Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương - Chương 043

Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương
Trọn bộ 132 chương
Chương 043
Tìm Đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Đi trên cái hành lang tối om òm òm nó cứ phải bám chắc vào tường để biết được bên cạnh mình vẫn còn 1 thứ gì đó để bám vào cho chắc ăn.

Đi mãi mà nó chẳng thấy chỗ nào để mà dừng chân cuối cùng nó ngồi xuống đất nghỉ 1 lúc.

"" mẹ, khốn khiếp thật, trò quái gì mà tối om thế này. Ít nhất cũng phải để lại 1 chút ánh sáng cho học sinh chứ ""

Nhăn mày nhăn mặt nó rủa.

Uỳnh uỳnh...

Bỗng có 1 tiếng đập cửa vang lên từ đằng sau. Nghe thấy vậy nó quay lại. Đugnứ hẳn dậy.

"" ai đó? ""

"" mình đây. ""

"" mình đây. ""

"" mình nào? ""

"" mình Mễ... à nhầm Tiểu Mễ nè ""

"" TIỂU MỄ HẢ? ""

NÓ hét to 1 cách mừng rỡ. May quá đi cuối cùng cũng có người để nó nói chuyện cho đỡ sợ rồi. nhưng sao nó và Tiểu Mễ lại bị ngăn cách bởi bức tường này. Rốt cuộc là vì sao?

"" Mễ Mễ, sao cậu lại ở bên đó? ""

"" mình không biết nhưng bây giờ ở đây đang tối om luôn ""

"" cậu nghĩ bên mình không vậy hả? ""

"" CẬU CŨNG.... . ""

"" HAIZZZ ""

2 người dựa lưng vào tường bất lực thở dài. Bây giờ mà bị bắt là phải hôn, muốn chạy mà không có đường chạy.

Còn nếu cứ ngồi đây thì bao giờ mới xong. Đường nào cũng chết, sợ bị bắt mà lại chẳn có đường để mà thoát. Ôi chúa ơi, đúng thật là quá khốn khổ. Thế này chắc năm sau nó phải cố tình giả bệnh mà nằm nhà mất.

Chơi kiểu này với nó chả phải trò chơi mà là địa ngục.

"" mình đi đây. ""

Tiếng Tiểu Mễ vang lên sau nó.

"" cậu đi đâu? ""

Nó vội quay lại.

"" thì đi tìm đường thoát, chứ không thì ngồi đây mãi cũng chả có cái ích lợi quái gì. ""

Nói rồi tiếng bước chân của cô vang trên hành lang dần tan biến.

"" ơ.... . ""

Nó không nói nên lời trong lòng thầm oán trách con bạn chết tiệt. Sao lại bỏ rơi nhau trong lúc hoạn nạn này chứ, nó muốn chết rồi hay sao á.

Nhưng Tiểu Mễ nói cũng có lý, nếu giờ cứ ngồi đây chắc chả có ích gì hết. Chi bằng mình cứ chạy mà tìm đường thoát, nhỡ bị bắt thì dùng chưởng

""liên hoàn công "" như hồi nãy là được.

Nói rồi tiếng bước chân của nó vang lên rồi lại tan dần trong màn đêm u tối.

Khi đi được 1 nửa thì nó bỗng cảm thấy có thứ gì đó đằng sau mình quay lại thì chẳng thấy ai cả.

Rồi thêm 2 bước chan nữa thì.... 1 bàn tay đặt lên vai nó.

"" xuân ""

""AAAAAAAAAAAAAA ""

Nó giật mình hét toáng lên, vang lên inh ỏi cả tòa tháp đó. Hét được 1 quãng định hét tiếp thì 1 nụ hôn được đặt lên môi nó kìm chạt tiếng hét của nó và làm cho trái tim nó cảm thấy thật ngọt ngào và quen thuộc.

Tới lúc này đôi môi ấy mới lưu luyến rời môi nó.

"" anh đây. ""

Nhận ra được tiếng nói của hắn nước mắt nó dường như sắp trào ra rồi.

Tất cả nỗi sợ đều tan biến, sự ấm áp này như 1 làn ánh sáng sưới ấm trái tim nó.

"" anh đến rồi... huhu... hồi nãy... hức... huhuhu... anh không biết là em đã sợ tới mức nào đâu ""

"" ổn rồi, đây chỉ là 1 trò chơi thôi em bình tĩnh ""

Vuốt tóc nó hắn ôm nó vào lòng. Tay dần đưa xuống mặt nó lau đi làn nước mắt kia.

"" đi thôi ""

"" umk ""


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-132)