 vết như 1 con đường cho máu trào ra.

Nhẫn nhịn đau đớn và không tỏ ra trên khuôn mặt nó vẫn chỉ cố gắng tháo dây.

Chiếc dây bắt đầu lỏng dần ra và đang đứt từ từ

Nó vui mừng và cố gắng làm mạnh thêm 1 chút nữa.

Nhưng thật không may tay nó đâm vào chiếc đinh và 1 dòng máu trào ra.

"" A ""

Nghe thấy tiếng kêu của nó hắn quay lại hỏi

"" chuyện gì vậy?""

"" không... chỉ là... A... em tháo được chiếc dây rồi. ""

Sung sướng reo lên nó quên đi cơn đau trên tay và mặc cho máu vẫn đang tiếp tục chảy nó chạy đến và tháo dây cho hắn.

"" tay em... chảy máu kìa. "" dù là thấy nó như thế nhưng phản ứng của hắn cũng không quá gấp gáp. Vì biết vết thương này không đáng kể đối với nó nhưng hắn vẫn nói lên 1 câu chứa đầy sự ngọt ngào và ấm áp trong đó.

"" mặc kệ đi, giờ nó không phải là vấn đề ""

Vẫn tiếp tục chăm chú gỡ dây nó nói.

"" xong ""

Tháo được chiếc dây cho hắn rồi thì 2 người bắt đầu thực hiện cuộc chạy trốn.

Nhưng khi vừa chạy đến chỗ thoát nạn thì đột nhiên trên trần nhà rơi xuống 1 thanh gỗ vào chỗ nó

Phản ứng nhanh nhạy hắn chạy nhanh ra đỡ thanh gỗ cho nó.

RẦM...

1 tiếng động lớn khiến cho nó phải giật mình quay lại sau cái đẩy mạnh của hắn.

Trợn to mắt nhìn người mình yêu đang bị 1 vậy đè nặng lên người lòng nó nhói lên 1 cảm giác đâu đớn.

"" LONG. anh không sao chứ? ""

Gương mặt như sắp khóc kia xuất hiện trước mặt hắn.

Lấy tay sờ nhẹ lên mặt nó hắn cười tươi

"" không được khóc, nhất là trước mặt anh. Anh không sao cả, em mau đi đi, còn về vụ đỡ thành gỗ lần này.. em hãy... coi như.... nó chỉ là 1 sự đền ơn cho viên đạn lần trước... ""

"" KHÔNG, ANH ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY? EM KHÔNG MUỐN... KHÔNG MUỐN "" dù là hắn nhưng nó vẫn khóc, dù không muốn khcos nhưng nước mắt nó vẫn rơi.

Nó đứng dậy và chạy đi thật nhanh rồi để lại cho hắn 1 câu.

"" anh cứ ở yên đó, chờ em, em sẽ tìm người đến giúp "" lau nhanh nước mắt nó bước đi và thoát khỏi căn nhà còn lại hắn với 1 cảm giác khó xác định.

_________________ hiện giờ phía Lãm và Lục vương đang chia nhau mỗi người 1 việc.

Lãm phụ trách công việc tìm người.

còn Lục Vương phụ trách việc đi gọi cảnh sát và xe cứu thương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-132)