Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương - Chương 042

Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương
Trọn bộ 132 chương
Chương 042
Cuộc Chạy Trốn Vampire (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Khi màn ánh sáng đã vụt tắ. Lúc ngôi trường này phải tắt đèn giành thời gian cho những cuộc chạy trốn đầy kịch liệt và sự gay cấn.

Những tiếng bước chân chạy thật nhanh trên hành lang của nữ sinh. Tiếng đi lại nhẹ nhàng của những anh chàng vampire điển trai.

Trong cái bóng tối kinh hoàng ấy nó và Tiểu Mễ chạy cùng nhau trên cầu thang. Càng chạy thì lại càng thấy nó dài ra theo cảm nhận.

"" ghê quá đi "" > Tiểu Mễ run run cầm lấy tay nó và chạy.

"" cố lên, theo quy định thì nếu chúng ta bị bọn kia bắt thì sẽ phải hôn chúng đó ""

"" có sao? ""

"" cậu không đọc trên tờ báo đã phát sẵn cho học sinh tuần trước hả? còn những lời hội trưởng nói cũng chỉ thuật lại 1 số đoạn trong đó thôi ""

Vừa chạy hì hục nó vừa ngước lên phía trên cố gắng chạy thật nhanh.

"" nè Xuân, chạy chậm lại đi, mà rốt cuộc chúng ta đang đi đâu? ""

"" lên sân thương... lên đó... lên đó thì chúng ta sẽ không bị bắt mà sẽ là người con gái thắng cuôc ""

Tiếng thở ngày 1 nặng nề của nó khiến cho tiếng nói của nó ngày 1 nhỏ dần đi. Bỗng nhiên nó cảm thấy thật trống trải, bàn tay Tiểu Mễ hình như đã rời xa nó thì phải.

Ngoái đầu lại nó nhẹ giọng.

"" Tiểu Mễ, câu còn đó chứ? ""

Nhưng không hề có 1 tiếng trả lời nào cả. Nó bắt đầu sợ hơn. Nhưng cố chấn tĩnh lại mình bằng cách chỉ nên cho rằng đây là 1 trò chơi thôi. Phải đây chỉ là 1 trò chơi, không phải sợ. Rồi tiếp tục cầm chân váy và chạy.

Khi đã nghĩ mình đã đến đích thì nó lại ngỡ ngàng trước cái hành lang tối om kia. Chẳng phải đây là sân thượng hay sao? Sao lại.... là 1 cái hành lang?

Định chạy xuống dưới tầng nhưng khi quay lại thì.... 1 cánh cửa đã chặn trước lối đi.

"" KHỈ THẬT, CÁI QUÁI GÌ VẬY? ĐÂY RỐT CUỘC CÓ PHẢI LÀ TRÒ CHƠI KHÔNG VẬY, MỞ RA ""

Tiếng gào thét ngày 1 to hơn. Cho dù nó biết đây chỉ là trò chơi và những thứ này chắc chắn nữ sinh nào cũng gặp vì do nó là sự sắp đặt của trường. NHƯNG.... nhưng mà.... nó rất sợ bóng tối. Ngày xưa nó lúc nào cũng bị ám ảnh bởi sự cô đơn 1 mình trong cái màn đêm này. Ban đầu khi mới vào cuộc nó cũng không sợ cho lắm vì ít nhất qua cửa sổ sát đất ở hành lang phía dưới vẫn còn có 1 chút ánh sáng chiếu rọi vào bên trong. Nhưng còn hiện giờ.... thực sự đã quá sự chịu đựng của nó. Cảm giác sợ hãi lại ùa tới.

Ngồi bệt xuống đất nó ôm mặt khóc nức nở

"" huhuhuhu... hức hức.... huhuhu ""

Bỗng lúc đó có rất nhiều bước chân bước tới, nó liền ngẩng mặt lên, nheo mắt nhìn thì thấy rất nhiều người đang bước tới về phía nó.

"" đó có thể là cô dâu của tao. ""

"" không, nhìn yếu ớt thế thì có lẽ là của tao ""

"" tránh ra, bọn mày chỉ là có lẽ sao, tao thì chắc chắn đấy ""

.... .

Rất nhiều tiếng nói thèm thuồng ùa tới khiến cho nó sợ hãi. Chắc có lẽ đã đến lúc nó phải ra tay rồi. Nghĩ cho thật kỹ đi, giờ không phải là lúc để yếu ớt.

Có phải là không biết võ đâu mà cứ ngồi đây vờ vịt nước mắt.

Nghĩ rồi nó đứng dậy. Lau sạch nước mắt.

2 tay nắm lại thành nắm đấm rồi đứng nguyên vào vị trí chuẩn bị đánh. 1 tên, chân lên trên.

tên nữa, chân sang ngang. Quả cuối cùng 1 tên nhận được 1 cái đánh vào bụng, quả thứ 2 nữa là đấm vào mặt.

Phủi tay kết thúc trận đấu. Nó thở phào 1 cách nhẹ nhõm. Đánh với mấy tên này thật quá dễ.

Lục trong túi quần của mấy tên kia xem có đèn pin không thì cuối cùng nó cũng chả thấy gì. Cái quái gì đúng là chán thật đó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-132)