← Ch.07 | Ch.09 → |
Hoa Thiên Tuyết một đường trở về phòng thì đụng phải Nghê Mạn Quân, nàng ta là cái nhân vật bỗng dưng xuất hiện, Hoa Thiên Tuyết đoán có lẽ do mình xuất hiện khiến cho một số nhân vật không nên tồn tại lại có, nhưng mong đó chỉ là do nàng nghĩ quá thôi. Mà phải nói cái người Nghê Mạn Quân này thực sự rất đáng ghét, Nghê Mạn Thiên nếu hơi có chút bốc đồng thì nàng ta chính là chua ngoa, Nghê Mạn Thiên có hơi chút trẻ con còn nàng ta thì lại vô cùng kênh kiệu, hoàn toàn thừa hưởng tính cách của nhân vật " Nghê Mạn Thiên" trong Hoa Thiên Cốt bản gốc. Dựa vào bản thân chính là biểu tỷ của Nghê Mạn Thiên, cháu gái của Bồng Lai đảo chủ Nghê Thiên Trượng lại có chút thiên phú tu tiên liền bắt đầu nổi gió nổi bão, bắt nạt rất nhiều đồng môn sư huynh muội, vậy cho nên có rất nhiều người chán ghét nàng ta nhưng lại ngại uy phong của Bồng Lai đảo và Nghê Mạn Thiên(mặc dù chính bản thân Nghê Mạn Thiên cũng không thích nàng ta cho lắm) cho nên chỉ có thể cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Có chuyện gì sao?- Hoa Thiên Tuyết nhìn Nghê Mạn Quân chắn trước mặt mình, đi theo phía sau là một đống kẻ ba hoa nịnh bợ, không khách khí hỏi.
Nghê Mạn Quân khinh thường xen lẫn một chút không cam lòng nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tuyết, nàng ghét nhất chính là cái vẻ mặt việc gì cũng không quan tâm của Hoa Thiên Tuyết, thật sự rất muốn đem cái mặt này của nàng xé bỏ.
- Không có việc gì thì ta đi trước. - Hoa Thiên Tuyết lạnh nhạt lách mình tránh khỏi Nghê Mạn Quân, nàng còn phải tìm muội muội giúp Lạc sư huynh, không rảnh ở đây chơi trò con nít với nàng ta.
Tuy nhiên Hoa Thiên Tuyết có vẻ đã động phải đuôi của Nghê Mạn Quân, nàng ta bỗng nhiên giơ chân ra có ý định ngáng chân Hoa Thiên Tuyết, Hoa Thiên Tuyết tất nhiên sẽ không để bản thân chịu ủy khuất, nhanh nhẹn tránh khỏi tầm chân Nghê Mạn Quân, nhàn nhã rời đi, trước khi đi còn rất không có lương tâm vọng lại một câu:-Lần sau nhìn kĩ rồi hãy làm, tầm chân như vậy có thể ngáng được lũ Tiểu kê(gà rừng) đấy.
Nghê Mạn Quân tức giận đỏ bừng mặt, không cam lòng trừng mắt Hoa Thiên Tuyết một hồi rồi phất áo rời đi.
Trong phòng, Nghê Mạn Thiên vẫn chưa thấy về, Hoa Thiên Tuyết rảnh rỗi không có việc gì liền đi tìm Hoa Thiên Cốt. Vừa bước vào phòng của Khinh Thủy và Hoa Thiên Cốt thì Hoa Thiên Tuyết liền bị một vật thể lạ đập vào mặt. Nàng tức giận túm lấy hai sợi râu của Đường Bảo, gằn giọng:-Muốn chết hả con sâu kia?
- Mẹ nuôi, Cốt Đầu ném con...
- Vậy thì sao?-Hoa Thiên Tuyết rất không vui lắc lắc thân mình mập mạp củaĐường Bảo, sau đó liền ném nó lên tạo thành một đường cong parabol tuyệt đẹp rơi cái uỵch lên giường.
Đường Bảo bị ném mếu máo ôm gối, rống lên tố cái hành vi vô nhân đạo của Hoa Thiên Tuyết:- Cốt Đầu, Khinh Thủy, mẹ nuôi ném Đường Bảo...
Chưa ném chết ngươi là may rồi!
Hoa Thiên Tuyết bĩu môi, tò mò nhìn bộ quần áo đang thêu dở trên bàn:-Đây là...
- Là ta thêu cho Đường Bảo mặc a. - Khinh Thủy nhanh chóng rót trà cho Hoa Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết nhìn Hoa Thiên Cốt đang chăm chsu đọc sách, cũng không nỡ làm phiền hai người:- Thôi, ta chỉ là đến xem chút thôi, giờ có lẽ Nghê Mạn Thiên cũng đã trở về rồi, ta cũng nên về phòng thôi. -Nói rồi liền ly khai.
- Sao về muộn vậy?- Nghê Mạn Thiên ngồi ăn điểm tâm trên bàn nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết về thuận miệng hỏi. Hoa Thiên Tuyết rất tự nhiên đi đến bên bàn, đem điểm tâm bỏ vào miệng:-Ta có chút việc cần giải quyết.
- Nha. -Nghê Mạn Thiên gật đầu, sau đó cả căn phòng liền im lặng có chút quỷ dị, cuối cùng vẫn là Hoa Thiên Tuyết lên tiếng:- Nghê Mạn Thiên.
- Ân?
- Có thể cởi y phục ra không?
-....
Hoa Thiên Tuyết chợt phát hiện mình nói vậy có vẻ không trong sáng cho lắm, Nghê Mạn Thiên cũng bị dọa sợ mà lui lại mấy bứơc, tựa như Hoa Thiên Tuyết là sài lang hổ báo mà đề phòng.
- Khụ... cái đó không như ngươi nghĩ, kì thật ta chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi.
Nghê Mạn Thiên có vẻ không tin tưởng Hoa Thiên Tuyết cho lắm, miễn cưỡng hỏi:-Ngươi... muốn tìm hiểu... cái gì?
- Trên người ngươi có một vết seọ nào không?-Hoa Thiên Tuyết thẳng thắn hỏi thẳng. Nghê Mạn Thiên giật mình:-Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi....
Hoa Thiên Tuyết rất lưu manh trả lời, giọng điệu ngả ngớn:-Lần trước ngươi tắm không có khóa cửa. Uây, làn da của ngươi... chẹp chẹp....
Nghê Mạn Thiên đỏ bừng hét lớn:- HOA THIÊN TUYẾT NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!!!!!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |