Người Thương Khung giới tới
← Ch.081 | Ch.083 → |
Nắng gắt như đổ lửa chiếu vào phủ tướng quân, cho dù vậy vẫn có rất nhiều người đứng yên ở đấy không chịu đi, âm thanh già nua nhưng đầy tức giận ầm ầm vang lên bên tai mọi người.
Lúc này hai mắt Lâm lão đỏ bừng, khí tức bộc phát tựa như sư tử đang phẫn nộ, hận không thể đem nữ nhân ghê tởm này xé ra thành từng mảnh nhỏ.
"Đúng vậy, là ta, thì sao?" Dạ Nhược Ly nâng mi, không chút kiêng dè nhìn Lâm lão, thanh âm đùa cợt, phảng phất như muốn chọc giận Lâm lão đến cực điểm.
"Rống!" Một tiếng rống làm kinh thiên động địa, núi lở đá nứt.
Lâm lão nắm chặt quyền, phát ra tiếng xương cốt giòn tan, cắn chặt răng, cừu hận bắn ra tứ phía: "Thù giết người thân quyết không đội trời chung! Hôm nay bất kể là ai bảo hộ ngươi, ngươi cũng phải chôn cùng với cháu gái lão phu."
"Ngươi xác định có thể giết được ta?" Dạ Nhược Ly cười nhẹ, ánh mắt sắc như gươm nhìn thấy trời đất, cho dù là ai cũng không thể nào trốn thoát: "Nếu như ngày trước ngươi có thể nhận ra ta là người đã giết cháu gái ngươi thì có lẽ ta không có cách nào chống đỡ, đáng tiếc ngươi đã bỏ qua thời cơ tốt nhất, hôm nay ta không hề sợ hãi đám người các ngươi."
"Hừ!" Phong lão và Băng lão cũng đứng cùng chỗ với Lâm lão, thần sắc âm trầm nhìn Dạ Nhược Ly.
Thiếu nữ này chẳng những giết tiên nhân mà còn vũ nhục trưởng lão tiên nhân, đều là tiên nhân bọn hắn không cho phép có người dám tổn hại đến tôn nghiêm.
Cho nên thiếu nữ này, nhất định phải chết!
Bản mặt xám như tro tàn của Vân Lan thấy có biến cố, thần sắc dần dần thay đổi, ánh mắt ngoan độc khóa chặt Dạ Nhược Ly, trên mặt không giấu hả hê.
Ha ha, chết rồi, nàng ta rốt cuộc cũng sắp chết rồi...
Đắc tội với cường giả, cho dù nàng ta có bao nhiêu thực lực đều không thể thoát được.
"Nếu như ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!"Thần sắc Lâm lão hiện lên tia ngoan lệ, giơ chưởng đánh ầm ầm về phía Dạ Nhược Ly, một chưởng này là toàn bộ sức lực của lão, chưởng phong ác liệt thổi tới lại chứa thêm luồng sát khí mãnh liệt.
"Lão nhân này để tự ta giải quyết, mặt khác hai Huyền tôn kia do yêu nghiệt và Bạch Hổ đối phó, những người còn lại bao vây phủ tướng quân, tiên nhân không tên cũng không tha!"
Lúc này Lâm lão tuy đột phá lên Huyền tôn trung cấp nhưng vẫn còn ở mức độ thấp nên Dạ Nhược Ly cũng không sợ lão.
Nhưng dù sao đối thủ cũng là cường giả Huyền tôn nên Dạ Nhược Ly một chút cũng không dám lơ là, lúc này rút trường kiếm ra, một chiêu hành vân lưu thủy quét về phía Lâm lão.
Lâm lão cười lạnh một tiếng, không cho là đúng, nhưng lúc thấy cuồng phong do trường kiếm tạo ra mới biết uy lực của nó lớn như thế nào.
Sắc mặt đại biến, lão vội vàng thu nắm đấm, lách mình né tránh, thần sắc mang thêm vài phần ngưng trọng: "Lão phu quả thật đã xem thường ngươi rồi, ngươi có thể phát ra được công kích cường đại như thế, lão phu đoán công kích của ngươi cường đại là do có huyền kỹ, nếu như ngươi thức thời giao huyền kỹ ra, lão phu sẽ cho ngươi chết toàn thây!"
Nếu như có được huyền kỹ bản thân lão cũng có thể đối phó được với Huyền tôn trung cấp, vì vậy lão chẳng những muốn giết nàng còn muốn đoạt lấy huyền kỹ trong tay nàng.
Chỉ là Phong lão và Băng lão sao còn chưa giải quyết xong hai người kia?
Cung vô Y đột phá lên Huyền tôn cũng chỉ được mấy ngày, cảnh giới còn chưa củng cố, chỉ cần hắn không dốc sức chạy trốn thì Phong lão giải quyết thật dễ dàng, còn có Băng lão đối phó với một nam tử phàm tục sao lại mất nhiều thời gian như thế?
Suy nghĩ trong chốc lát, lão không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa mới nhìn qua đã bị làm cho sợ hãi đến choáng váng.
"Sao...Làm sao có thể? Thực lực của Phong lão và ta không cách biệt lắm, đối với một Huyền tôn vừa mới đột phá sao có thể là đối thủ của lão?"
Bi kịch nhất là Băng lão, bị đánh đến thương tích đầy mình, không hề có chút phản kháng. Tựa hồ như trước mặt Bạch Hổ là người lớn còn lão chỉ là một đứa trẻ, mà trẻ con thì có thể sánh với người lớn sao? Căn bản vốn không cùng cấp độ.
Vốn tự cho mình thắng áp đảo nhưng không ngờ thực lực của đối phương lại cường hãn như vậy...
Lúc này bên tai lại nghe thấy tiếng động, Lâm lão vội vàng quay người nghênh chiến nhưng khi trường kiếm lóe sáng đánh tới thì lại vội vàng thu quyền, bỗng nhiên chui vào mặt đất.
Địa độn thuật!
Huyền giả hệ thổ cũng có thể tu luyện được huyền kỹ, bất quá việc tu luyện rất khó khăn, nhất định phải là Huyền tôn mới có thể tu luyện được.
Thân là dòng chính tông Dạ gia đến từ ngàn năm sau, bản thân nàng cũng có năng lực hệ thổ, tự nhiên sẽ biết rõ năng lực này.
Dạ Nhược Ly vội vàng nhắm hai mắt, khí tức Huyền Hoàng đỉnh phong phát ra, toàn lực tìm kiếm tin tức Lâm lão.
"Ân?"
Trong giây lát, nàng mở mắt ra, quay người lại, Lâm lão đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, bàn tay chưởng một chưởng, trong chốc lát bụi bay ngập trời tựa như gió lốc tới.
Dạ Nhược Ly vội vàng vung kiếm, kiếm khí như cầu vồng, hung hăng tập kích với đám bụi đất.
"Ầm ầm!"
Khí tức chạm vào nhau khuếch tán ra lan tỏa khắp phủ tướng quân, những võ giả bình thường không chịu được khí tức áp đảo, khuôn mặt bỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Dạ Nhược Ly không hề cho đối thủ có cơ hội thở dốc, một lần nữa xông tới tung ra từng đạo kiếm khí ác liệt, bức Lâm lão cực kì chật vật, mà phủ tướng quân cũng bị hủy hoại trong chốc lát.
"Ngươi không phải muốn có huyền kỹ? Vậy nếu có bản lĩnh thì cướp đi, hơn nữa ta nói cho ngươi biết huyền kỹ của ta không những có kiếm pháp mà còn có chưởng pháp, đao pháp, quyền pháp, thậm chí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có, thế nhưng loại người phế vật như ngươi có xứng để cướp đồ của ta hay không?" Dạ Nhược Ly cười lạnh, tay cầm trường kiếm. từng bước tới gần Lâm lão, con ngươi màu đen lộ vẻ trào phúng.
Sắc mặt Lâm lão tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly: "Ngươi cũng chỉ là Huyền Hoàng đỉnh phong mà thôi, dựa vào huyền kỹ mà đánh bại được ta, nếu có bản lĩnh thì cùng ta đơn đả độc đấu!" (ý nói là dùng sức mạnh, không dùng huyền kỹ đấy ạ)
"Ta khi nào không cùng ngươi đơn đả độc đấu? Chẳng lẽ lúc ta đánh nhau với ngươi có người đến chặn ngang một cước." Phảng phất như chuyện Lâm lão nói thật nực cười, Dạ Nhược Ly cười càng lớn, trong mắt lại chứa hàn ý lập lòe như có như không.
"Sở dĩ Huyền giả đứng trên võ giả là do Huyền giả có huyền kỹ, huyền kỹ cũng là một loại thực lực của Huyền giả, chỉ có đồ ngu ngốc mới không vận dụng điều này, hoặc nói là đường đường là một trưởng lão tiên nhân lại có thể ngu ngốc đến thế?"
Nghe lời Dạ Nhược Ly nói, sắc mặt Lâm lão càng thêm tái nhợt, ánh mắt gắt gao nhìn nàng: "Ngươi đắc tội với tiên nhân tuyệt sẽ không có kết cục tốt, phần lớn trưởng lão tiên nhân cũng không thiếu đại nhân vật đỉnh phong, càng lớn hơn chính là thực lực của chủ tiên nhân, sớm đã áp đảo chúng sinh, ha ha ha..."
Con mắt phát ý lạnh, Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn Lâm lão: "Thì sao? Người nếu không phạm ta ta cũng sẽ không phạm người, ngươi nếu phạm ta ta tất tru chi, Dạ Nhược Ly chưa từng biết nhường nhịn là gì, ta chỉ biết tuyệt không có kẻ nào có thể lấn áp ta! Ngươi đến chỉ có con đường chết, cho dù là sau lưng hắn có thế lực cường đại chống lưng."
Kiếp trước hay kiếp này nàng đã giết chóc vô số, nhưng chưa từng lạm sát người vô tội, những kẻ nàng giết đều đáng tội chết!
Cho dù là tiên nhân thì sao?/ Kiếp trước nàng từng trải qua bao nhiêu sóng gió? Cường giả Huyền thánh vang danh đã lâu ở Thiên Tinh đế quốc cũng phải cung kính với nàng vài phần, nàng sao có thể sợ đám tiên nhân này?
Một ngày nào đó thực lực của nàng sẽ bao trùm cả đám tiên nhân này.
"Bạch Hổ, ngươi chơi đủ chưa? Chơi chán rồi liền giết lão ta đi!" Lúc này Dạ Nhược Ly đón gió mà đứng, áo trắng như tuyết, thanh âm khắc nghiệt lạnh như băng, lại chứa cường thế không thể cự tuyệt.
"Được, ta hiểu rồi chủ nhân." Bạch Hổ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng lộ sát ý, công kích mạnh thêm vài phần.
Chơi? Vừa rồi nam tử áo trắng lại chơi đùa? Hiện tại mới đánh thật?
Hơn nữa hắn lại gọi Nam vương phi là chủ nhân, chẳng lẽ nam nhân này là Huyền thú? Có phải Huyền thú Nam vương phi? Trời ạ, một Huyền tôn lại bị một Huyền thú bức đến chật vật như vậy, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới a.
Không biết Nam vương phi lại có thân phận như thế nào mà lại có thể thần phục Huyền thú cường đại như thế?
"Hắn là Huyền thú cấp bậc Huyền tôn?" Bắc Ảnh Lạc ngơ ngác há hốc mồm, không ngờ Huyền thú kia lại là Huyền tôn, lại càng không ngờ hơn nữa là Huyền thú đó lại là thuộc hạ của tôn nữ bảo bối. Nghĩ đến đây, Bắc Ảnh Lạc cười không ngậm miệng được, dù là ai cũng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của lão.
Gia chủ tứ đại gia tộc cũng vô cùng kích động, nên biết Dạ Nhược Ly là chủ nhân của bọn họ, nàng lại còn có Huyền thú cường đại như thế, so với thực lực của tứ đại gia tộc không phải cao hơn một bậc sao?
Mà trong mắt bọn họ, Dạ Nhược Ly đã trở thành kí tích, tiên nhân trong tay nàng cũng chẳng mạnh hơn được bao nhiêu, nếu nói trên đời này có người nàng không dám giết, không dám đối địch, bọn họ nhất định sẽ không tin.
"Nhớ kĩ, về sau, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng sẽ làm tổn thương đến ta!" Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm không tranh phong, chỉ có ánh sáng lóe lên một chút, trường kiếm đã đâm thẳng vào người Lâm lão.
Nhanh, quả thật quá nhanh, ai cũng không nghĩ tới thực lực của Dạ Nhược Ly lại có thể phát ra uy lực và tốc độ cùng một lúc, kiếm kia nhanh đến nỗi không cho người ta có cơ hội phản ứng.
Kiếm đã nhanh, công lực lại càng mạnh.
Cho dù thế nào Lâm lão cũng là Huyền tôn cường giả, nếu chống cự không được còn có thể né tránh, nhưng vừa rồi đã hao chiến một trận với Dạ Nhược Ly nên gã không còn sức để tránh nữa, cho nên tất nhiên sẽ không thoát được chiêu kiếm này.
"Không! Lâm lão!"
Phong lão ngửa cổ hét lớn một tiếng, lúc này bóng dáng Cung Vô Y đã vọt tới trước mặt gã giơ tay tung chưởng về phía cánh tay gã, lập tức cánh tay mang theo máu chảy đầm đìa rơi xuống đất.
Với thực lực của Cung Vô Y đối phó với Phong lão không khó khăn, nhưng lúc đầu lo lắng cho Dạ Nhược Ly nên không toàn tâm toàn lực chiến đấu được, nếu không Phong lão đã sớm bị hắn đánh gục rồi.
Mắt thấy Dạ Nhược Ly đánh bại đối thủ thật đơn giản, Cung Vô Y cũng thu hồi lại tâm trạng lo lắng, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một nụ cười sáng chói.
Vì vậy, lúc này đám người xung quanh nhìn thấy Cung Vô Y ngũ mã phanh thây đối phương cả đời đều không thể quên được, cũng xác định những lời đồn đại về Cung Vô Y là hoàn toàn chính xác.
"Chúng thú nghe lệnh!" Thiên Hoàng biến sắc, tóc trắng bay lên, dung nhan trích tiên trầm xuống, nhưng lại có loại khí thế làm người thường không thể nào địch nổi: "Lập tức bao vây Ly Phong quốc, giết chết đám tiên nhân kia, một tên cũng không sót, ai tìm được giết chết không tha!"
"Ngao!"
"Rống, rống, rống!"
"Ngao...ooo~"
Chúng thú ngửa đầu lên trời rống to, chúng đạp bụi mù mà đến, lúc đi cũng quay thêm một trận cuồng phong, cho đến khi Huyền thú hoàn toàn biến mất, mọi người cũng chưa hoàn hồn lại được.
Mà một trận chiến này nhất định sẽ làm cho danh tiếng Dạ Nhược Ly vang xa vạn dặm.
Cũng trong trận chiến này làm mọi người ai cũng biết thực lực cường đại của Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly, thực lực này sớm đã mạnh hơn tất cả, có lẽ đám cường giả siêu việt kia cũng không thể địch nổi bọn họ.
Sắc mặt Vân Lan trắng bệch, toàn thân run rẩy không thôi, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Nếu không phải gã đã phạm sai lầm lớn thì Dạ Nhược Ly vẫn là người của Vân gia, thân thế của nàng cũng như thế mà chìm vào lãng quên, nếu thế Vân gia sẽ có một thiên tài siêu việt, Huyền Hoàng cường giả!
Nhưng tất cả đã quá muộn, cơ hội này là do chính tay Vân Lan bóp nát!
Mà từ khi Dạ Nhược Ly tuyên bố sẽ diệt Vân gia, tâm tình Vân Lan cũng không hề có biến động nào. Lúc ở Nam vương phủ bị khí thế của Dạ Nhược Ly làm sợ hãi nhưng nghĩ có Ma Hổ trợ giúp cũng không sợ nữa. Ai có thể ngờ Ma Hổ kia lại không chịu được một kích, gã lập tức vô cùng tuyệt vọng, sau tiên nhân lại xuất hiện làm cho gã từ địa ngục lên thiên đàng. Nhưng hi vọng cuối cùng cũng đã mất, lại trở về với tuyệt vọng vĩnh viễn.
Loại tâm tình phập phồng này của Vân Lan làm mọi người không thôi, nếu gặp người nhát gan một chút, đại khái đã trực tiếp thổ huyết mà chết.
"Không, đừng giết ta, các ngươi đừng giết ta!" Vân Tâm Vũ lui về sau hai bước, hoảng sợ nói: "Ta không phải là con gái Vân gia, các ngươi tìm người Vân gia mà tính sổ, không phải ta, đừng giết ta!"
Cung Vô Y cất bước đi tới chỗ Vân Tâm Vũ, dung nhan tuyệt thế âm trầm, mắt phượng chứa đầy lãnh ý: "Nói, 10 năm trước, ngươi dùng tay nào đánh Tiểu Dạ nhi?"
Đang lúc nói, khí thế cường đại bộc phát ra, Huyền tôn áp bách hơi thở, làm sao Vân Tâm Vũ có thể chống đỡ? Lúc này thần sắc trắng như tuyết, hô hấp vô cùng khó khăn.
"Không nói? Vậy hai cánh tay này bổn vương đều nhận! Hàn Phong, bẻ hai tay nàng ta cho bổn vương!"
Hàn Phong lĩnh mệnh tiến lên, mọi người chỉ nghe thấy tiếng xương cốt giòn tan vang lên, sau đó từ trong miệng Vân Tâm Vũ truyền ra tiếng thét thống khổ đến cực điểm, thanh âm kia cũng quá mức đau đớn làm mọi người không khỏi sởn gai óc.
"Bổn vương thiếu chút nữa quên thu tiền lãi, Hàn Phong, bẻ gãy hai chân của nàng ta rồi lập tức cầm máu, bổn vương không muốn nữ nhân này chết nhanh như thế."
Tất cả mọi người đều run rẩy kinh hoàng, năm đó Vân Tâm Vũ chỉ đánh Nam vương phi, Vương gia lại trực tiếp bẻ gãy hai tay nàng, lại còn bẻ gãy hai chân thu tiền lãi, ngoan độc!
Bất quá cũng không có người nào thương tiếc cho Vân Tâm Vũ ngược lại có chút hả hê.
Một nhà Vân gia cuối cùng cũng chấm dứt, kinh đô Ly Phong quốc cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.
Mất đi hai tay hai chân, Vân Tâm Vũ nằm trên mặt đất không chút nhúc nhích, lúc này khuôn mặt tràn đầy thống khổ, bởi vì người đối đãi với ả là người mà ả đã yêu thầm 10 năm.
Vì sao Vân Tâm Vũ ả hết lần này đến lần khác lại yêu phải nam nhân tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô tâm như thế?
Kỳ thật Cung Vô Y cũng không phải là người vô tình, hắn tình so với bất cứ ai lại còn sâu hơn, nhưng hắn chỉ tình với một người, những người khác không thể chia sẻ được tình của hắn.
"Tiểu Dạ, kế tiếp giao cho nàng xử lý!"
Nhìn về phía Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y nở nụ cười cực kỳ yêu nghiệt, mắt phượng đều là bóng dáng của nàng, rốt cuộc cũng không thể nào buông xuống.
Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt qua đám người Vân Lan, mặt không biểu tình nói: "Bạch Hổ, phế tất cả tu vi của bọn hắn, kể cả hộ vệ, nô bộc, cả Ma Hổ kia nữa."
Phân phó xong, Dạ Nhược Ly quay người, mắt nhìn về phía quần chúng, âm thanh đạm bạc hòa vào gió nhập vào tai mọi người: "Ta biết rất nhiều người trong các ngươi có cừu thù với Vân phủ tướng quân, hôm nay ta đã phế hết tất cả tu vi của bọn hắn, nếu muốn đích thân báo thù thì cứ cầm đao kiếm chém tới, để đảm bảo ai cũng được chém thì những người phía trước không được chém trúng chỗ hiểm, nhất định phải làm bọn hắn thống khổ đến chết!"
Dạ Nhược Ly nói lời nào trình độ không khác gì Cung Vô Y bẻ gãy hai tay hai chân của Vân Tâm Vũ.
Nếu để Vân Lan rơi vào tay đám người đang giận dữ này thì cũng không phải chuyện đùa, nếu không bị tra tấn thống khổ đến chết thì làm sao có thể làm dịu đi sự tức giận của họ?
Lúc này mọi người đều có kiếm rút kiếm, có đao rút đao, không kiếm không đao thì lao vào Vân phủ tướng quân lấy búa vọt ra.
Những người này đã chịu đựng quá nhiều rồi, nhất là chuyện những người vô duyên vô cớ mất tích, càng không có ý định buông tha cho một nhà Vân Lan, cũng có những người không chút thù oán với Vân gia nhưng thấy náo nhiệt cũng tới đâm một cước.
Mọi người đều nhớ lời Dạ Nhược Ly nói, không đâm trúng chỗ hiểm, trái lại lại băm thây từng chút một. Người này chặt ngón tay Vân Lan, người kia lại chặt cánh tay hoặc là bổ vào trước ngực, lại có người lấy ra thùng nước tiêu nóng đổ vào vết thương, khiến Vân Lan đang bất tỉnh cũng phải tỉnh lại.
Đau đớn như thế căn bản không phải là chuyện ai cũng có thể chịu được, giờ phút này Vân Lan thật hận không thể chết nhanh hơn một chút. Đáng tiếc, hôm nay ngay cả chết cũng đã trở thành nguyện vọng xa vời...
"Vũ nhục người khác sẽ bị vũ nhục lại, đả thương người khác sẽ phải chịu lại tổn thương, Vân Lan, đây hết thảy đều là do ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách ai được." Dạ Nhược Ly lắc đầu, im ắng thở dài, nếu không phải Vân Lan làm vô số chuyện xấu xa thì mọi người đâu phẫn nộ như thế?
Cho nên những chuyện này đều là do gã tự làm tự chịu, không liên quan đến bất kì ai.
"Tiểu Dạ." Cánh tay duỗi ra, Cung Vô Y ôm nàng vào lòng, bên môi đầy vui vẻ: "Mọi chuyện đã xong, nàng đừng để chuyện này trong lòng nữa."
"Đúng vậy, đã xong, bất quá có một số chuyện còn chưa chấm dứt."
Tiên nhân!
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, ánh mắt phát ra tia kiên định.
Tiên nhân chính là mục tiêu kế tiếp, nếu không muốn bị uy hiếp chỉ có thể mạnh hơn tất cả, áp đảo chúng sinh. Chỉ có như thế thì nàng mới có thể ngao du đại lục vô biên này.
Cung Vô Y dường như cũng biết cách nghĩ của Dạ Nhược Ly, cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ là tiên nhân cũng là mục tiêu của hắn, không phải là vì Thương Khung giới với tiên nhân là kẻ thù truyền kiếp mà là trưởng lão tiên nhân vọng tưởng tổn thương nữ nhân của hắn, đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Khoản thù này hắn nhớ kỹ, tin tưởng không lâu nữa hắn sẽ có thực lực để san bằng tiên nhân!
Trận chiến thanh thế to lớn cứ như thế mà chấm dứt, thế nhưng lại đưa danh tiếng của Dạ Nhược Ly vang xa, lưu truyền trong Ly Phong quốc trở thành huyền thoại bất tử.
Không chỉ ở Ly Phong quốc mà các quốc gia lân cận cùng một ít thế lực cũng biết được chuyện này với tốc độ nhanh nhất.
Vì vậy đây chính là đề tài trò chuyện trong các tửu lầu, lại làm thêm vài phiên bản mới, đem Dạ Nhược Ly nói thành thần thánh không chuyện gì là không làm được. Ai cũng nghĩ chỉ có thần mới có thể điều động được Huyền thú trong rừng rậm huyền thú.
Lúc này trên triều Cung Vô Hải đang ngồi ngay ngắn ở long ỷ, thần sắc lạnh lùng đảo mắt nhìn đám đại thần đang quỳ ở dưới, thanh âm không khỏi lạnh thêm vài phần: "Trẫm đã quyết định hủy bỏ hậu cung, cho dù là ai cũng không được phép dị nghị!"
"Hoàng thượng, vạn lần không được a!"
Nói lời này chính là Lâm thừa tướng, gã cũng có con gái đang làm phi trong hậu cung nên mới lên tiếng ngăn cản, nếu bệ hạ phế bỏ hậu cung thì con gái của gã phải làm sao đây?
Lễ bộ thượng thư Tần đại nhân nhàn nhạt nhìn Lâm thừa tướng, vuốt cái cằm bóng loáng nói: "Quân mệnh không thể trái là đạo của thần tử, nếu bệ hạ đã quyết định như vậy thì chúng ta nên ủng hộ người mới phải."
Bệ hạ hủy bỏ hậu cung vì nữ nhi Tần Sở của lão, Tần đại nhân tất nhiên sẽ ủng hộ rồi.
Huống chi, con gái vừa mới đi con yêu, làm cha cũng rất đau lòng, bệ hạ khó có được quyết định như thế lão vui vẻ còn không kịp, ít nhất sau này con gái lão cũng được đảm bảo an toàn.
"Tần đại nhân, lời này người nói sai rồi, con gái người độc chiếm hậu cung người đương nhiên là cực kì cam tâm tình nguyện, nhưng nữ tử hậu cung đã không còn trong sạch, ngày sau các nàng nên làm thế nào đây?"
"Đúng vậy, Tần đại nhân, người không nên nóng nảy, chúng ta từ từ thương lượng."
"Hơn nữa, Ly Phong quốc có cổ huấn, người hoàng tộc phải cưới vợ nạp thiếp. nào có đạo lý chỉ một thê tử? Về phần Nam vương và Nam vương phi đều là cường giả siêu việt tự nhiên vô sự, nhưng..."
Lời nói người này thật rõ ràng, Cung Vô Hải là hoàng đế nhưng thực lực kém xa so với Cung Vô Y. Lông mày nhíu chặt, Cung Vô Hải đang muốn nổi giận thì bên ngoài bỗng truyền vào một đạo âm thanh nhàn nhạt: "Biểu ca, xem ra gặp chút phiền phức."
"Biểu muội?" Nội tâm vui vẻ, có biểu muội xuất hiện xem bọn đại thần có thể nói gì.
Lời nói vừa xong thì một đám người áo trắng từ ngoài bay vào, có khí tức lãng liệt. Bọn đại thần nhìn thấy thiếu nữ áo trắng dẫn đầu đều đồng loạt im lặng, lúc nãy còn nhao nhao ồn ào, nay liền một câu cũng không dám nói.
Dạ Nhược Ly bước thẳng đến chỗ Cung Vô Hải, quay người lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đám người phía dưới.
"Chúng phi trong hậu cung nếu nguyện ý về nhà thì Ám Dạ các sẽ tặng ba viên đan dược."
Nghe vậy tất cả mọi người hô hấp dồn dập thêm mấy phần, trước khi mọi người hồi phục tinh thần Dạ Nhược Ly còn nói thêm: "Mặt khác Ám Dạ các sẽ tìm phu quân cho những cô gái này, ai lấy các nàng thì Ám Dạ các sẽ tặng ba viên đan dược tùy ý, cũng cam đoan các nàng sẽ làm chủ mẫu (Chính thất-vợ cả), thậm chí nếu có một ngày các nàng gặp nguy hiểm thì Ám Dạ các sẽ bảo vệ các nàng, ai dám khi dễ các nàng chính là địch nhân của Ám Dạ các, mà kết cục đối đầu với Ám Dạ các chắc các vị cũng biết rõ."
Đại thần ở đây không phải con gái ai cũng được làm phi tử, cho nên những người mưu toan lập nghiệp cũng muốn tìm cho con gái một chỗ tốt nếu bỏ qua chuyện này thì đúng là đồ ngu ngốc!
Cung Vô Hải cảm kích nhìn Dạ Nhược Ly, y tự nhiên sẽ biết rõ thủ đoạn của Dạ Nhược Ly, nàng nguyện ý cùng họ ra điều kiện hấp dẫn hoàn toàn là vì cân nhắc ngôi vị hoàng đế của y.
"Nếu có người không muốn tái giá có thể đến Ám Dạ các làm việc, chẳng những được vinh hoa phú quý cả đời mà còn được Ám Dạ các bồi dưỡng, bất quá ta cũng có một điều kiện..."
Thanh âm dừng lại một chút, nhìn tứ phía, giữa lông mày lộ khí tức lạnh lùng: "Sau này phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của biểu ca, không phản bội, không phản đối, có thể làm được hai điểm này lời nói của ta liền có hiệu lực, ai không làm được thì kết cục sẽ như Vân gia."
Mọi người rùng mình một cái, hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quỳ rạp xuống đất, cùng nói: "Chúng thần nguyện ý nghe theo lời Nam vương phi, phục tùng bệ hạ vô điều kiện, vĩnh viễn không phản bội, không phản đối."
Nhìn thấy đôi ba câu của Dạ Nhược Ly đã giải quyết được vấn đề đau đầu này, Cung Vô Hải không khỏi cười khổ một tiếng, bất quá trong lòng vẫn rất cảm kích Dạ Nhược Ly, nếu không có nàng đoán chừng chính mình sẽ bị đám đại thần này làm phiền chết.
Giải quyết xong chuyện này, Dạ Nhược Ly và Cung Vô Hải chào hỏi sau đó đi vấn an Lam Ny và Tần Sở, liền trở về Nam vương phủ.
Lúc này trong Nam vương phủ Hỏa Vũ Sa bực bội vuốt tóc, dung nhan yêu mị cực kì không kiên nhẫn, thật lâu sau không nhịn được, hung ác trừng mắt nhìn Hàn Phong, cả giận nói: "Đến cùng là ngươi muốn gì? Có phải muốn chơi đùa không? Vì sao ta đi đâu ngươi cũng đi theo? Có phiền không hả?"
Hàn Phong dường như không biết Hỏa Vũ Sa đang mắng hắn, dung nhan anh tuấn nở nụ cười vui vẻ: "Sa Sa, chỉ cần nàng không trốn nữa ta cam đoan sẽ không theo nàng thường xuyên đâu."
Mười ngày theo nàng tám ngày, hẳn là không thường xuyên đúng không?
"Bệnh tâm thần!" Hỏa Vũ Sa tức giận không thôi, trong giây lát phát hiện ra bóng dáng màu đỏ, con mắt lập tức sáng bừng lên: "Này, người bên kia, ngươi mau tới quản thuộc hạ của ngươi đi, đừng để hắn quấn lấy ta nữa."
Áo đỏ dừng lại, ánh mắt Cung Vô Y quét qua khuôn mặt tức giận tựa hồ như phun ra lửa của Hỏa Vũ Sa, môi nở nụ cười âm hiểm: "Muốn bổn vương giúp ngươi không phải là không thể, chỉ cần người giúp bổn vương một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đem Huyền thú bên cạnh Tiểu Dạ lừa đi hết cho bổn vương, bổn vương sẽ ra lệnh cho Hàn Phong không làm phiền ngươi nữa."
"Được, thành giao!"
Hàn Phong sững sờ, đến lúc này hắn muốn biết được vì sao Cung Vô Y lại cho phép hắn theo đuổi Hỏa Vũ Sa, thì ra là muốn trao đổi điều kiện với nàng.
Hắn từng nghĩ sao chủ nhân lại thay đổi tính tình rồi nguyên lai căn bản vẫn âm hiểm như xưa.
"Chủ nhân..." Thần sắc Hàn Phong đầy ủy khuất, trừng mắt lên án Cung Vô Y, phảng phất chỉ trích Cung Vô Y không có chút đạo đức.
Đợi Hỏa Vũ Sa đi khuất, Cung Vô Y mới vỗ vai Hàn Phong, cười yếu ớt: "Ngươi yên tâm đi, chỉ cần Tiểu Dạ chính thức trở thành thê tử của bổn vương, bổn vương sẽ nói nàng giúp ngươi theo đuổi nữ nhân, cho nên ngươi phải chịu ủy khuất rồi."
"Thật sự?"
Hiển nhiên Hàn Phong đã bị gạt một lần nên không dám tin tưởng hoàn toàn lời nói này.
"Thật." Cung Vô Y khẳng định nhẹ gật đầu, lần này hắn xác thực không có ý lừa Hàn Phong, cho dù thế nào Hàn Phong cũng là bạn từ nhỏ lớn lên cùng hắn, hắn đương nhiên hy vọng Hàn Phong có thể đạt được hạnh phúc.
Vài ngày sau, Dạ Nhược Ly vừa trở lại Nam vương phủ liền bị Lam Hinh kéo về phòng.
"Tiểu Ly nhi, mẫu thân giúp con làm một bộ y phục, con thử xem có hợp hay không?" Dứt lời Lam Hinh cầm một bộ trang phục màu đỏ đến trước mặt nàng.
Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, rõ ràng mẫu thân biết nàng thích màu trắng vì sao lại may cho nàng y phục màu đỏ? Nhưng vì không muốn Lam Hinh buồn lòng, Dạ Nhược Ly vẫn mặc vào.
"Mẫu thân, cái này..."
"Nhanh, Tiểu Ly nhi, chúng ta đi nhanh thôi!"
Không đợi Dạ Nhược Ly lên tiếng, Lam Hinh liền kéo tay Dạ Nhược Ly vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
Nam vương phủ trước nay thanh tịnh, lúc này lại náo nhiệt vô cùng, âm thanh vui mừng vang vọng khắp nơi trong phủ, chẳng biết từ khi nào khắp nơi đã dán chữ hỷ.
Đột nhiên, Dạ Nhược Ly có cảm giác bị tính kế...
Cảm giác chưa mất đi, không xa đó có một nam nhân yêu nghiệt cất bước tiến tới chỗ nàng, chỉ thấy nam nhân này cười thật vui vẻ, mắt phượng dài hẹp nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly. Sau đó ánh mắt không dời đi nữa!
"Yêu nghiệt!" Dù đã thấy thần thái yêu nghiệt của Cung Vô Y rất nhiều lần nhưng nàng vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm mắng một tiếng.
"Yêu nghiệt, rốt cuộc là có chuyện gì? Các ngươi liên hợp lại tính kế với ta?" Chỉ cần nghĩ tới bị tên yêu nghiệt này tính kế Dạ Nhược Ly liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tiểu Dạ, cái này cũng không nên trách ta." Bước đến chỗ Dạ Nhược Ly, khóe môi Cung Vô Y lại càng cong, mắt phượng xoẹt qua tia trêu tức: "Ai bảo nam nhân nhìn nàng lại nhiều như vậy, không lấy nàng về nhà, ngay cả buổi tối ta cũng không thể an tâm ngủ được."
Dạ Nhược Ly một thân áo đỏ, nhưng thật ra là do Cung Vô Y chuẩn bị giúp nàng. Nếu thành thân theo thông thường đội mũ phượng khăn quàng vai nhất định sẽ bị Dạ Nhược Ly phát hiện ra, âm mưu của hắn cũng không cách nào thực hiện được, cho nên chỉ là áo đỏ bình thường, dù sao hắn cũng không phải là người tuân thủ truyền thống.
Trông thấy Dạ Nhược Ly nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nuốt hắn vào bụng, Cung Vô Y tiến tới lỗ tai nàng mà nói: "Tiểu Dạ, khách đã tới rồi, nàng vẫn nên ngoan ngoãn theo ta đi."
Hung hăng trừng mắt nhìn Cung Vô Y vô sỉ, Dạ Nhược Ly cắn răng: "Yêu nghiệt, xem như ngươi lợi hại! Khó trách ngày hôm nay nhóm Bạch Hổ không có ở Ly Phong quốc, thì ra là do ngươi bày trò."
"Đám Huyền thú kia quá phiền phức, có bọn họ không biết tới khi nào mới có thể cưới được nàng." Câu dẫn cặp môi đỏ mọng, Cung Vô y cười đến khuynh quốc khuynh thành, thanh âm mị hoặc đến cực điểm: "Tiểu Dạ, nàng sớm muộn gì cũng gả cho bổn vương, không bằng hôm nay chúng ta chính thức bái đường, huống chi nàng muốn phu quân nàng xấu hổ trước mặt mọi người sao?"
"Cung Vô Y!"
"Tiểu Dạ, cuối cùng nàng cũng gọi tên ta, bất quá nếu nàng có thể gọi một tiếng phu quân ta sẽ vui vẻ hơn nhiều, bằng không thì Vô Y hay Y Y cũng được, cho nàng lựa chọn, như thế nào?"
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, rất muốn đấm một đấm vào mặt Cung Vô Y.
"Cung Vô y, ngươi không biết hổ thẹn sao?"
"Nếu phu nhân đã muốn vi phu vô sỉ thêm chút nữa thì cũng được, nhưng vi phu thế nào cũng chưa đúng với tâm nguyện của phu nhân?"
Cung Vô Y theo lời nói vô sỉ chính là trực tiếp ôm lấy Dạ Nhược Ly bước tới đại sảnh, mặc kệ nữ tử trong lòng đang hung hăng đánh hắn, hắn cũng không muốn buông tay.
Với thực lực của Dạ Nhược Ly muốn thoát ra cũng không quá khó khăn, Cung Vô Y không chút đề phòng, nếu sử dụng Huyền Hoàng cường giả tất nhiên có thể đả thương được hắn. Thế nhưng mà nàng lại không sử dụng huyền lực, lại không có cách nào làm Cung Vô Y buông nàng ra.
Lúc Dạ Nhược Ly đang bối rối, hai người đã đi tới đại sảnh, Cung Vô Y tự mình lấy khăn hồng che mặt Dạ Nhược Ly, nắm lấy tay nàng bước về phía cao đường, dung nhan yêu nghiệt nở nụ cười thỏa mãn.
Có thể có được nàng, hắn đã rất thỏa mãn...
Kết cục đã định, Dạ Nhược Ly chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nàng thật sự không nghĩ tới toàn bộ người lại hợp với Cung Vô Y tính kế với nàng, nếu không hắn làm sao có thể giữ được bí mật?
Hơn nữa mặc dù nàng bị tính kế nên lúc đầu có chút phẫn nộ nhưng sau đó lại không có chút mâu thuẫn, tựa hồ như trong lúc vô tình, yêu nghiệt thường xuyên chạy theo theo đuổi nàng đã có vị thế trong lòng nàng rồi.
"Hừ, tiện nghi cho tên tiểu tử này!"
Bắc Ảnh Lạc không chút khoái trá cong môi, lão thật vất vả mới có được tôn nữ bảo bối, lại phải chấp tay tặng người, ai thể hiểu được nội tâm lão không cam lòng biết bao nhiêu?
Chỉ là lời nói của Nam Y lão không thể không dám nghe, cho nên cũng không có chút phần lực để quản chuyện này.
Ánh mắt Hỏa Viêm thủy chung chỉ nhìn Dạ Nhược Ly, dung nhan tuấn mỹ như thiên tài xoẹt qua tia khác thường, mà ngay chính hắn cũng không biết thấy bọn họ thành thân thì trong lòng lại nổi lên chút hương vị đắng chát?
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Tam nhập..."
Người kia còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có một thanh âm truyền vào: "Chậm đã, truyền nhân Thương Khung giới sao có thể thành thân với nữ tử bên ngoài? May mắn là ta tới kịp lúc, nếu không sẽ phạm phải sai lầm nghiêm trọng."
Thương Khung giới? Nghe những lời này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, càng hiểu rõ người tới bất thiện.
Theo tiếng nói là một nữ tử áo phấn tựa như hồ điệp bay xuống, phía sau nàng ta là một đám cường giả, đám người kia thấp nhất cũng là Huyền Hoàng.
Khác với tiên nhân là có tới 30 Huyền Hoàng.
"Vô Y sư huynh." Nữ tử áo phấn ôm quyền, dung nhan xinh đẹp hơi xấu hổ: "Sư muội vâng lời sư phụ đến đây mời sư huynh về Thương Khung giới, sư phụ nói sư huynh đi cũng đủ lâu rồi, cũng là thời điểm nên trở về Thương Khung giới để tu luyện, không nghĩ tới lại thấy cảnh sư huynh thành thân với người khác, thật không biết sư huynh nghĩ gì bên trong Thương Khung giới nữ nhân tài giỏi vô số nhưng sư huynh lại thành thân với nữ nhân thế tục, với tư cách là truyền nhân Thương Khung giới thế hệ đời sau phải cực kì tinh khiết là điều quan trọng, chỉ có thiên tài trong Thương Khung giới mới có thể hoài thai cho su huynh sinh ra thiên tài tuyệt thế."
Bị người đến phá hư chuyện tốt, tâm tình Cung Vô Y cực kì khó chịu, hơn nữa lời nói của nữ tử áo phấn làm sắc mặt Cung Vô Y càng thêm thâm trầm: "Chuyện của ta cần ngươi quản sao? Ta sẽ trở về Thương Khung giới nhưng phải bái đường xong trước."
"Sư huynh, " nữ tử áo phấn cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn Cung Vô Y, lại nói: "Sư huynh không để ý đến mệnh lệnh của sư phụ? Vì một nữ nhân thế tục, đáng giá? Hơn nữa sư phụ có lệnh nếu như sư huynh không muốn trở về liền cường hành bắt sư huynh, hy vọng sư huynh sẽ không để sư muội khó xử."
"Ta nói một lần nữa!" Cung Vô Y cầm tay Dạ Nhược Ly thật chặt, mắt phượng nhìn đám cường giả sau lưng nữ tử áo phấn: "Ta sẽ trở về, nhưng phải bái đường xong!"
Bái đường xong? Như vậy sao được? Nàng ta tuyệt đối không để sư huynh thành thân với nữ nhân thế tục!
"Như thế sư huynh cũng đừng trách sư muội, người đâu, các ngươi lên cho ta, bắt sư huynh lại!" Phất tay áo, nữ tử áo phấn lùi về sau, cười lạnh nhìn cuộc chiến.
Nheo mắt phượng Cung Vô Y âm lãnh cười, Huyền tôn khí thế không chút do dự phát ra.
"Huyền tôn?" sắc mặt nữ tử áo phấn đột nhiên biến sắc, nắm chặt tay, nói: "Sư huynh nhanh như vậy đã đột phá lên Huyền tôn? Không hổ danh là đệ nhất tuổi trẻ tài cao Thương Khung giới, thiên phú hồng phẩm, thật sự có thể biến thái đến mức này?"
Tuy từ nhỏ nữ tử áo phấn đã ái mộ Cung Vô Y nhưng vì ở đây đặc biệt chú trọng đến huyết mạch truyền thừa Thương Khung giới nên nàng ta hoàn toàn không có cơ hội, phóng mắt nhìn toàn Thương Khung giới xứng đôi với Cung Vô Y chỉ có một người.
Thương Khung giới trải qua ngàn vạn, chỉ có một mình Cung Vô Y là có thiên phú hồng phẩm, mà thiên phú gần hắn nhất ngoại trừ người bên ngoài chính là tiểu thư Đan gia.
Đan gia ở Thương Khung giới chính là gia tộc luyện đan đệ nhất, nhất là tiểu thư Đan gia Đan Tuyết Kỳ, chẳng những có thiên phú về luyện đan mà còn có thiên phú về tu luyện, cũng thuộc dạng biến thái, lúc trước khảo nghiệm thiên phú chính là ra một màu hồng xen cam.
So ra chỉ kém Cung Vô Y một chút, vì vậy nếu như Đan tiểu thư kết hợp với Cung Vô Y sẽ tạo ra hài tử có thiên phú tuyệt nhất.
Trái lại nếu sư huynh cưới nữ nhân thế tục sẽ làm huyết mạch không còn tinh khiết nữa.
Cho nên Thương Khung giới sẽ không để chuyện này xảy ra.
Bởi vì nữ tử áo phấn vội vàng chạy đến không nghỉ ngơi nên tự nhiên sẽ không biết sự tình mà cả đại lục đang lưu truyền, đoán chừng cho dù có nghe được cũng không tin.
Không đầy 20 tuổi đã đạt đến Huyền Hoàng đỉnh phong? Là thiên phú đến bực nào? Không thể nào gọi là thiên tài, phải nói là biến thái mới đúng, cho dù là ở Thương Khung giới hay tiên nhân cũng không có ai 20 tuổi đã đột phá lên Huyền Hoàng đỉnh phong.
"Cút cho ta!" Sắc mặt Cung Vô Y âm trầm, trong miệng phát ra tiếng gầm, nữ tử áo phấn phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn Cung Vô Y: "Sư huynh, huynh..."
Sư huynh vì nữ nhân thế tục mà công kích nàng ta?
Giật mình, nữ tử áo phấn nhìn Dạ Nhược Ly lại thêm vài phần độc ác, nàng ta thật muốn nhìn xem dưới tấm khăn che mặt kia là người có dung mạo như thế nào lại có thể quyến rũ được sư huynh?
"Các ngươi tới tham gia hôn lễ của bổn vương thì cứ đứng đó mà nhìn, sau khi hôn lễ kết thúc cho dù các ngươi không mời ta cũng sẽ trở về Thương Khung giới, nếu có người vọng tưởng quấy rầy thì đừng trách bổn vương tâm ngoan thủ lạt!"
Nguyên nhân chính là hắn muốn về Thương Khung giới để đẩy nhanh thực lực lên mới sớm bái đường, miễn cho mấy ngày không có hắn ở đây sẽ có người đánh chủ ý lên nàng. Mà gặp mặt lần tiếp theo hắn có đủ thực lực để bảo vệ nàng. Lúc đó cho dù là ai cũng không có khả năng ngăn cản bọn họ.
Nữ tử áo phấn cực kì không cam lòng, nhưng cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Huyền tôn, mà nàng ta lại rất hiểu rõ Cung Vô Y, hắn nói được sẽ làm được, vì vậy chỉ có thể trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Âm thanh lại vang lên một lần nữa, rất nhanh kết thúc buổi lễ, nhưng Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly sắp phải tách biệt.
"Tiểu Dạ." Cánh tay duỗi ra, Cung Vô Y ôm chặt lấy Dạ Nhược Ly, thấp giọng nói: "Đừng trách ta, hôm nay tính kế với nàng là bất đắc dĩ, chỉ vì ta không muốn rời khỏi đây lại có người đánh chủ ý lên nàng, mới vội vàng nắm lấy nàng trong tay, lần sau ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng một hôn lễ oanh động cả đại lục."
Toàn thân Dạ Nhược Ly run lên, một cỗ phiền muộn trào dâng.
"Dạ nhi, tin tưởng ta, đợi ta trở về ta lại ở bên cạnh nàng, đến lúc đó thần muốn ngăn cản liền giết thần, phật muốn ngăn ta thí phật, nàng muốn đối đầu với toàn thiên hạ ta sẽ đứng về phía nàng, cùng nàng đối địch với tất cả mọi người."
Vẫn là bộ dạng yêu nghiệt nhưng lại nói ra những lời tâm tình thế này không khỏi làm Dạ Nhược Ly có cảm giác khác thường.
Với tính cách của Cung Vô Y nhất định sẽ không quan tâm đến việc Thương Khung giới uy hiếp, hắn nguyện ý trở về là vì muốn tăng thực lực, chỉ để giúp nàng mà thôi.
"Được." Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu, bên trong khăn choàng, khóe môi nở ra nụ cười nhàn nhạt: "Yêu nghiệt, ta chờ đến ngày gặp lại."
Ngày đó ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết.
Chỉ là câu nói kia nàng chưa từng nói ra khỏi miệng...
Rời đi trước lần này nữ tử áo phấn hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, chỉ bằng nữ nhân thế tục cũng xứng với sư huynh Cung Vô Y? Nàng không xem thử chính nàng có xứng với Cung Vô Y hay không?
Nếu không phải lúc tới thế tục, sư phụ đã nhắc nhở nàng ta không được phép oanh động đại lục lại không được giết người bừa bãi, bằng không thì nàng ta đã sớm không khách khí với nữ nhân này, đối với nàng ta mà nói, bóp chết nàng không khác gì bóp chết một con kiến.
Vài ngày sau, Dạ Nhược Ly gọi phần đông thuộc hạ lại, phân phó xong xuôi, làm thuộc hạ rời đi, Dạ Nhược Ly bỗng ra quyết định.
Đi Thương Khung giới!
Những ngày này nàng đã cân nhắc rất kỹ, chẳng biết từ lúc nào Cung Vô Y đã chiếm một phần quan trọng trong lòng nàng, nếu như vậy nàng phải đi Thương Khung giới một chuyến.
Huống chi nàng cũng cảm thấy hết sức hứng thú với Thương Khung giới!
Sau đó Dạ Nhược Ly an bài xong xuôi sự tình ở Ám Dạ các, cáo biệt người thân, lên đường rời khỏi Ly Phong quốc.
Bởi vì chuyến đi này thật nguy hiểm, trừ khế ước của Huyền thú Dạ Nhược Ly cũng không mang theo bất cứ thứ gì.
Nhưng mà chỉ sợ ngay cả Dạ Nhược Ly cũng không biết nàng đi chuyến này lại gây ra sóng to gió lớn ở Thương Khung giới, khiến toàn bộ Thương Khung giới vì nàng mà xảy ra biến hóa vô cùng lớn...
p/s: hết quyển 3 rồi các nàng ơi, tung hoa tung hoa *pằng pằng*
← Ch. 081 | Ch. 083 → |