Gặp gỡ
← Ch.10 | Ch.12 → |
Thời gian lặng lẽ trôi...
Thật nhạt!
Băng Ly chỉ lặng người ngồi đó, xung quanh đều là một màu tối u ám. Nhưng thì sao chứ, đối với một người mắt có như không của cô... chẳng hề có tác dụng tâm lí gì cả.
Huống hồ, Băng Ly cô đâu phải người bình thường, này thật đúng là trò con nít.
Chính là cô không biết bản thân đang bị nhốt ở đâu. Nơi này không tính là yên tĩnh, không thích hợp làm nơi giam người bắt cóc. Nhưng kỳ thực, lại là nơi tốt nhất!
Thường thì nơi xảy ra vụ bắt cóc giam giữ con tin đều là chỗ vắng vẻ không người tiện lợi để hoạt động. Nhưng cũng vô tình tiết lộ cho người đi tìm, tra ra manh mối.
Thế nhưng... bọn người bắt Băng Ly lại lớn mật như vậy, quang minh chính đại giam cô ở gần Sky - trung tâm thương mại Yskris.
Cô tựa người vào vách tường ẩm lạnh, khóe môi lạnh lùng cong lên trào phúng. to gan như vậy, dám bắt cô? Chắc là, họ đều chê mình sống quá lâu, hoặc là tự tin vào năng lực của bọn họ... có thể đối kháng với Tử Động và "Tĩnh".
"Tĩnh" vang danh trong hắc đạo thần bí khôn lường vô cùng, có thể so với Tử Động và Vạn Huyết, thuộc bậc nguyên lão tồn tại lâu đời. Sở dĩ gọi là "Tĩnh", bởi vì người tổ chức này hành sự quá ít, nhưng mỗi lần ngoi lên đều chấn động một phương khiến người người ấn tượng khó mà quên.
Thủ đoạn tàn độc ngang với Tử Động, lệ khí và tử khí quanh thân còn nồng đậm hơn cả Vạn Huyết. Cho nên chỉ cần họ xuất hiện và cố ý tiết lộ, bạn sẽ biết.
Nếu muốn hỏi thân phận thật sự trong bóng tối của Băng Ly, thì lại là một câu chuyện dài khác. Nhưng nếu nói tóm gọn một câu, thì chính là, cô chẳng có chức vị gì cả. Thế nhưng so với những người có chức vị trong tổ chức còn tôn quý hơn, khiến người người kính sợ, chỉ có thể ngước cổ hâm mộ.
Bản thân Băng Ly không hề đặt những thứ này vào mắt. Lại nói đến cánh cửa "rởm" khóa trái, chục sát thủ được huấn luyện "qua loa" ngoài kia... chẳng đủ để ngăn chân cô.
Nhưng, đây cũng là cơ hội để cô nhanh chết một chút, sớm đoàn tụ với người kia.
Băng Ly nghiêng tai về hướng bên phải, ngoài kia..
Waits quietly
More loss than gain
Time no waits for no one
So please cherish it a little over go
Let"s smile
Let"s cry to end of a sadness
Albeit what happens
Also have lived up with self
Remorseless!
Âm thanh dương cầm nhẹ nhàng rót vào tai, du dương êm ả, thanh thanh nhạt nhạt đầy sâu lắng... thật là bản nhạc tuyệt, khiến người ta chìm đắm, không kìm được mà say mê.
*Bộp*Bộp*
"Sao cô không sợ hãi hử, Băng Ly?" Giọng nói trầm ấm đặc biệt âm vang trong căn phòng rộng lớn.
Hiển nhiên, cả ánh mắt Băng Ly cũng lười cho hắn, trực tiếp phớt lờ.
"Cô thế này, có thể là người bình thường không? À không, bệnh trầm cảm phải không, thần kinh có vấn đề đúng không?" Người đàn ông cũng không tức giận, chậm rãi mở lời dẫn dắt đề tài.
"Stop! Nói trọng tâm?" Băng Ly nhàm chán cắt lời.
"Được rồi." Người đàn ông cười một tiếng bất đắc dĩ, ẩn ẩn tia sủng nịnh, tiếp: "Lần này cô muốn đi đâu?"
"Gì?" Cô khó hiểu ngẩng đầu trông về phía phát ra âm thanh.
"Cô muốn đi đâu? Lần kia, rừng rậm nhiệt đới, lần trước sa mạc... đều rất lâu rồi. Đến hạn thời gian, cô muốn đi nơi nào?" Giọng người đàn ông như trước ôn nhu như nước cất đầy sủng yêu.
"Tôi - không - đi-!" Cô gằn giọng đáp, toan đứng dậy ly khai.
"Cô không có quyền từ chối." Người đàn ông mỉm cười, nói vọng từ phía sau.
Mặc dù khi đi ra chẳng ai chặn Băng Ly nhưng cô vẫn xuống tay như thường. Bây giờ cô rất tức giận, mà hậu quả là những sát thủ kia gánh chịu, lẫn cả đồ vật đắt tiền quý giá bị đập không ít.
Băng Ly rất hiếm khi dao động cảm xúc, tức giận dường như là chưa từng có, thế nhưng hiện tại... chuyện người đàn ông kia nói đã chạm đến điểm giới hạn của cô.
Họ... ai cho họ cái quyền áp đặt người khác như thế!? Nhưng, tất cả chỉ có thể trách bản thân cô quá yếu ớt không cách nào kháng nghị thoát khỏi.
Mọi thứ gợi lên...
Làm cho oán hận căm thù phút chốc bộc phát... chỉ là trong giây lát đã được Băng Ly ổn định. Mà việc này cũng cho thấy, cô là một cô gái có lý trí, tĩnh táo đến đáng sợ.
Bước chân vững chãi, ánh mắt lạnh giá, tay cầm hờ cung violon, kéo lê trên sàn tạo nên âm thanh lúc gần lúc xa, cực kì hư ảo.
Tung chân đạp cánh cửa trước mặt, đập vào mắt cô là nhiều đứa trẻ bị trói chồng chất khiến người ta có cảm giác rất chật trong căn phòng rộng lớn trăm mét vuông.
Điểm khiến cô chú ý nhất là cô bé ngồi ở góc tường, rất yên tĩnh, đôi mắt hờ hững trầm lặng không hợp tuổi. Mắt dõi theo đám mây lơ lững ngoài trời qua ô cửa sổ, hệt như, việc bị bắt nhốt ở đây không đủ lấy sự quan tâm của cô.
Băng Ly nhướng mày, môi lạnh lẽo nâng lên hàm nhạt nhẽo.
Đi vào, sau khi cởi trói cho cô bé, rất từ tốn thục nữ nhảy cửa sổ xuống.
Một lúc sau khi hai người Băng Ly rời khỏi, chương trình tivi trực tuyến nói về sự kiện vụ khủng bố ở trung tâm thương mại Yskris hôm nay, thiệt mạng trên trăm người, tổn thất hàng tỷ USD.
~ * ~
"Tiểu thư, cô bé muốn gặp người!" Hạo Tâm vẻ mặt lạnh lùng thông báo một tiếng, đáy mắt là biến hóa từng tia phức tạp mông lung.
"Vào đi!" Thanh âm đậm nhạt từ bên trong truyền ra.
Cô bé cúi đầu tự giác đi thẳng vào trong, đến, cô ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to tròn lấp lánh như vạn vì sao hé mở đầy kinh ngạc nhìn người ngồi bên ô cửa sổ. Hình ảnh đẹp đẽ tuyệt mỹ, nhưng lại vô cùng hư ảo, chạm nhẹ tan vào không trung bao la.
"Chị... lý do cứu tôi?" Cô cụp mắt, môi mỏng nhẹ nhếch lên hỏi. Cô mới không tin trên đời tồn tại cái gì gọi là Thánh mẫu, hết thảy đều có mục đích.
Thế gian là thế. Hờ hững đến tàn nhẫn lạnh lùng!
"Không có lý do." Sau một lúc im lặng, Băng Ly mới phun ra một câu.
"Tôi không tin." Cô nhàn nhạt cười đáp.
Phải. Chính bản thân Băng Ly cũng không tin cô có lòng tốt thừa thãi kia, chỉ là tại sao cô lại cứu cô nhóc đạm bạc này?
Không biết, có lẽ là do trực giác đi! Chính là muốn cứu, đơn giản vậy thôi!
"Tôi là Lãnh Tiếu - nhị tiểu thư Lãnh gia." Cô giơ tay thủ thế bắt.
"À.." Dường như không hề để tâm đến thân thế kinh người của Lãnh Tiếu, Băng Ly chỉ đáp một tiếng, song lại yên ắng ngắm cảnh.
"Bay thật cao..." Nhìn bồ công anh uốn lượn một đường cong duyên dáng trong gió, Băng Ly cảm thán.
Lãnh Tiếu cong cong khóe môi tinh xảo. Băng Ly a, thật là một cô gái kì lạ.
"Chị.. chị làm chị dâu tôi đi.." Lãnh Tiếu tới gần chộp lấy cánh tay Băng Ly đong đưa nũng nịu, giọng điệu nài nỉ.
"What! Are you serious?" Băng Ly cao giọng, trong đó có tia lành lạnh khó phát giác.
"Thôi đi, chị đừng trưng bản mặt khủng bố đó ra dọa em... em chỉ đùa thôi!" Cô cười khan, tay lau mồ hôi lạnh ở trán. Cái người này thực đáng sợ, đúng vậy, chỉ có thế mới xứng với anh trai của cô.
"Cô rất rãnh à?" Thanh âm đạm đạm, ánh mắt như cũ trống rỗng, hỏi.
"Haha.. điều đó là đương nhiên!" Cô vẻ mặt tự hào ưỡn ngực. Bản thân tài giỏi, thì quy tắc gì đó sao có thể trói buộc cô. Huống chi, họ dám sao!?
"Phải rồi." Băng Ly xoay người lại, tia nhìn đặt lên người cô.
Chạy đến nơi cô bị bắt, trà trộn vào tòa nhà trung tâm, chờ đợi cô đến cứu, chỉ để diện kiến Băng Ly cô... đến cho cùng không rãnh thì nên gọi là gì?
Lãnh Tiếu cúi đầu, sờ mũi ngại ngùng. Tại sao cô lại có cảm giác Băng Ly cái gì cũng biết rõ nhỉ?
"Cô về đi." Băng Ly lạnh lùng đuổi khách.
"Thôi mà chị dâu! Chị gọi em Tiếu nhi đi.. hay tiểu Tiếu cũng được!" Cô ôm chặt tay Băng Ly, mở to mắt xinh xắn, năn nỉ.
"Tiếu nhi.. ?"
"K..."
"Tiểu Tiếu.. ?"
"Aiz.. Tiếu nhi" Băng Ly đành phải lếp vế, thua sự cố chấp của Lãnh Tiếu. Đương nhiên hai chữ "chị dâu" đã bị cô xem nhẹ triệt để... nếu không, Lãnh Tiếu có thể yên lành đi khỏi hay không. Đó lại là một vấn đề khác!
"Pái pai, chị dâu." Lãnh Tiếu tươi cười tung người bay qua cửa sổ, vọt khỏi dinh thự.
Băng Ly thu lại tầm mắt. Con nhóc đó, là một người đáng sợ!
Nụ cười tuy rằng ngọt ngào, vui vẻ, nhưng lại lắm thanh lãnh và âm trầm. Ý cười chẳng chạm đến đáy mắt, thế nhưng khi nói chuyện với cô...
Aiz, may mắn trong mắt Lãnh Tiếu không tồn tại ác ý, Băng Ly cô sẽ chẳng thả hổ về rừng đâu. Nhất là nhân vật nguy hiểm, có triển vọng tiềm năng như vậy!
^ ^
"Dựa vào! Thế nhưng to gan bắt Ly nhi." Người đàn ông tức giận đập bàn, gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ âm trầm.
*Bíp* Âm thanh thiết bị thông báo có cuộc gọi vang lên. Người đàn ông chạm nhẹ vào màn hình sẵn trên bàn.
"Đã xong chưa?"
"Dạ! Đã oanh tạc Ysrisk sau khi xác định Tiểu thư rời khỏi." Người bên kia cung kính trả lời chi tiết.
"Nó có tức giận không?"
"Dạ không, Boss!"
"Out!" Ông phiền chán nói một tiếng.
"Nhưng.. boss, có người truy tìm vị trí của tiểu thư. Trước chúng ta hành động có người đã nhanh tay hơn trừ khử những người kia. E rằng, thế lực không đơn giản!"
"Tra chi tiết cho ta."
"Dạ!"
"Còn nữa... tra chuyện xảy ra của sáu năm trước, chuyến dã ngoại của Ly nhi bên Dạ gia và Lãnh gia."
"Dạ."
Ông tựa lưng vào ghế đệm, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm như có điều suy nghĩ, ánh mắt biến đổi thất sắc bất thường.
Sáu năm trước... quả thực là xảy ra rất nhiều chuyện, dường như cũng dạy Ly nhi cách trưởng thành sớm.
Chỉ sợ... mọi thứ không đơn giản như thế, phải không!?
← Ch. 10 | Ch. 12 → |