Thua Cuộc (1)
← Ch.015 | Ch.017 → |
- về thôi hắn đứng dậy và lẳng lặng nói 1 câu rồi đi về phía trước.
- vâng!
nó cũng nhanh chóng đứng dậy phủi cát ở quần rồi chạy theo hắn.
-ừmk.... e có thể hỏi anh cái này được chứ?
-cứ tự nhiên
-anh Lãm nói anh là người tổ chức ra cuộc dạo chơi trên biển này sao?
-là nó?
-umk
-......
-em hỏi vậy cũng ko có gì đâu, chỉ là em muốn cảm ơn anh thôi.
- cảm ơn?
- umk, bởi nhờ anh mà em mới có thể có cơ hội để mà ngắm cảnh biển vào ban đêm.
- vậy sao?
Hắn vẫn giữ giọng nói lạnh nhạt ấy, tay vẫn vẫn đút vào túi quần, những bước chân chậm nhưng nhìn rất thong thả và nhẹ nhàng. Nhìn hắn lúc này tựa như 1 thiên sứ ko vướng chút bụi trần với chiếc áo sơ mi trắng ko sơ vin để hở 2 nút khuy trên, trông thật sự quyến rũ.
- umk.
1 hồi im lặng nữa lại đến giữa nó và hắn.
2 người lúc này chỉ biết đi và đi ánh mắt chỉ hướng về phía trước, ko hề ngoảnh sang phía đối phương.
___________________________________
Tại chỗ Lãm, Hương kim và Tiểu Mễ đang ngồi.
- ủa, anh Lãm, Xuân đâu?
- tôi cg ko bt, cô ấy nói là đi mua nước uống cho mọi người mà giờ này vãn chưa về.
- vậy thì cứ để cô ta đi đi.
Câu nói của mụ phù thủy Hương Kim vang lên khiến cho Lãm và Tiểu Mễ hơi khó chịu nhưng nói nhiều rồi nên dù sao Lãm cg chẳng muốn nhắc nữa, đành bất lực thở dài 1 tiếng, tiếc thương cho số phận của nó sao mà lại mắc phải cái con mụ bà chằn này ko bt?
- CHẾT! có khi nào Xuân bị mấy bọn mất dạy trên biển bắt cóc ko?
bỗng nhiên Tiểu Mễ la to lên 1 tiếng.
- chắc ko có chuyện đó đâu.
Lãm nói với giọng nói dịu dịu
- thôi mà, anh đi với em đi, nhỡ xảy ra chuyện đó thật thì sao?
- nhưng...
-đi mà! (mắt hơi ngấn lệ)
- hiazzz... được rồi
- yeeeeeh
2 người đứng lên bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, nhưng khi Lãm vừa ngước mắt lên thì đã phát hiện 2 bóng người xa xa đang đi đến từ đằng trước. Lúc ấy anh cg đã có thể nhận ra rằng 2 người ấy là ai và nó cg chính xác như tất cả những gì anh đoán được. Ban đầu anh cũng nghĩ là nó phải chăng bị bắt cóc nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện trong hẻm lần ấy nó đã đánh nhau với bọn đầu gấu như thế nào thì tự cười thầm rủa mình chỉ được cái hay hoang tưởng. Và nếu đã ko phải bị bắt cóc thì chỉ có thể là nó đã đi với Long. cuối cùng tất cả đã chính xác như dự đoán. Ngay từ lúc này đây anh đã hoàn toàn bỏ cuộc, sáng hôm nay khi nhìn họ ở sân bay Lãm đã đau tới mức nào và bây giờ thì tất cả tia hi vọng trong anh đã vụt tắt. Xuân yêu Long. người trong cuộc như cô ấy thì ko thể thấy nhưng đối với người ngoiaf cuộc như Lãm thì quá dễ dàng qua các biểu hiện ngượng ngập giữa 2 người nó và hắn.
- í, kia chẳng phải là anh Long và Xuân sao? sao 2 người họ lại đi....
Tiểu Mễ quay ra thì đã ko thấy Lãm đâu, thắc mắc sao anh chuồn nhanh zữ zậy??? (hehe, đùa khờ X-)) nhưng rồi nhỏ cg kệ, tay bắt đầu vẫy vẫy
- XUÂN, ANH LONG, 2 NGƯỜI ĐI ĐÂU MÀ ĐI CHUNG VỚI NHAU ZỢ?
nghe thấy tiếng nói của Tiểu Mễ nó chạy nhanh đến
- mình đi mua nước tình cờ gặp anh ấy nên về chung luôn.
- rồi 2 người có nói chuyện j mờ ám với nhau ko đó? (cừi gian xảo)
- đương... đương nhiên là ko rồi. (nó đỏ mặt)
- hí hí... thui thui, tui nói zậy thui, chứ hai ngừi mà có j mờ ám zới nhau là bà bị con mụ Hương Kim... phặc phặc... liền đó. (giọng đầy cảnh báo)
- ủa, đổi cách xưng hô hồi nào zậy?
- ừ thì, thik.
- đi, tui có mua ít nc nè, có loại nc táo bà thjk uống nhứt đó.
- thiệt hả? (mắt sáng rỡ)
- umk
- hihi
2 người quay ra thì thấy trên bãi cát chỉ trơ trọi đúng 1 chiếc khăn trải "" nền nhà "" thì thắc mắc éo hiểu mấy ngừi kia đi đâu mà mất hút như ma nãy h hả trời. Long thì chắc là đi đằng sau nó nên nó ko bt, còn Lãm thì nãy h đã biến. Còn Hương Kim... (ní đến chị này thì cô nàng nhà ta ko quan tâm)
- về thôi!
nó mệt mỏi nói.
-về bây giờ hả?
- mọi người trên biển về hết rồi ko lẽ mình đứng đây cầm chai làm ma - la - canh?
- à.. ừ... thì về.
-haizzz.
_______________________________________________________
Thông báo: mời các bn đón đọc chương 18 ; thua cuộc (2) vào 1 ngày ko quá ngày mai. Vâng xin cảm ơn. Đọc thấy hay thì để lại commet choa mình nhé. ^_^
← Ch. 015 | Ch. 017 → |