← Ch.14 | Ch.16 → |
Càng về cuối càng tiếc, còn không muốn đăng sợ hết truyện cơ:"(
___***___
#trans: Mạt Họa
Thẩm Như Như bị thương không nhẹ, pháp lực của Chiêu Hoa đã tiêu hao gần hết trong trận pháp. Mà mọi chuyện cũng giống như Thẩm Như Như dự đoán, hai người thợ săn kia từ lúc rời đi đến giờ cũng không xuất hiện trở lại.
Có lẽ bọn họ đi báo quan phủ rồi. Mà nếu chờ người của quan phủ tới, thân phận của Thẩm Như Như sợ rằng khó giấu nổi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là dưỡng tốt thân thể, sau đó che giấu khí tức, tránh vào trong rừng núi, lại nghĩ cách tìm Thẩm Nghị, hơn nữa chuyện này phải nhanh chóng làm, Thiên giới vẫn còn đánh nhau như thế... sợ là cũng không chống đỡ được bao lâu liền xảy ra đại loạn.
Ở nơi có linh khí, Chiêu Hoa tĩnh tọa hồi phục rất nhanh, đến chừng hai ngày, liền có thể vênh váo hống hách không khác gì lúc ở Thiên giới.
Mà thương thế của Thẩm Như Như lại không hồi phục nhanh như thế được. Khẩu khí của con nhện kia dường như còn có độc, khiến miệng vết thương của Thẩm Như Như lâu như vậy còn chưa khép lại. Thậm chí, có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Đến tối ngày thứ hai, Thẩm Như Như sốt cao, cả người vừa nóng vừa đỏ như con tôm luộc.
Chiêu Hoa vẫn luôn chú ý tình trạng của Thẩm Như Như, thấy cảnh này, hắn nhíu mày thật sâu. Hắn đứng dậy đi tìm một ít thảo dược trong nhà, đang lúc sắc thuốc trong nồi, trong căn phòng nhỏ hẹp, Thẩm Như Như đang ngủ say sau lưng chợt nắm lấy vạt áo hắn.
Khí lực rất nhỏ, giống như tiểu hài tử đang lôi kéo y phục hắn. Lại giống như một cái lông chim gãi nhẹ vào tim hắn, khiến tim hắn nhất thời ngứa ngáy không biết phải làm sao.
Hắn hơi quay đầu lại, chỉ thấy mặt Thẩm Như Như đỏ bừng nóng rực, dường như không còn chút ý thức nào, si ngốc nỉ non: "Mẹ... mẹ..."
Môi nàng khô nứt, không còn mọng nước như lần đầu gặp nàng. Đôi mắt trong veo sáng rỡ kia nhắm thật chặt, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường, khiến cho bụng dạ hắn cũng xoắn lại theo nàng.
Nàng dường như nóng đến hồ đồ, lại giống như nằm mơ thấy ác mộng kinh khủng, đầu toàn là mồ hôi lạnh, nước mắt rỉ ra từ trong đôi mắt đang nhắm chặt, mà tay nàng cũng đang run rẩy nắm vạt áo hắn càng chặt hơn.
Tim Chiêu Hoa rung động một cái, đến gần bên nàng, nhưng hắn chợt cứng rắn kéo tay Thẩm Như Như ra, ném qua một bên không chút thương tiếc.
Thẩm Như Như đang ngủ mê đến mơ hồ nên đối với loạt hành động của Chiêu Hoa cũng không có phản ứng gì, nàng vẫn đau khổ như cũ, gọi: "Mẹ..." Mà Chiêu Hoa lại bị động tác của chính mình dọa sợ ngây người...
Tại sao?
Vừa rồi hắn rõ ràng muốn đến ôm nàng...
Hắn muốn ôm Thẩm Như Như vào trong lòng, chế ngự đau đớn từ vết thương cho nàng, lau đi mồ hôi trên trán cho nàng, sau đó đút nàng uống thuốc, cuối cùng dỗ nàng ngủ, nhưng mà...
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thương tiếc chưa từng có với Thẩm Như Như, đồng thời cũng dâng lên một ý muốn chống cự chưa từng có đối với nàng.
Chẳng lẽ... thuốc đó của Thẩm Nghị, là căn cứ vào mức độ động tâm của một người, khiến cho người đó các loại phản ứng khác nhau.
Suy nghĩ kỹ một chút... giải thích như vậy có vẻ đúng.
Ban đầu khi Chiêu Hoa chưa có cảm giác khác thường nào với Thẩm Như Như, hắn cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả bình thường, mà khi hắn bắt đầu đau lòng cho Thẩm Như Như, hắn liền đối với nàng độc miệng độc lời, mà bây giờ ngay lúc hắn thương tiếc muốn che chở cho nàng, thì thậm chí đến cơ thể hắn cũng sinh ra phản ứng...
Nghĩ lại thì, trên thiên đình đánh nhau dữ dội nhất hình như là phu phụ chiến thần và phụ vương mẫu hậu của hắn, hai đôi này thường ngày nổi tiếng là ân ái nhất.
Thuốc độc này của Thẩm Nghị... là để hại các đôi yêu nhau, càng yêu nhau, bọn họ lại càng muốn giết nhau...
Chiêu Hoa cắn răng, thật sự là... quá độc!
← Ch. 14 | Ch. 16 → |