Đừng Bao Giờ Đụng Tới Cô Ấy!
← Ch.063 | Ch.065 → |
Từ ngày không gặp nó đến nay tính ra đã là 1 thế kỉ dài với hắn cho dù nó mới chỉ có ngày hôm kia.
Lời từ biệt đau khổ ấy đã khiến cho nó vững vàng hơn chăng. Ngồi trên cửa sổ hắn nhớ đến buổi học của chiều ngày hôm kia.
Nó đi lướt qua hắn, 1 cảm giác đau nhói khi đôi mắt ấy không hề nhìn mình. Đáy mắt ấy không cho mình nhìn rõ được họ đang nghĩ gì.
Con tim ấy có lẽ cũng không hề rung động vì gặp mình.
3 điều đó khiến cho hắn đau.
Nó không nhìn, không ngó, không để ý thậm trí là 1 cái liếc qua.
Cảm giác đi ngược chiều nhau như 2 kẻ xa lạ đã làm hắn thấy hối tiếc 1 phần.
Tự nhiên thấy mình thật yếu đuối hắn thắc mắc
Nó là gì.... mà....
- khiến cho hắn nghĩ `
- khiến cho hắn đau
- khiến cho hắn yếu đuối và ấn hận với điều mình làm.
Bây giờ chắc chắn nó sẽ rất giận hắn.
Giận hắn do phần hắn đã nhẫn tâm gạt bỏ nó.
Phần vì đến khi nó biết được sự thật rồi thì sẽ trách hắn vì sao lại không nói thật cho nó biết.
Cốc Cốc Cốc.
"" ai? ""
"" dạ thưa thiếu gia, có người muốn gặp cậu ạ ""
"" tôi không rảnh. ""
"" nhưng... người đó tự sưng là mẹ cậu và có việc đến tìm cậu ạ ""
Là bà ta? Bà ta tới tìm hắn có việc gì?
Cộp cộp cộp
Nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, soi tia nhìn xuống phòng khách. Quả nhiên là người mà hắn đã nghĩ đến.
Chỉ có bà ta mới còn mặt mũi để đến đây gặp mặt hắn và còn có thể nghĩ mình vẫn còn đủ tư cách để tự sưng là mẹ hắn.
"" bà tới đây làm gì?"" bị giật bắn mình trước giọng nói lạnh ấy bà ta suýt nữa thì làm rơi tách trà trên tay. Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bà đặt nhẹ tách trà xuống.
"" con chịu gặp mẹ là tốt rồi ""
"" BÀ IM ĐI, BÀ KHÔNG PHẢI MẸ TÔI ""
"" con định chối bỏ sự thật đó thế nào?""
"" sự thật, sự thật gì cơ chứ, sự thật không phải là bà đã là người phá vỡ hạnh phúc của gia đình NÀY HAY SAO?""
"" huh, con nghĩ vì lí do gì và vì ai mà mẹ lại phải từ bỏ cha con?""
Cố tình nói xoáy vào sự thật mà hắn muốn chối bỏ bà ta nhìn con trai mình với 1 ánh mắt sắc lạnh.
"" Long à, mẹ phải nói quả thực là con bỏ con Xuân thật là 1 điều khó có thể tin, con bé thật dễ thương biết bao nhưng cũng có 1 cái gì đó rất sắc lạnh ""
Câu nói này khiến cho hắn cảm thấy thật lạ.
Không lẽ bà ta đã gặp nó. Không thể, không thể nào.
"" bà... đã gặp cô ấy ""
"" tất nhiên ""
""BÀ MUỐN GÌ? ""
"" hahaha, ta biết mà... Long à, con thật giống ba con ở điểm này, luôn là 1 người đàn ông kh.... ""
CHÁT
1 cái tát nảy lửa ập đến
"" TÔI CẢNH CÁO BÀ, ĐỪNG BAO GIỜ ĐỘNG ĐẾN CÔ ẤY, NẾU CÔ ẤY CÓ XẢY RA CHUYỆN GÌ, THÌ BÀ CŨNG ĐUGNỪ MONG SỐNG YÊN ỔN "" nHỮNG LỜI CẢNH CÁO ĐÃ ĂN SÂU VÀO TIM người phụ nữ kia, bà ta ôm mặt cười.
"" quả thực, ta đã chẳng còn ý nghĩa gì với con nữa rồi ""
Nói rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Bóng dáng cao gầy cô đơn và đầy sự sắc lạnh của 1 người đàn bà.
Nhìn theo mẹ mình hắn thực sự chẳng còn lí trí để có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |