Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tung Xinh Đẹp - Chương 026

Thiên Tung Xinh Đẹp
Trọn bộ 114 chương
Chương 026
Kiểm tra năng lực của Thánh môn
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


"Bé cưng, muội làm sao vậy, ai đắc tội với muội? Nói cho đại ca biết, đại ca nhất định sẽ dạy dỗ hắn ta giúp muội!" Tề Thiên Sách nhìn Thiên Tung mặt lộ vẻ lạnh lùng, không nhịn được dò hỏi. Hắn vừa hỏi ra câu này, các cô nương vây xung quanh thiếu chút nữa thì ngất đi.

Trong truyền thuyết, Tề Thiên Sách không phải là luôn luôn lãnh khốc bá đạo, cao ngạo, lạnh lùng sao?! Vậy nam tử ôn nhu trước mặt này là ai? Chẳng trách Thánh Thiên thành đồn đại ba anh em Tề gia cưng chiều muội muội như si như dại, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe tiếng!

Thiên Tung nhìn vẻ mặt hâm mộ của các cô nương xung quanh, lên tiếng đùa ác: "Đại ca, sức hút của huynh thật đúng là không tầm thường! Nói vậy lần này huynh đến Thánh môn làm trợ giảng, nhất định là muốn đến tông môn có nhiều nữ tử nhất rồi chứ gì! Có điều không biết đại ca huynh muốn đến tông môn nào đây?"

"Bé cưng muội đó, không ngờ lại hỏi đại ca vấn đề không có lương tâm như vậy, dĩ nhiên là muội đến tông môn nào, huynh lập tức vào tông môn đấy!" Tề Thiên Sách không chút do dự nói. Khiến mọi người xung quanh nghe thế lại một lần nữa im lặng cảm thán: quả nhiên là cưng chiều muội muội đến si dại!

Lúc này, cuộc kiểm tra năng lực đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt đến mảnh đất trước Thánh môn. Chỉ thấy, ba lão giả đứng trước mặt người tiếp nhận kiểm tra, dường như đang kiểm tra lại lần cuối. Sau đó người tiếp nhận kiểm tra được dẫn tới mảnh đất phía bên trái cột đá. Tần Chính đi tới trước cửa đá bên cạnh mảnh đất, ấn vào nút bên cửa đá. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy xung quanh mảnh đất từ từ dâng lên một hàng rào trong suốt như thủy tinh, hoàn toàn ngăn cách mảnh đất và bên ngoài thành hai thế giới.

"Ủa? Đó là cái gì vậy?" Thiên Tung không nhịn được ngạc nhiên hỏi. Trong lòng nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ thế giới này cũng có thủy tinh sao.

"Đây là đá kim cương trong suốt, nguyên liệu đặc trưng dùng để làm rào chắn, chủ yếu là phòng ngừa ma thú chạy trốn." Đối với Tề Thiên Sách người đã từng tham dự buổi kiểm tra năng lực của Thánh môn trước đây thì chuyện này cũng không xa lạ gì.

"Ma thú? Ma thú gì?" Trong lúc Thiên Tung đang cảm thấy hồ đồ thì Tần Mộng Yên lại di chuyển một cái nút trên cửa đá. Cửa đá đầu tiên bên trái ầm ầm mở ra, một con heo đầu dài nanh kiếm chui ra, bất quá trên đầu con heo này có gắn một vòng Kim Cương, phòng hờ lúc nó tiến vào mảnh đất, người tiếp nhận kiểm tra đứng ở vị trí đủ xa tuyệt đối sẽ không bị tấn công. Như thế sẽ bảo đảm được an toàn cho họ, dù sao, những người này đều không phải là người có thân phận bình thường, nếu có người chết thì cũng không tốt cho Thánh môn.

"Thiết kế này thật tinh xảo!" Thiên Tung không nhịn được khen ngợi.

"Cắt, tứ muội, cái này có gì mà tinh xảo, làm quá thì có, thật là dư thừa!" Tề Thiên Duyệt xem thường nói, Tề Thiên Ngạo cũng tán đồng bỉu môi.

"Tam ca, huynh chẳng lẽ không phát hiện mấy cái nút trên cửa đá kia sao, nhiều nút phức tạp như vậy. Trong mấy cửa đá này, nhất định có cài rất nhiều cơ quan khác nhau, số lượng ma thú cũng khác nhau. Thứ nhất, có thể dùng để kiểm tra năng lực, thu nhận học viên, bớt đi sức lực cho bọn họ; thứ hai, nếu có kẻ thù xâm phạm, còn có thể thả ma thú ra ngoài, nghênh đón địch. Thánh Linh Sơn ở ngay cạnh Ma Thú Sâm Lâm, cần bao nhiêu ma thú thì có bấy nhiêu, nếu muội đoán không sai, nói không chừng mấy cửa đá này có đường thông với Ma Thú Sâm Lâm. Dùng những ma thú đã có hấp dẫn ma thú trong rừng rậm, thông qua cơ quan đưa chúng vào đây, giữ lại cho chính mình sử dụng. Hừ, bọn họ thật là biết tận dụng thiên nhiên!" Thiên Tung lạnh giọng nói.

Tề Thiên Sách nghe xong, tán thưởng cười nói: "Bé cưng thật là thông minh! Muội nói không sai chút nào, hơn nữa các cơ quan bên trong cực kỳ lợi hại, chẳng những có thể khiến ma thú không chạy ra được, mà còn có thể tự chui đầu vào lưới. Ở trong Thánh môn, huấn luyện bài bản thực ra cũng là dùng ma thú để luyện tập thôi."

Trong khi mọi người thảo luận, người tiếp nhận kiểm tra năng lực đã đem con heo đuổi về cửa đá.

"Đại ca, chẳng lẽ chỉ cần đánh bại ma thú, không cần giết cũng coi như thông qua?"Thiên Tung nghi ngờ hỏi.

"Tất nhiên không cần giết chết, mặc dù những ma thú này muốn lùng bắt cũng không phải phí sức, nhưng dù sao cũng cần người chăn nuôi chăm sóc. Hơn nữa, bọn ma thú này là ma thú giữ cửa, đều đã qua sàng lọc, nếu giết chết, tuyệt đối sẽ gây tổn thất lớn cho Thánh môn!"

"Oh, vậy sao?" Thiên Tung nghe xong, đột nhiên nở nụ cười thật xinh đẹp, ba anh em Tề Thiên Sách nhìn thấy tay chân đều rét run, không biết nha đầu này lại nghĩ ra biện pháp gì khiến người ta 'thoải mái'.

Lúc này, đã có rất nhiều người tiến hành kiểm tra năng lực. Số người thông qua cũng đã năm mươi phần trăm, dù sao những người tới đây không phải ai cũng là thiên tài. Đối phó với loại ma thú cấp thấp này, ngay từ đầu phải có thực lực Kiếm Sư trở lên mới được. Mấy người Bắc Thần Diêm dĩ nhiên là dễ dàng vượt qua. Ngược lại, Diệp Tuấn đã khiến cho mấy người Thiên Tung phải liếc mắt, vì kiếm khí của hắn lại là một cây trường côn trông giống như cây sáo - Thanh Trúc côn!

Bất quá, trong lúc kiểm tra năng lực, Thiên Tung luôn cảm giác có hai luồng ánh mắt nhìn vào nàng, bất quá, hai luồng ánh mắt này không có nửa phần ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò muốn tìm hiểu, Tề Thiên Tung cũng không thèm để ý đến.

Rất nhanh, đã đến phiên ba người Tề Thiên Tung. Chỉ thấy Tần Mộng Yên bước từng bước yểu điệu, thướt tha đi tới, e lệ nói: "Thiên Sách ca ca, huynh đã tới! Không biết huynh muốn làm trợ giảng cho tông môn nào?"

"Không có." Tề Thiên Sách lạnh lùng nói, vẻ mặt như thể người khác thiếu hắn mấy trăm vạn kim tệ."Bắt đầu nhanh lên một chút, đừng để tiểu muội ta sốt ruột chờ đợi!"

Tần Mộng Yên vừa nghe lời này chỉ muốn phát hỏa, đành phải cố giả bộ tươi cười đưa mấy người Tề Thiên Tung tới trước mặt ba vị trưởng lão Tần gia.

Từ lúc bọn người Tề Thiên Tung đứng trước mặt ba vị lão giả, ba vị trưởng lão Tần gia đã mở to hai mắt. Bất quá, bọn họ đều là mắt cao hơn đầu, căn bản không xem Tề Thiên Tung ra gì. Dù sao, một tiểu cô nương mới mười ba tuổi cùng lắm cũng chỉ là một Kiếm Sĩ, ba vị lão giả không cảm thấy nửa phần năng lượng dao động trên người Thiên Tung, cho nên đối với phán đoán của mình càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ.

Bọn họ đưa mắt nhìn sang hai người Tề Thiên Ngạo, chậm rãi nói: "Người của Tề gia thiên phú thật đúng là xuất chúng, lão phu vốn cho là Tề Thiên Sách công tử đã là tài năng hiếm có trong thiên hạ, thật không ngờ hai anh em ngươi thiên phú cũng không kém chút nào. Thôi, lần này coi như phá lệ, hai anh em ngươi được thông qua!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, còn đám người Bắc Thần Diêm thì tức giận không thôi. Đành rằng hai người Tề Thiên Ngạo và Tề Thiên Duyệt thiên phú xuất chúng điều này không sai, nhưng trình độ cũng không đến nỗi là kinh hãi khắp thiên hạ. Thật ra thì người có chút đầu óc cũng biết, vì sao ba vị trưởng lão làm như thế: thứ nhất, là muốn lấy lòng Tề Thiên Sách, mua chuộc lòng người. Thứ hai là vì thiên phú chế thuốc chấn động cả đại lục của Tề Thiên Duyệt, một luyện dược sư cho dù đi đến đâu cũng là người được tôn sùng, Thánh môn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Cách làm này của bọn họ vốn không có vấn đề gì, nhưng lỗi ở chỗ bọn họ vỗ mông ngựa lại vuốt phải đùi ngựa, muốn tặng quà ra mắt nhưng lại chọn nhầm đồ.

Người Tề Thiên Sách coi trọng nhất là ai? Kẻ được Tề Thiên Ngạo và Tề Thiên Duyệt quan tâm nhất là ai? Tùy tiện nắm một người lại hỏi cũng có thể biết: là con gái nhỏ nhất của Tề gia Tề Thiên Tung! Hiện giờ, mấy vị trưởng lão Tần gia này rõ ràng không thèm nhìn đến tiểu cô nương mười ba tuổi này, ba anh em Tề gia lập tức nổi giận, bất quá, đã bị một ánh mắt của Tề Thiên Tung chặn lại.

Kỳ thực, đúng là không thể trách ba vị trưởng lão Tần gia kia, Thánh Thiên thành và Thánh môn có thể nói là trời cao hoàng đế xa, bọn họ cả ngày bận với việc tu luyện, dĩ nhiên không nghe đến danh hiệu của tứ tiểu thư là việc đúng lý hợp tình thôi. Nếu bọn họ sớm biết hành động coi thường hôm nay sẽ dẫn đến họa diệt môn ngày sau, có lẽ bọn họ sẽ biết 'cả ba cùng vào' là cần thiết đến cỡ nào!

Ba vị trưởng lão Tần gia lại nói với hai anh em song sinh: "Hai người các ngươi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tài nghệ đã đạt tới cấp cao nhất của Kiếm Sư rồi. Không tệ! Không tệ! Các ngươi cũng tiếp nhận kiểm tra năng lực cấp hai đi!"

Lời vừa nói ra, mọi người lại xôn xao! Kiểm tra năng lực cấp hai! Cũng chính là kiểm tra năng lực mà mấy người Bắc Thần Diêm đã tiếp nhận. Cái gọi là kiểm tra năng lực cấp hai, chẳng những được quyền chọn lựa tông môn theo học. Hơn nữa, còn có thể tiến vào tháp Thánh môn tiến hành tu luyện! Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!

Ba vị lão giả vốn cho rằng anh em song sinh kia thế nào cũng sẽ ngàn lần cảm tạ. Ai ngờ bọn họ giống như không hề nghe thấy. Ánh mắt lạnh như băng đứng ở sau người Tề Thiên Tung, nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trong mắt bọn họ còn thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ cùng cừu hận rồi rất nhanh biến mất như không có gì!

Khi mọi người còn đang mở rộng tầm mắt, một giọng nói thanh khiết lạnh lùng chen vào.

"Bọn họ không phải tới kiểm tra năng lực, chẳng qua là người hầu tới phục vụ ta thôi."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-114)