← Ch.03 | Ch.05 → |
Từ lúc Băng Ly thức dậy, cô vẫn giữ một mảnh trầm mặc như thường. Thái độ biểu thị cô không mấy quan tâm vấn đề bản thân bị tập kích.
Về im lặng, với cô, ông tự hiểu mình không thể so ai ai thắng về khoản này. Nên rất tự nhiên mở lời nếu không muốn mắc kẹt trong không khí âm trầm này với một người bệnh tâm lý.
"Con không có gì muốn giải thích sao?"
Một lúc lâu sau, cô mới nghiêng đầu, chớp mắt ngây thơ dùng vẻ mặt không hiểu nhìn ông, ý: tại sao phải giải thích, nhưng là nói cái gì!?
Ông nghẹn họng. Rất thông minh, lựa chọn im lặng. Cuối cùng vẫn không nhịn được, đặt đề tài khác.
"Trưa nay, ngoại con sẽ tới chơi với Ly nhi, con có vui không?"
Không chút động tĩnh.
"Nhớ bà ngoại không, Ly nhi? Năm con 8 tuổi, có ở cùng đến 3 năm đấy! Ly nhi, con có nhớ không!?"
Lần này, mí mắt có chút động, chỉ là, nhanh chóng trở lại nguyên bản câm lặng là chính.
Có điều, nó nhanh đến mức ông không thấu. Nếu ông mà thấy dao động ở cô cảm xúc, hẳn là mừng như điên đi... chứ làm gì mà thở dài đây!
Từ trong không gian trầm trọng không rõ, ông đứng dậy nhìn cô con gái đang qua ô cửa sổ ngắm vạn vật cùng... xa xăm một bóng dáng đi tới dưới ánh thái dương, càng đặc biệt nổi bật phong cách khí thái bức người.
Ông nheo mắt nhìn, hai giây sau mỉm cười đi ra cửa tiếp đón.
"Chào mẹ, sớm a!"
"Hừ! Cháu ta đâu!?" Người phụ nữ liếc mắt nhìn ông hừ lạnh một tiếng, một thân tràn đầy khí thế quân vương từ trên cao nhìn xuống. Ăn mặc sang trọng nhưng không phô trương ngược lại có khí chất thành thục, một cái nhất tay đều lộ vẻ tao nhã, thanh thuần.
Giống như đã quen với loại thái độ này của bà, ông cười cười đi ra ngoài.
"Ngươi, vì sao không đánh trả." Bà vừa ngồi xuống đối diện Băng Ly liền chất vấn.
"Người, đã quên?" Cô đạm mạc trả lời.
Sao lại hỏi cô những câu nhảm nhí này. Không phải tất cả đều do bà ta ban cho sao? Hỏi thật hay!
"Không yếu ớt đến thế! Ngươi là chết chứ gì. Nghĩ cũng đừng nghĩ." Bà gằn từng chữ như đánh vào tâm cô.
Cô liếc nhìn bà mím môi không nói lời nào.
Lưu Ly im lặng một chút. Trong tòa dinh thự nháy mắt tĩnh lặng.
Lát sau, bà mới đứng dậy ôn nhu vuốt tóc cô, khẽ mấp môi.
Cô nghiêng người tránh đi. Lưu Ly như bừng tỉnh, thu lại vẻ mất mát và cánh tay lạc lỏng ở không trung.
"Ngươi, lần sau còn thương tổn bản thân, ta liền giết từng người cạnh ngươi..." Lưu Ly trầm giọng cảnh cáo.
Mi mắt Băng Ly không thèm nhấc, tay tiếp tục chơi rubic khối tam giác lục sắc.
Đã quen tính cách Băng Ly, bà cười một tiếng. Rời đi!
Thế nhưng, cũng không ai biết được, lệ khí ảo giác dày đặc khiếp người lơ đãng tiêu tan quanh dinh thự.
★
Lãnh Thiên nhướng mày, hất càm nghĩ muốn câu giải thích.
Thế nào, tra không ra!?
Thanh Từ khẽ run nhẹ. Áp suất thực loãng!
"Vì sao?"
Hắn khóc không ra nước mắt, chính là không có tra ra manh mối nga. Nhưng hắn nào dám nói như thế đây. Hắn giọng tường thuật:
"Thiếu Chủ, thân phận không có gì ngoài tờ giấy trắng!"
"A... hảo kì lạ nha!" Tay mân mê chiếc ly thuỷ tinh điêu khắc tinh xảo. Hơi nhìn Thanh Từ, tiếp:"Đi nhận phạt đi. Trấn!"
Ô... ô... bữa trước hắn có xin Thiếu Chủ đao hạ lưu nhân, bây giờ thì không có cơ hội cầu xin nữa. Aaaa... hắn không muốn ở lại cái nơi đáng sợ này, tọa trấn đâu ~~
Ô.. ô.. đều tại cái người kêu Băng Ly làm hại hắn!
Lãnh Thiên mặc kệ ánh mắt ai oán tức phụ của Thanh Từ, trực tiếp về học viện.
Bởi, sắp có trò vui rồi!
★
Tại phòng họp, không khí căng thẳng, yên lặng tuyệt đối. Phụ huynh hai bên đối mặt, hai đương sự, một bi phẫn, một trầm tĩnh. Tuy nhiên, còn có Lãnh Thiên đang xem kịch vui.
Đồng thời, chưa lúc nào rời mắt khỏi Băng Ly.
La Lỵ đỏ mắt đập bàn dứng dậy, giọng nói khàn vì khóc: "Cô ta còn sống, vì sao còn muốn đình chỉ học tôi?"
"Cô thật là suy nghĩ đơn giản!" Hiệu trưởng Lưu A Sâm ngồi cạnh Băng Ly nở nụ cười trào phúng.
La Lỵ không não tiếp tục phát tiết, cha mẹ cô ta chỉ ngồi im lặng chấp nhận hậu quả.
"Cô ta không chống cự, đồng nghĩa với việc muốn tôi bóp chết..."
"STOP! Đây là do con bé không có khả năng chống cự. Ok?" Ông nhíu mày ngăn cô ta nói điên, bởi vì có khi là Băng Ly muốn chết thật.
"Được rồi! Giải tán cả đi."
Băng Ly vừa đi vừa chơi rubic cúi đầu không nhìn bất cứ ai.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Lưu A Sâm và Lãnh Thiên, không khí có chút ngột ngạt.
"Lãnh thiếu gia, cậu muốn gì?" Khi không lại chạy tới đây học, thực là dọa người mà.
"Tôi là đang thắc mắc, quan hệ giữa ông và Băng Ly là... ?" Lãnh Thiên gác chân lên bàn không chút để ý nói.
Là có bao nhiêu mặt mũi mới khiến Lưu A Sâm này ra mặt giúp đỡ!?
Bất ngờ, Lưu A Sâm kéo tay hắn, ánh mắt ngưng trọng:"Lãnh Thiên, cậu không nên nói tên con bé, họa đều từ miệng mà ra... !"
"Xùy... thì thế nào!" Hắn giật tay khỏi, cất giọng khinh thường. Thật cho hắn là con nít mà dùng lời này hù dọa.
Thế nhưng, tức chết hắn là, chân trước mới vừa bước khỏi trường, chân sau lập tức bị ám toán.
Khốn kiếp~~
Băng Ly, cô rốt cục là ai, mặt mũi lớn như vậy!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |