Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào - Chương 07

Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Thu Trừng" Tiến vào phòng ngủ thanh nhã bên trong, nhìn thấy nữ tử đang trầm tĩnh ngồi ở bên giường, Ngao Hạo cố nén kích động trong lòng, giọng khàn khàn mềm nhẹ nói, tức giận mới vừa rồi liền biến mất ngược lại không biết phải nói cái gì.

"Ừ." Nhẹ nhàng đáp lại, Thượng Quan Thanh Trừng cuối đầu làm cho người khác nhìn không thấu được biểu tình trên khuôn mặt nàng.

"Ta..." Chột dạ muốn giải thích nguyên nhân mình lại xông vào, nhưng vừa định mở miệng thì ánh mắt lại chú ý đến chậu nước đen ở dưới chân nàng, vội hỏi "Nàng đang làm gì vậy?"

"Thời tiết thay đổi." Nàng nhàn nhạt trả lời.

"Chân nàng đau à?' Biết nàng không hiểu ý mình, Ngao Hạo lập tức quên đi chuyện cần giải quyết giữa hai người, đi thật nhanh tới trước mặt nàng ân cần hỏi, tiếng nói trầm thấp mang theo đau lòng thương tiếc.

"Đã quen rồi, không có gì." Thượng Quan Thu Trừng cười cười lơ đễnh nói.

Ngửi được mùi thuốc theo hơi nóng bốc lên, Ngao Hạo nhẹ giọng "Thuốc này có thể làm chân nàng bớt đau à?"

"Ừ." Gật đầu nhẹ, Thượng Quan Thu Trừng nhàn nhạt mỉm cười "Nếu có thể xoa bóp bắp chân một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn."

Chẳng qua là nàng chỉ thuận miệng nói vậy, cũng không có ý gì khác, nhưng Ngao Hạo nghe xong lại lập tức ngồi chồm hổm quỳ một gối trước mặt nàng, không nói lời nào dò tay vào trong chậu nước thuốc, ngước nhìn vẻ kinh ngạc trong đôi mắt nàng.

"Để ta giúp nàng được không?" Hắn khàn khàn hỏi.

Nàng trầm mặt, đang lúc Ngao Hạo cho rằng sẽ bị cự tuyệt lại nghe thấy nàng nhẹ nhàng lắc đâu, giọng nói thanh nhã vang lên "Cảm ơn."

Nghe vậy, đôi mắt đen sáng ngời lập tức hiểu được sự đồng ý của nàng. Ngao Hạo trên mặt lộ vẻ vui mừng, lúc này bàn tay mới dám nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân nhỏ nhắn, động tác rất nhẹ nhàng, mang theo lực đạo ấn ấn như sợ làm nàng đau.

Trong một khoảng thời gian ngắn, không ai mở miệng nói chuyện, trong phòng lại an bình trầm tĩnh, không khí giữa hai người có chút mập mờ lại vô cùng thân thiết.

Đôi mắt trong suốt ngắm nhìn nam nhân đang cẩn thận vì nàng mà xoa bóp bắp chân, biết hắn là một người cao ngạo nhưng lại tự nguyện làm những việc thấp hèn này, quỳ gối trước nàng, vì nàng mà xoa bóp chân, lại không lộ ra vẻ ghét bỏ, trong lòng nàng có chút cảm động.

Nếu nhân phẩm Ngao Hạo không tệ, nàng có nên nắm chắc đoạn nhân duyên này..

Bỗng dưng lại nhớ đến lời sư huynh nói, Thượng Quan Thu Trừng không khỏi hoảng hốt giật mình

Nàng có muốn không? Có nên nắm chắc nhân duyên này, đem bản thân mình phó thác cho hắn không?

Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, tình yêu càng làm cho con người phát cuồng, khó có thể kiềm chế được, nếu một ngày mất đi, sẽ giống như điên loạn đánh mất chính mình.

Nàng đã từng thấy vướng mắc tình cảm của sư huynh, mà cái loại này gần như là hủy diệt đi tình yêu nam nữ, làm cho lòng nàng cảm thấy sợ.

Nàng chỉ muốn bảo vệ tim mình, dù có thế nào cũng không yêu không hận, bình tĩnh mà trải qua cuộc sống hằng ngày. Nhưng mà mọi chuyện lại không như mình mong muốn, bất tri bất giác hắn đã lặng lẽ xông vào trái tim nàng, làm lòng nàng gợn sóng.

"Vì sao.. Không muốn gặp ta?" Không nhìn thấy tâm tư nàng, Ngao Hạo cẩn thận xoa bóp mắt cá chân tinh tế, suy nghĩ thật lâu rốt cục hỏi.

Bình tĩnh lại, tròng mắt trong vắt chống lại đôi mắt thâm thúy của hắn "Ta.... đang nghĩ một chút chuyện."

"Nghĩ việc gì?" Thấy nàng không trốn tránh, Ngao Hạo tinh thần phấn chấn, vẻ mặt nghiêm túc "Ngày đó, ta không có ý xâm phạm, cũng không muốn khinh bạc, mà thật sự là ta có tình cảm mới có thể làm vậy với nàng.." Tiếng nói khàn khàn dừng lại, vẻ mặt quẫn bách nhưng lại mong chờ "Thu Trừng, chúng ta.... trở thành vợ chồng thật sự đi."

Hơn nửa năm này, hắn đã bị nàng hấp dẫn nhưng lại không hay biết, cho đến ba hôm trước, bởi vì Văn Thiếu Thu làm rộn nên mới khiến hắn nổi lên đố kị, cũng bởi vì lòng đố kị kia mà cuối cùng hắn cũng bừng tỉnh.

Đúng vậy! Hắn yêu nàng - thường ngày chung đụng, lại một ít một ít yêu nàng.

Nghe hắn nói ra tình cảm, Thượng Quan Thu Trừng không khỏi đỏ mặt, trái tim đập loạn không thể khống chế, tròng mắt trong suốt như nước nhìn hắn, sau đó cũng nhẹ giọng mở miệng

"Huynh là thật lòng sao?"

"Trời đất làm chứng" Giơ tay thề.

"Không chê mặt ta có sẹo, chân ta cà thọt sao?"

"Chẳng lẽ nàng ghét bỏ ta ngu si đần độn, kỳ nghệ quá kém sao?" Hắn nhướng mày hỏi ngược lại.

Cho đến hôm nay, hắn vẫn không cách nào thắng được nàng. Nếu nói nàng tự đọc sách thành tài thì hắn thật sự là quá ngu ngốc.

Thượng Quan Thu Trừng buồn cười, nàng hiểu hắn đang ám chỉ với nàng, hắn là yêu thích con người bên trong nàng chứ không phải là dáng vẻ bên ngoài.

Nàng cười? Có phải hắn có hy vọng không?

Ngực thắt lại, Ngao Hạo trong lòng khẩn trương, nhưng lại tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng khi cầm khăn trắng giúp nàng lau chân sạch sẽ thì bàn tay to lại run rẩy một chút.

Vẻ mặt nhu hòa lẳng lặng nhìn thấy bàn tay hắn khẽ run, nhìn hắn đang giúp mình lau sạch, tỉ mị cẩn thận mang lại giày, ngoại trừ sư huynh Thượng Quan Thanh Phong thì trên đời này sẽ không có nam nhân nào săn sóc nàng như vậy, trong lòng cảm thấy mềm đi.

Nàng có thể giao bản thân cho hắn, cùng làm bạn cả đời với hắn sao? Có thể chứ?

"Ngao Hạo..." Nàng ôn nhu gọi.

"Ta đây" Hắn quỳ một gối trước mặt nàng nhẹ giọng trả lời, đôi mắt đen thâm thúy lóe sáng.

"Ta sẽ không cùng người khác hầu hạ chung một chồng" Ánh mặt đọng lại nơi thân ảnh trước mặt, nàng nói cho hắn nghe nguyên tắc của mình.

Nàng đã nghe lời đồn đãi có liên quan đến Hàm Hương, phải không?

Sợ bị hiểu lầm, Ngao Hạo vội vàng giải thích "Tin ta, ta cùng Hàm Hương chỉ là quan hệ bạn bè, không giống như người ngoài đồn thổi."

"Ta tin huynh" Nhìn thấu được hắn chân thành, không phải là người nối dối, Thượng Quan Thu Trừng khẽ cười "Mặc kệ quá khứ như thế nào, ta sẽ không so đo." Nàng chỉ muốn nghĩ đến tương lai. Nếu hắn muốn làm bạn cả đời cùng nàng, chỉ có thể có một mình nàng.

"Cho nên?" Khàn khàn nói, hắn muốn nàng nói ra đáp án.

"Chúng ta...." Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, Thượng Quan Thu Trừng ôn nhu cười "Trở thành vợ chồng thật sự đi."

Cho đến giờ phút này, khi nghe được đáp án của nàng, Ngao Hạo cuối cùng cũng kìm nén khôngđược, mới biết mình có bao nhiêu khẩn trương, chỉ sợ nàng nói ra đáp án mà mình không muốn nghe nhất.

Cảm giác vui mừng nhất thời không thể bộc lộ, chỉ thấy hắn không còn tĩnh táo mà lại cao hứng ôm nàng xoay một vòng, tiếng cười vui vẻ vang vọng.

"Chúng ta làm vợ chồng.... làm vợ chồng..... làm một đôi vợ chồng chân chính".

Hôm sau

Sáng sớm, Đông Nhi như cũ tinh thần phấn chấn mang theo chậu nước rửa mặt chuẩn bị hầu hạchủ tử rời giường, nhưng mà vừa mới vào bên trong phòng lại nhìn thấynam nhân chỉ mặt một chiếc áo mỏng, gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, thiếu chút nữa làm cho nàng sợ muốn rớt tròng mắt.

"Thiếu gia?" Vì sao mới sáng sớm mà ngài quần áo xốc xếch liền xuất hiện trong phòng phu nhân.

Đêm qua, nàng chờ thật lâu cũng không thấy bọn họ ra ngoài, nghĩ thầm dù có đợi thêm nữa cũng không phải là biện pháp, đành phải đi ngủ trước, ai ngờ..... ai ngờ...

Nghĩ đến cái gì đó, mặt Đông Nhi bỗng dưng đỏ lên, lúng túng xấu hổ hận không thể đào hang trốn đi.

Ôi.. nàng có phải là không thức thời làm hỏng chuyện tốt rồi? Thiếu gia sẽ không hận nàng chứ? Nàng thề, nàng tuyệt đối không phải cố ý.

"Nhỏ giọng chút, phu nhân còn đang ngủ." Thấp giọng trách cứ, Ngao Hạo nhanh chóng hướng vào màn nhìn lại, xác định thiên hạ bên trong không có động tĩnh gì, khóe miệng lại nổi lên ý cười.

"Dạ" Vội vàng lên tiếng trả lời, Đông Nhi thật không biết là nên ở lại hay lui ra ngoài, nhất thời tay chân luống cuống.

"Đi xuống đi, để phu nhân nghĩ ngơi, đừng làm phiền nàng" Đôi mắt sắc bén quét ngang, cảm thấy nha đầu này không hiểu chuyện.

Bị ánh mắt bén nhọn đảo qua, Đông Nhi dọa sợ hãi, biết bản thân mình ngu quá.. lập tức tỉnh táo lại, để chậu nước rửa mặt xuống rồi lui ra ngoài, không dám ở lại nữa.

Mắt thấy nàng đóng kỹ cửa phòng, Ngao Hạo lúc này mới nhẹ nhàng vén màn, vốn tưởng rằng thiên hạ vẫn đang ngủ say, ai ngờ nàng đã sớm mở to đôi mắt trong suốt, khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn.

"Đánh thức nàng à?" Hắn có chút ảo não.

"Vâng" Gật đầu, Thượng Quan Thu Trừng có vẻ ngượng ngùng nói "Đông Nhi, ...ra ngoài rồi sao?"

"Đã ra ngoài rồi" Mắt cười nhìn thê tử, Ngao Hạo phát hiện chính mình cực kỳ yêu vẻ mặt xấu hổ khác với bình tĩnh thường ngày của nàng, lập tức cảm thấy thú vị.

"Thật là xấu hổ" Tự lẩm bẩm, nàng lúng túng "Để nàng ấy biết chàng qua đêm ở phòng ta, không biết sẽ nghĩ gì nữa."

"Chúng ta là vợ chồng, ở chung một phòng, ngủ chung một giường có cái gì mà phải xấu hổ?" Ngao Hạo cảm thấy buồn cười, thấy nàng vẫn đỏ mặt, hắn hỏi "Sao vậy? Cũng đã là vợ chồng rồi mà nàng còn xấu hổ à?"

Chưa bao giờ bị hắn đùa giỡn như vậy, trong tình yêu nàng đơn thuần như tờ giấy, Thượng Quan Thu Trừng thật không biết phải trả lời thế nào, nhất thời gò má càng đỏ thêm, gương mặt nóng như muốn thiêu cháy,

Tính tình nàng từ trước đến nay đều luôn lạnh nhạt trầm tĩnh, khó có thể xuất hiện vẻ mặt thẹn thùng luống cuống, Ngao Hao không khỏi động tình, vừa thương lại vừa tiếc, đem nàng kéo vào trong ngực, triền miên hôn sâu.

Một lúc sao, đợi hắn thõa mãn mới chịu buông tha cho nàng thở, ôn nhu cười.

"Thu Trừng, chúng ta là vợ chồng đúng không?" Tiếng nói ôn nhu, trong đầu lập tức đưa ra chủ ý,

"Vâng"

"Vợ chồng phải ngủ cùng giường đúng không?" Thiết lập bẫy.

Hắn...muốn nói cái gì?

Nghiềm ngẫm dò xét, Thượng Quan Thu Trừng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên đoán ra được hắn có mưu đồ rồi.

Bị đôi mắt ẩn chứ ý cười của nàng nhìn, Ngao Hạo hiểu rằng lấy thông mình tài trí của nàng, khẳng định đã nhìn ra quỷ kế của hắn, khuôn mặt tuấn tú lập tức ửng đỏ, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

"Vậy...nàng đến chỗ ta, hay là ta đến chỗ nàng?" Hai đáp án cho nàng chọn, bất kể ai đến chỗ nào, hắn cũng cao hứng.

"Ta nghĩ....." Mím môi cười, tròng mắt lóe chút hứng thú "Duy trì như thế này không phải là rất tốt sao?"

Tuyệt đối không ngờ đến nàng sẽ đưa ra đáp án thứ 3 "duy trì hiện trạng". Ngao hạo xanh mặt im lặng không nói gì, tâm trạng đang vui nhất thời buồn bực, thật lâu cũng không nói gì.

Giống như muốn chọc giận hắn, Thượng Quan Thu Trừng mở miệng nói "Giống như trước vậy, ai cũng không làm phiền ai, mọi người đều có không gian riêng, nếu chàng muốn đến chỗ ta qua đêm, cũng không phải không được."

"Nàng xem ta như là nam sủng sao?" Tức giận nói, Ngao hạo bị nàng làm cho cực kì tức giận.

Bọn họ đều đã là vợ chồng, vì sao hắn phải chịu thiệt như vậy, vì sao không thể ngủ cùng nàng mỗi đêm? Hắn mới không cần cái kiểu ngẫu nhiên được cung chìu sủng hạnh.

"Chàng tuấn mỹ như vậy, rất thích hợp làm nam sủng."

"Thu Trừng" Hắn ảo não, trịnh trọng tuyên bố lập trường "Ta không phải là nam sủng, là hôn phu của nàng. Cho nàng hai lựa chọn nàng không đi thì chính ta đến, không có lựa chọn thứ ba."

Tại sao chỉ mới qua có một đêm, mà nam nhân cao ngạo này liền thích dính lấy nàng như vậy?

Thầm nghĩ trong bụng, thấy hắn tức giận như vậy, Thượng Quan Thu Trừng bật cười.

Liếc thấy nàng vui vẻ cười, Ngao Hạo nhất thời tỉnh ngộ, không khỏi vừa cười vừa giận ôm chặt nàng, oánn hận gầm nhẹ "Nàng đũa giỡn ta, có phải không? Phải không?"

Nữ nhân này biết rõ hắn để ý, vậy mà còn cố ý đùa giỡn hắn, quá đáng. Nhưng mà.. cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy, bị đùa giỡn coi như cũng đáng giá.

Thượng Quan Thu Trừng cũng không ngờ tới người cao ngạo như hắn bị nàng khi dễ chỉ biết cười, trong chốc lát tiếng cười mới tạm ngưng.

"Ta đã quen ở nơi này rồi" Đây chính là đáp án của nàng.

"Không sao, ta sẽ đến." Ngao hạo cũng gọn gàng dứt khoát an bài."Đợi lát nữa ta sẽ kêu Lý tổng quản nội trong hôm nay phải đem đồ đạc của ta dọn vào trong này"

Vội như vậy sao? Tròng mắt như nước quét qua khuôn mặt hắn, Thượng Quan Thu Trừng lắc đầu cười... Nam nhân này chắc lo đêm dài lắm mộng, sợ nàng sẽ thay đổi ý.

_________________

"Ngao huynh, mùa xuân đến rồi nha." Giọng nói tràn đầy ý cười trêu chọc của Văn Thiếu Thu vang lên trong sương phòng trà quán.

"Cái gì mà đến hay không đến?" Liếc xéo hắn một cái, Ngao Hạo tâm tình gần đây xem như là tốt, không quan tâm hắn đang hồ ngôn loạn ngữ.

"Huynh đệ, huynh còn giả bộ sao? Nghe nói mười ngày trước huynh đã dọn đến chỗ của Thu....." bắt gặp hai đạo sắc bén bắn tới, liền nhanh chóng sửa lời "Ở cùng với chị dâu, hai người tình nùng ý mật, tình cảm khá tốt nha. Huynh nói, đây không phải là mùa xuân đã đến thì là cái gì?"

"Chuyện nhỏ trong phủ của ta mà ngươi lại nắm rõ trong lòng bàn tay, đừng nói là ngươi có gián điệp nhé?" Mày kiếm nhướng lên, lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Hmmm" Một tiếng cười to, Văn Thiếu Thu phẩy quạt phản bác "Cần ta phải bố trí gián điệp sao? Nô bộc Ngao phủ không phải ít, chỉ cần có động tĩnh, không quá ba khắc thì cả thành đều biết tin tức, trở thành chủ đề của các trà lâu trong thành."

"Thì ra là hạ nhân bên trong phủ của ta nhiều chuyện" Ngao Hạo không vui nhíu mày, nhưng lại lậo tức giễu cợt "Không nghĩ đến ngươi cũng cùng một đám tam cô lục bà, nghe chuyện nhàm chán."

"Không phải nghe chuyện nhàm chán" Nhếch mệng cười, Văn Thiếu Thu không cảm thấy xấu hổ thậm chí còn hăng hái bừng bừng hỏi tới "Như thế nào? Thật sự cùng Thu.... chị dâu ở cùng rồi?" Nhất thời lại nói sai, liền nhanh miệng sửa chữa.

"Có liên qua gì đến ngươi?" Chuyện nhà người ta, hắn biết nhiều để làm gì? Nhàm chán!

"Có liên quan, không mặc kệ được" Văn Thiếu Thu tự nhận mình có đủ lý do "Chuyện này liên quan đến việc ta còn cơ hội để làm "chồng hiền lành" hay không"

"Không có" Hắn tức giận rống to cắn đứt mọi hy vọng, Ngao Hạo tức giận trong nháy mắt bốc lên, trừng mắt cảnh cáo "Bất kể là ngươi, hay bất cứ nam nhân nào, người nào đều cũng không có cơ hội, ngươi nghe rõ chưa?" Đáng giận! Tên họ Văn cố ý chọc giận hắn đúng không? Thu Trừng là của hắn, nam nhân khác đừng mong nghĩ đến.

"Hahahha...Nghe...Nghe rõ.... Rõ..." Bị bộ dạng tức giận của hắn chọc vui, Văn Thiếu Thu cười muốn lạc giọng.

Dám kiên quyết bảo người khác không có cơ hội, khẳng định là hai người đã cùng chung một chỗ rồi.

Thấy hắn cười không thể kiềm chế được, Ngao Hạo mắt giận trừng trừng, có chút xấu hổ cộng thêm vừa bàn luận xong chính sự, không muốn lãng phí thời gian để nghe hắn cười, lập tức đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.

"Ngao huynh, sao đi nhanh vậy? Ở lại thêm một lát đi" Vội vàng nín cười níu kéo.

"Không rảnh" Ngao Hạo hừ lạnh cự tuyệt.

"Không rảnh? Không lẽ huynh vội vàng chạy về hầu hạ chị dâu sao?" Hắn trêu chọc hỏi thăm.

"Đúng là hầu hạ Thu Trừng, nhưng là hầu hạ nàng đi ra ngoài." Nghĩ đến thiên hạ trong lòng, thần sắc lạnh lùng thoáng chốc mềm mại, môi mỏng cũng gợi lên ý cười.

A...Thu Trừng từ trước đến giờ đều thích yên tĩnh, cũng không muốn đến nơi đông người, nhưng hắn đã dụ dỗ rất nhiều ngày, cuối cùng nàng cũng đáp ứng đi dạo cùng hắn.

"Cho ta cùng đi với được không?" Biết là sẽ bị cự tuyệt nhưng vẫn cố ý hỏi.

Liếc mắt một cái, Ngao Hạo cười lạnh, trả lời cũng thấy lười liền trực tiếp quay đầu bước đi.

Hừ? Muốn đi cùng? Nếu thấy nhàm chán thì đi cưới nương tử về hầu hạ đi

Trên đường cái náo nhiệt nhất kinh thành, những quầy hàng san sát, tiếng người ồn ào, tiếng rao hàng thất thanh hết lần này đến lần khác, đám đông lui tới không dứt.

Bên trong dòng người tấp nập liền xuất hiện một đôi nam nữ tôn quý, nam tử tướng mạo tuấn mỹ dáng người bất phàm, không phải là thiếu gia của Ngao gia sao, về phần vị cô nương kia... Chậc chậc, phải nói sao đây? Ngũ quan không xấu nhưng trên mặt lại có một vết sẹo, chân còn cà thọt. Chỉ hai điểm đấy liền biết chính là Ngao gia thiếu phu nhân.

Nhưng mà cà thọt thì sao? Mặt có sẹo thì sao? Nhưng lại là bảo bối trong lòng Ngao đại thiếu gia đó.

Nhìn đi, dọc đường đi chỉ thấy hắn cẩn thận dìu và che chở nàng, chỉ sợ mọi người đụng phải nương tử hắn.

Trên đường cái náo nhiệt, mọi người nhận ra thân phận họ không khỏi bàn tán xôn xao, thảo luận tin tức gần đây nhất - Thiếu gia cùng thiếu phu nhân Ngao gia tình cảm tốt vô cùng.

Mặc dù bị mọi người âm thầm bàn tán, nhưng lại không để ý chút nào, chỉ dừng chân lại tại một quầy bán đồ trang sức.

"Thu Trừng, cây trâm cài này thế nào? Thích không?" Hăn hái chọn lựa một cây trâm cài hình Phượng Hoàng, Ngao Hạo mỉm cười hỏi.

Trừ bỏ những bộ sách lúc trước, hắn chưa từng tặng qua cho nàng một vật gì, trong lòng cảm thấy xấu hổ, hôm nay dụ dỗ nàng ra ngoài chính là muốn giúp nàng mua thêm đồ trang sức.

Lời vừa hỏi ra chỉ thấy Thượng Quan Thu Trừng mỉm cười không đáp, ông chủ liền nóng lòng nịnh bợ

"Ai nha, Ngao thiếu gia thật là có mắt nhìn, trâm này thủ công tinh tế, tạo hình là ưu mỹ, nhất là con phượng bằng vàng kia nhìn rất sống động, tốn không ít thời gian để chế tác nha. Trâm cài cao quý này rất thích hợp với khí chất cao nhã của phu nhân." Miệng lưỡi dẻo ngọt, vì việc buôn bán, cái gì nịnh hót được đều nói ra miệng.

Nghe thấy vậy, Ngao Hạo cảm thấy vui sướng, biết ông chủ nói không sai chút nào, vì thế quay sang nhìn thiên hạ bên cạnh, vui vẻ cười hỏi "Thu Trừng, nàng thấy có đẹp không? Thích không?"

Nàng từ trước đến nay đều không cảm thấy hứng thú với những món đồ này, Thượng Quan Thu Trừng muốn lắc đầu cự tuyệt nhưng lại thấy hắn cao hứng như vậy, không muốn làm hắn buồn, lập tức mỉm cười.

"Ta đối với mấy món đồ này không hiểu lắm, chàng thấy đẹp thì khẳng định là đẹp rồi" Ngụ ý chính là - tùy hắn làm chủ đi.

"Tốt lắm, vậy để ta quyết định" Ngao Hạo tinh thần phấn chấn mua trâm cài Phượng Hoàng, vừa lại kích động lựa chọn thêm, chỉ một lúc sao liền chọn được thêm vài món, kiểu dáng trang nhã cao quý.

Nhìn hắn càng chọn càng hăng say, ông chủ càng ngày càng vui mừng, Thượng Quan Thu Trừng thấy vậy cuối cùng cũng nhịn không được phải ngăn hắn lại.

"Như vậy đủ rồi, ta chỉ có một người, làm sao mang được nhiều đồ như vậy" Hắn đang định đem cả quầy trang sức này mua về nhà hết sao?

"Nhưng mà....." Hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ nha.

"Chân ta mệt rồi" Thượng Quan Thu Trừng giả bộ mệt mỏi để cắt đứt ý tưởng của hắn.

Biết chân nàng không để đứng quá lâu, Ngao Hạo liền đau lòng, lập tức kêu ông chủ mang mấy món đồ trang sức này đưa đến Ngao phủ để nhận tiền, sau đó ôm nàng đi về phía tửu lâu cách đó không xa.

"Chân không thoải mái sao? Chúng ta đến tửu lâu phía trước dùng cơm, nghỉ ngơi một chút.."

Tiếng nói trầm thấp theo thân ảnh hai người càng xa, tiếng thì thầm trong đám người từ từ vang lên.

"Ngao thiếu phu nhân thật giống như lời đồn, trên mặt có vết sẹo đấy" Tam cô phát biểu ý kiến.

"Không chỉ là mặt có sẹo, thảm hơn chính là chân cà thọt tàn phế nha.." lục bà tiếp lời.

"Như vậy thì thế nào? Vừa rồi có nhìn thấy không? Ngao thiếu gia đối với nàng rất ôn nhu nha..." Tam bá cũng gia nhập lên tiếng.

"Cũng phải, nhìn Ngao thiếu gia che chở như vậy, tình cảm rất tốt nha" Lục công lên tiếng ủng hộ.

Trong nhất thời, đã nghe thấy mọi người vây tại một chỗ bát nháo, cách đó không xa, chỉ có một cô nương thanh lệ vừa thấy hết rõ sự tình trước mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ chán nản, vẻ mặt mờ mịt...

Đó không phải là Ngao Thiếu phu nhân sao? Mặt có sẹo, chân cà thọt, cũng không phải là nữ tử xinh đẹp nhưng lại làm cho nam nhân bên cạnh đối đãi dịu dàng.

Quen Ngao Hạo nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn che chở cho nữ nhân nào, cũng chưa thấy vẻ mặt nhu tình thế này, đột nhiên hôm nay lại chứng kiến thật khiến cho người ta bị tổn thương, nữ tử được hắn dụng tâm đối đãi như vậy lại không phải là mình.

"Tiểu thư" Tiểu Xuân nhìn chăm chú lo lắng, nếu nàng sớm biết sẽ thấy cảnh này, có đánh chết nàng cũng sẽ không để tiểu thư ra ngoài dạo phố.

Ngưng động nhìn hai thân ảnh xa xa, Hàm Hương thất thần nhẹ hỏi "Tiểu Xuân, ta không bằng Ngao Thiếu phu nhân kia sao?"

"Ai nói, không nói đến những thứ khác, thiên về dung mạo, tiểu thư so với nàng ta còn đẹp hơn nhiều" Tiểu Xuân gấp giọng cam đoan, thứ nhất cũng là vì lòng trung thành, thứ hai cũng xem như là lời nói thật.

"Phải vậy không?" Cười khổ, nàng nhìn thân ảnh biến mất trong tửu lâu kia, cuối cùng cũng chậm rãi hoàn hồn, trong lòng cũng đã có quyết định.

Nàng muốn vì hạnh phúc của mình mà cố gắng một lần cuối cùng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)